ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Ấn đường Doãn Mạch hơi nhíu lại một chút, biểu tình lãnh đạm không có một chút thay đổi.

"Quan trọng? Có bao nhiêu quan trọng chứ?"

"Cái này..."

Trong lúc nhất thời, Đoan Mộc Ly không biết nên hình dung tầm quan trọng của Triển Thiên Bạch trong lòng hắn như thế nào.

Hắn đối với Triển Thiên Bạch... Rốt cuộc là loại cảm tình thế nào?

Nhìn thấy được sự nghi hoặc mãnh liệt lóe lên từ trong ánh mắt của Đoan Mộc Ly, Doãn Mạch đẩy Đoan Mộc Ly ra.

"Không ngại nói thật cho ngươi biết, Đoan Mộc Ly, sức mạnh thần kì của Truyền Hồn đan... Ta định đem nó cho Ngọc Lam giữ."

"Cái gì?!" Hai tròng mắt của Đoan Mộc Ly trợn trừng.

"Đây có gì đáng kinh ngạc đâu?" Doãn Mạch chẳng hề quan tâm mà nhún vai, "Cung chủ Thanh Loan cung có tư cách xử trí Truyền Hồn đan, ta yêu nhất là Ngọc Lam, vạn nhất về sau hắn xảy ra chuyện gì, ta còn có thể dùng Truyền Hồn đan cứu hắn..."


Nói tới đây, trong đầu Doãn Mạch hiện ra tình cảnh hắn len lén nhìn thấy có người Tháp Nhĩ trốn vào phòng của Thẩm Ngọc Lam lúc trước.

"Cho nên bất luận về công hay về tư, ta cũng không thể dễ dàng nhường Truyền Hồn đan cho người khác... Cho dù là ngươi cũng không được."

"Doãn Mạch!" Đoan Mộc Ly gầm lên giận dữ, lệ khí tỏa ra từ đầu đến chân chấn động đến mức cả tòa núi đều rung chuyển.

"Ha..." Doãn Mạch không kìm được phát ra tiếng cười, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Ly tràn ngập khát khao chinh phục.

Nội lực của Đoan Mộc Ly càng trở nên cường đại hơn!

Tỉ thí giữa hắn và Đoan Mộc Ly nói là phân thắng bại nhưng trên thực tế cũng không tính, bản ghi chép giao thủ là bảy trăm bốn mươi ba lần, mà hắn thắng ba trăm bảy mươi hai lần, chỉ nhiều hơn một lần so với Đoan Mộc Ly.


Thân là cung chủ Thanh Loan cung, hắn cũng không muốn bất phân thắng bại với Đoan Mộc Ly.

Đáy mắt của Doãn Mạch hiện lên một tia cáu kỉnh.

"Doãn Mạch, rốt cuộc ta phải làm thế nào ngươi mới có thể nhường Truyền Hồn đan cho ta! Thẩm Ngọc Lam hắn hiện tại lại không cần, nhưng mà ta cần!"

Đoan Mộc Ly ép xuống cơn tức, chém đinh chặt sắt nói xong, ánh mắt nhìn Doãn Mạch nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Doãn Mạch không khỏi tò mò, nhướng nhướng mi.

"Rốt cuộc là ai? Ngươi nói cho ta biết, là ai cần Truyền Hồn đan... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hai cánh môi mỏng lạnh hé mở, Đoan Mộc Ly không nói nên lời.

Loại chuyện Triển Thiên Bạch bị hắn hại hai chân tàn phế nằm liệt ở trên giường này... Hắn không nói nên lời được.

"Quên đi quên đi, ngươi đã lưỡng lự như vậy, vậy ta không hỏi nữa." Doãn Mạch khoát tay với Đoan Mộc Ly, khuôn mặt nghiêm túc rốt cuộc cũng đổi thành mỉm cười thoải mái, "Bất quá, ngươi không nói rõ tình huống cho ta, vậy cũng đừng trông cậy ta có thể nhường Truyền Hồn đan lại cho ngươi, thế nhé... Tạm biệt!"


Nói xong, Doãn Mạch soạt một cái liền phi xuống núi, tốc độ cực nhanh.

Trong quá trình phi xuống núi còn thuận tay gỡ sừng thú sắc nhọn của hai ma thú xuống, đồng thời hái được đóa hoa dại xinh đẹp— Đây đều là đồ hắn muốn tặng cho Thẩm Ngọc Lam.

Đương nhiên, Đoan Mộc Ly sẽ không tùy tiện để Doãn Mạch rời đi như vậy.

Chân trước Doãn Mạch vừa mới trở lại Di Hương viện, sau lưng Đoan Mộc Ly lại đuổi theo.

"Doãn Mạch!"

Doãn Mạch đi ở trong viện, bị Đoan Mộc Ly nắm lấy bả vai từ phía sau.

"Ngươi đứng lại!"

"Ta không đấy!"

Doãn Mạch quay đầu, liếc Đoan Mộc Ly một cái trống rỗng.

Đoan Mộc Ly tức giận sôi máu.

Bắt đầu từ rất lâu trước kia, hắn cùng vị sư đệ này đã không hợp.

Bởi vì tính cách của Doãn Mạch thật sự quá khó nắm bắt. Hắn có một bộ nguyên tắc xử sự của chính hắn, từ trước đến nay cũng không chịu quấy nhiều gì của bên ngoài.
Hơn nữa, Doãn Mạch rất mạnh.

Cho tới hiện tại, Đoan Mộc Ly cũng không hiểu được rốt cuộc Doãn Mạch mạnh đến mức nào.

Doãn Mạch năm nay mới chỉ mười chín tuổi nhưng đã là cung chủ Thanh Loan cung, trong nhận thức của người ngoài, cung chủ Thanh Loan cung chính là người mạnh nhất cả đại lục.

Doãn Mạch vào Thanh Loan cung là năm năm tuổi, mà năm đó, Đoan Mộc Ly mười bảy tuổi, hơn nữa đã tập võ ở Thanh Loan cung suốt năm năm, kết quả là một năm sau, Đoan Mộc Ly mười tám tuổi, Doãn Mạch sáu tuổi, hai người đã có thể bất phân thắng bại.

Theo như Đoan Mộc Ly nhìn thấy, thiên tư cùng thực lực cường đại của Doãn Mạch khiến cho người ta cảm nhận được tình cảnh đáng sợ.

Nhưng Doãn Mạch vẫn đang truy cầu sức mạnh, bao nhiêu năm rồi càng không ngừng khiêu chiến đủ loại khu vực nguy hiểm trên đại lục, cũng không biết là do Doãn Mạch tràn đầy tò mò, hay là tư tưởng thắng bại quá mạnh mẽ.
Nhìn thấy Doãn Mạch, ngấn nhíu trên ấn đường của Đoan Mộc Ly tựa như đau khắc, vẻ mặt ngưng trọng.

Rốt cuộc hắn phải làm thế nào... Mới có thể xin được Truyền Hồn đan cho Triển Thiên Bạch?

Ý nghĩa và tầm quan trọng của Truyền Hồn đan không phải hắn không biết, nhưng mà, trước mắt cũng chỉ có Truyền Hồn đan có thể giúp hai chân tàn phế của Triển Thiên Bạch khôi phục lại.

"Doãn Mạch!"

Đoan Mộc Ly đuổi theo Doãn Mạch tới cửa phòng của Thẩm Ngọc Lam, nghe thấy kẽo kẹt một tiếng, vừa lúc Thẩm Ngọc Lam mở cửa phòng ra.

"Doãn Mạch... Ly Vương gia?"

Chính là vì nghe thấy xao động ngoài cửa nên Thẩm Ngọc Lam mới mở cửa ra, kết quả không ngoài dự đoán, thật sự nhìn thấy Đoan Mộc Ly.

"Ngọc Lam!"

Vừa thấy Thẩm Ngọc Lam, Doãn Mạch lập tức mặt mày hớn hở, "Cho Ngọc Lam, những thứ này đều tặng cho ngươi."
Doãn Mạch nhét sừng thú cùng hoa dại vào trong lòng Thẩm Ngọc Lam, trực tiếp vào phòng của Thẩm Ngọc Lam, định nhốt Đoan Mộc Ly ở ngoài cửa.

Ầm!

Bàn tay của Đoan Mộc Ly giơ lên, trực tiếp chống cửa, ánh mắt sắc bén.

"Doãn Mạch, bất luận thế nào ta cũng phải lấy được Truyền Hồn đan!"

"Đoan Mộc Ly, bất luận thế nào ta cũng sẽ không đem Truyền Hồn đan cho ngươi."

Doãn Mạch cố ý nháy đôi mắt to tròn về phía Đoan Mộc Ly.

Thẩm Ngọc Lam đứng ở một bên không hiểu ra sao, tình trạng sắc mặt hoàn toàn khác hẳn.

Bất quá, nhìn khẩu khí giữa Đoan Mộc Ly và Doãn Mạch lúc hai người nói chuyện, hắn ý thức được suy đoán của bản thân lúc trước có lẽ có chút sai lệch— Doãn Mạch hẳn không phải là đắc tội với Đoan Mộc Ly, mà hai người căn bản là có quen biết, hơn nữa hẳn là rất quen thuộc.
Nhìn thần sắc của Đoan Mộc Ly, Thẩm Ngọc Lam cảm thấy sự tình có lẽ rất nghiêm trọng, nếu không Ly Vương gia tâm cao khí ngạo không ai bì nổi từ trước đến nay của Nam Sở cũng sẽ không để lộ ra biểu tình không biết làm sao hiếm thấy như thế.

"Doãn Mạch..."

Thẩm Ngọc Lam vươn tay kéo kéo ống tay áo của Doãn Mạch, nhẹ giọng nói: "Tuy rằng ta có lẽ không nên xen mồm vào, nhưng mà... Ta có thể hỏi một chút, giữa ngươi và Ly Vương gia đã xảy ra chuyện gì không?"

Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại, hai người Doãn Mạch và Đoan Mộc Ly không hẹn mà cùng liếc nhau, hai bên đều trầm mặc.

Hàng mi dài khẽ rũ, Thẩm Ngọc Lam ý thức được bản thân nói sai rồi.

Xem ra Doãn Mạch không chỉ dừng ở việc rất quen thuộc với Đoan Mộc Ly, hơn nữa quan hệ tựa hồ có vẻ còn thân cận hơn so với hắn.
Chuyện giữa hai người Đoan Mộc Ly và Doãn Mạch... Có phải hắn dường như không nên nhúng tay thì tốt hơn hay không?

"Ngọc Lam..."

Nhìn thấy vẻ cô đơn hiện ra trên mặt Thẩm Ngọc Lam, Doãn Mạch lập tức kéo Thẩm Ngọc Lam vào trong lồng ngực mình.

"Ngươi, ngươi làm gì đấy!"

Thẩm Ngọc Lam đỏ mặt, hận không thể tìm cái khe mà chui vào.

Đoan Mộc Ly còn đang ở đây đấy, Doãn Mạch làm như vậy khiến cho Đoan Mộc Ly nghĩ thế nào về quan hệ giữa hắn và Doãn Mạch chứ?

Nhưng trên thực tế, Đoan Mộc Ly giờ khắc này căn bản không có tâm tình nhàn rỗi đi quản chuyện giữa Thẩm Ngọc Lam và Doãn Mạch kia.

Hắn chỉ muốn Truyền Hồn đan!

Hắn chỉ muốn chữa khỏi cho Triển Thiên Bạch.

"Ngọc Lam... Ta không muốn gạt ngươi, những chuyện ngươi muốn biết ta đều sẽ nói toàn bộ cho ngươi."

Nghe lời nói chân thành nghiêm túc của Doãn Mạch, trái tim bất an của Thẩm Ngọc Lam dần dần tìm lại được cảm giác an toàn.
"Ngươi, ngươi thả ta ra trước..."

Rốt cuộc cũng cảm nhận được bản thân bị Doãn Mạch làm khó chịu muốn chết rồi, Thẩm Ngọc Lam dở khóc dở cười.

Nhìn thấy Doãn Mạch cùng Thẩm Ngọc Lam tình chàng ý thiếp, Đoan Mộc Ly bỗng dưng nghĩ tới Triển Thiên Bạch.

Hắn rất nhớ Triển Thiên Bạch...

Rất nhớ rất nhớ...

Cỗ xúc động này đối với Đoan Mộc Ly mà nói chưa bao giờ biết tới, nhưng lại như thể rất nóng.

Đoan Mộc Ly bất giác sờ sờ ngực mình.

"Vậy... Ly Vương gia, mời vào đi!"

Thẩm Ngọc Lam muốn mời Đoan Mộc Ly vào nhà, lại bị Doãn Mạch ngăn lại.

"Không được! Phòng của Ngọc Lam chỉ cho một mình ta vào!"

"Doãn Mạch..."

Vẻ mặt Thẩm Ngọc Lam bất đắc dĩ.

Bất quá, loại ham muốn độc chiếm này của Doãn Mạch, hắn cũng không bất mãn gì.

Cứ như vậy, hắn kêu người mở gian phòng thượng hạng, ba người ngồi xuống, thoải mái mà tán gẫu.
Tán gẫu một lát như vậy, Thẩm Ngọc Lam vì thế mới biết được thân phận cũng như quan hệ với Đoan Mộc Ly của Doãn Mạch.

Tuy rằng kinh ngạc vì chuyện Doãn Mạch thật sự chính là cung chủ Thanh Loan cung, nhưng trước mắt không phải thời điểm để tò mò cái đó.

"Ngọc Lam, ngươi nói xem, Đoan Mộc Ly hắn không phải rất quá phận sao? Ta cũng nói rồi... Truyền Hồn đan không thể tùy tiện đưa cho người ta, nó là một trong những tín vật của Thanh Loan cung chúng ta."

"Nhưng ta thật sự rất vội đi cứu người." Đoan Mộc Ly dùng sức vỗ mặt bàn, vẻ mặt khẩn thiết.

"Này, nói chuyện thì ngươi cứ nói, đập bàn làm cái gì, làm Ngọc Lam nhà ta sợ thì làm sao bây giờ?" Doãn Mạch vươn tay vỗ vỗ bả vai của Thẩm Ngọc Lam.

Thẩm Ngọc Lam tuy rằng rất cảm động vì Doãn Mạch săn sóc hắn như vậy, nhưng hắn rất hiếu kì rốt cuộc Đoan Mộc Ly muốn cứu người nào.
"Ly Vương gia... Người ngươi muốn cứu... Không phải là Triển Thiên Bạch chứ?"

Thẩm Ngọc Lam vừa dứt lời liền nhìn thấy sắc mặt Đoan Mộc Ly đột nhiên thay đổi.

Xem ra là bị hắn đoán trúng rồi.

"Triển Thiên Bạch?" Doãn Mạch chớp mắt mấy cái, một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, "A, ta nhớ ra rồi, chính là cái người giống như cái con Tạp Mã Thiên Luân Trùng..."

Cũng không phải...

Thẩm Ngọc Lam giật giật khóe miệng, dở khóc dở cười, cũng không biết cái thẩm mĩ này của Doãn Mạch xem là gì.

"Cho nên, hắn vì sao lại cần Truyền Hồn đan chứ?" Doãn Mạch quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Ly, tò mò hỏi.

Khuôn mặt góc cạnh tuấn mĩ trong nháy mắt phủ kín một tầng bóng tối, Đoan Mộc Ly trầm mặc không nói.

Mùi vị không khí trong phòng thay đổi, không khí ngưng trọng làm người ta hít thở không thông.
Vẻ thoải mái trên mặt Thẩm Ngọc Lam biến mất, ấn đường hiện lên vết ngấn nhíu lại.

"Làm sao không nói? Đoan Mộc Ly... Ngươi muốn quản ta đòi Truyền Hồn đan cứu người, ít nhất cũng để cho ta biết chân tướng sự việc chứ? Khiến ta cứ như vậy trong lúc hồ đồ mà đem Truyền Hồn đan cho ngươi, làm gì có mộng đẹp thế?"

"..."

Đoan Mộc Ly đè thấp cằm, vẫn ngậm miệng không nói như cũ.

Doãn Mạch khoanh tay, mất hứng, "Được, được, dù sao ta cũng không vội, ngươi không nói cho ta biết thực tình mà vẫn mơ tưởng lấy được Truyền Hồn đan!"

Vừa dứt lời, Đoan Mộc Ly đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen thâm thúy nhìn về phía Doãn Mạch sáng lên, "Nếu ta nói cho ngươi, ngươi sẽ đem Truyền Hồn đan cho ta?"

"Có thể thương lượng lại." Doãn Mạch gật đầu một cái với Đoan Mộc Ly, "Bất quá, ít nhất có chút cơ hội."
Trên thực tế, Doãn Mạch chỉ là tò mò giữa Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Ngọc Lam cũng hiếu kì.

"Chính là..."

Trầm mặc thật lâu sau, Đoan Mộc Ly rối rắm khẽ hé môi, phát ra giọng nam trầm thấp nặng nề.

...

Hương trong phòng đốt được một nửa, khói trắng lượn lờ vấn vít, tựa như không thể cắt đứt được, còn càng gỡ rối càng thêm vẻ u sầu.

Rốt cuộc nghe xong Đoan Mộc Ly nói rồi, thần sắc thoải mái trên mặt Doãn Mạch càng ngày càng nghiêm túc lại.

Thẩm Ngọc Lam cũng cố gắng nhếch môi, thần sắc khó xử.

"... Sự việc chính là như vậy..." Đoan Mộc Ly thở ra một hơi thật dài.

"A..." Doãn Mạch nhún vai mà mở miệng, thanh sắc lãnh đạm, "Nghe ngươi nói xong như vậy, ta lại càng không thể cho ngươi Truyền Hồn đan."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi