ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Đoan Mộc Ly thật sự nghiêm túc, mỗi đường nét trên khuôn mặt góc cạnh đều tràn ngập nghiêm túc... Đoan Mộc Ly nghiêm túc muốn hắn, muốn chiếm giữ hắn làm của riêng mình.

Biểu tình này không nói dối, nội tâm Triển Thiên Bạch sinh ra dao động kịch liệt.

"Ha, hahaha..."

Đột nhiên, Triển Thiên Bạch nở nụ cười.

Tiếng cười này khiến Đoan Mộc Ly sửng sốt.

"Ngươi cười cái gì?"

"Ta cười ngươi... Cho dù bức ép chính mình đối xử ôn nhu với ta, nhưng kết quả vẫn là sự cố chấp từ trong xương cốt." Thân thể cứng ngắc như thể cam chịu trầm tĩnh lại, ý cười trên khóe môi Triển Thiên Bạch nhiều thêm vài phần tự giễu, "Kết quả mà ngươi muốn không phải là cơ thể của ta sao? Được... Đến đi!"

Hai ta dang rộng ra, Triển Thiên Bạch bình thản mời gọi Đoan Mộc Ly.

"Ta muốn cơ thể của ngươi..." Đoan Mộc Ly trảm đinh tiệt thiết nói xong, đầu ngón tay rơi xuống trên ngực trái của Triển Thiên Bạch, "Nhưng ta càng muốn nơi này của ngươi hơn..."


Nói xong, hắn nhẹ nhàng trở thân mình, nằm xuống bên cạnh Triển Thiên Bạch, cưỡng ép thân thể hưng phấn của mình tỉnh táo lại.

"Ta nói rồi... Ta cái gì cũng sẽ không làm, để cho ta... Nằm bên cạnh ngươi một lát, có được không?"

Giọng nam trầm thấp từ tính rất nặng nề, tràn ngập thành ý, Đoan Mộc Ly yên lặng nhắm hai mắt lại.

"Chung quy ngủ trên ghế, thật sự có chút không thoải mái."

"Vậy ngươi quay về phòng của ngươi ngủ không phải được rồi sao?" Đôi con ngươi đen lúng liếng của Triển Thiên Bạch trượt đến khóe mắt, khẽ liếc Đoan Mộc Ly nằm bên cạnh hắn.

Cái gì cũng không làm với hắn, chỉ đứng ở trong phòng hắn, nằm trên giường cùng với hắn—

Có thể thế nào?

Đoan Mộc Ly có thể thỏa mãn sao?

Đoan Mộc Ly cho rằng cứ như vậy hắn cho thể tha thứ cho Đoan Mộc Ly sao?


"Ta chỉ là muốn cùng ngươi..." Thanh âm mỏng manh của Đoan Mộc Ly khẽ truyền đến lỗ tai của Triển Thiên Bạch, "Không, ta là muốn ngươi cùng ta..."

Vừa dứt lời, Triển Thiên Bạch liền cảm nhận được một góc chăn của mình bị xốc lên, bàn tay của Đoan Mộc Ly duỗi đến, cùng hắn mười ngón đan nhau.

Xúc cảm nóng bỏng hóa thành dòng nước ấm từ tay trái của Triển Thiên Bạch nhanh chóng chảy đến tứ chi trăm cốt, cả người Triển Thiên Bạch cũng ấm lên khó tin.

Cơn buồn ngủ dần len lỏi trên mi mắt, chính hắn ngủ từ khi nào hắn cũng không biết, khi tỉnh lại, Triển Thiên Bạch phát hiện đầu của hắn đang tựa lên trên vai Đoan Mộc Ly, tay còn đan chặt nắm lấy với Đoan Mộc Ly.

Đôi lông mày vô thức nhíu một chút, Triển Thiên Bạch thoáng do dự, vẫn là không bỏ tay Đoan Mộc Ly ra.

Đợi tới thời điểm ngủ dậy lần nữa, Đoan Mộc Ly đã không ở trên giường, bên cạnh trống rỗng, Triển Thiên Bạch nháy mắt dâng lên cảm giác toàn thân lạnh buốt, bất giác sợ run cả người.


"Triển công tử, ngươi tỉnh rồi?"

Hương Linh mỉm cười đi vào, trong tay cầm một chồng y phục dày cộp, "Đây là y phục mới vương gia sai người làm cho Triển công tử, sắp bắt đầu mùa đông rồi, vương gia nói quần áo hiện tại của Triển công tử đều mỏng quá."

Nói xong, Hương Linh cầm y phục đưa cho Triển Thiên Bạch.

Y phục mới cũng là một sắc đỏ thuần, vải dệt dày, cộng thêm bông và lông cừu, hoa văn lại không quá mức phức tạp hoa lệ, thoạt nhìn đơn giản trang nhã, là kiểu dáng hợp ý của hắn.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vải dệt thượng hạng bóng loáng nhẵn mịn, Triển Thiên Bạch theo bản năng hỏi: "Đoan Mộc Ly hắn đi đâu rồi?"

"Vương gia hắn đi thượng triều rồi." Hương Linh trả lời.

Triển Thiên Bạch nhếch nhếch khóe môi.

Đúng vậy, Đoan Mộc Ly đương nhiên là đi thượng triều rồi...
Ngấn nhíu của đôi lông mày sâu thêm vài phần, trong lòng Triển Thiên Bạch không hiểu sao cảm thấy trống trải.

Chẳng lẽ nói không có Đoan Mộc Ly bên cạnh hắn, hắn lại cảm thấy tịch mịch sao?

Triển Thiên Bạch nhắm mắt lại, lắc lắc đầu.

Trên người thay thêm y phục mới dày cộp, Triển Thiên Bạch cầm theo kiếm vừa mới đi về phía hoa viên liền trông thấy Đoan Mộc Ly cách đó không xa đi về phía hắn bên này.

Hai mắt trợn to vài phần, vẻ mặt Triển Thiên Bạch khó hiểu, "Đoan Mộc Ly?"

"Ngươi tỉnh rồi!"

"Ngươi nhanh như vậy đã hạ triều rồi?"

Đoan Mộc Ly có chút bất đắc dĩ nhún vai một chút, "Tiểu Hoàng đế ốm yếu, có lẽ là bị nhiễm phong hàn, một mực ho khan, sắc mặt cũng không tốt, cho nên bãi triều sớm."

"Thì ra là vậy."

Triển Thiên Bạch nói xong liền nhìn thấy Đoan Mộc Ly nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá một phen.
"Y phục mới rất vừa người, cảm thấy ấm áp hơn không?"

"Khá tốt."

Triển Thiên Bạch cũng cúi đầu nhìn nhìn chính mình.

Thay vì nói là y phục mới ấm áp, còn không bằng nói nhìn thấy Đoan Mộc Ly, toàn thân hắn sẽ cảm thấy một cỗ ấm áp lạ lùng.

"Đi thôi, ta mang ngươi đến một nơi."

Đoan Mộc Ly đưa tay về phía Triển Thiên Bạch, nhưng Triển Thiên Bạch cũng bất giác giấu hai tay mình ra sau người.

Bàn tay mạnh mẽ hữu lực cứ như vậy treo giữa không trung, Đoan Mộc Ly xấu hổ nhếch nhếch khóe môi, buông tay xuống.

Triển Thiên Bạch cất bước, sóng vai đi cùng Đoan Mộc Ly đi tới một nơi đối với Triển Thiên Bạch mà nói cũng không xa lạ gì.

"Tàng Thư Các?"

Triển Thiên Bạch ngẩng đầu, trông thấy tấm bảng hiệu khắc chữ vàng, tường của tòa nhà cao ngất trong mây đen ngói hồng liền hiện ra trước mặt hắn.
"Đúng, Tàng Thư Các... Trước đây không phải ngươi vẫn luôn muốn vào xem sao?" Đoan Mộc Ly vừa nói vừa đẩy cửa lớn của Tàng Thư Các ra.

"Ta..." Hai cánh môi mỏng của Triển Thiên Bạch giật giật.

Hắn vẫn nhớ rõ lúc trước, hắn muốn lẻn vào Tàng Thư Các, kết quả bị Chu Phượng phát hiện, còn phải chịu đại bản, thời điểm đó... Hắn nói dối với Đoan Mộc Ly.

Kì thực hắn muốn lén lút lẻn vào Tàng Thư Các.

Hiện tại ngẫm lại, có lẽ lúc ấy Đoan Mộc Ly đã đoán được hắn thực sự muốn lẻn vào Tàng Thư Các, chỉ là vì bao che cho hắn nên mới cố ý trừng phạt Chu Phượng.

"Nghĩ cái gì vậy?" Thanh âm của Đoan Mộc Ly gọi lại sự chú ý bị phân tán của Triển Thiên Bạch.

"Dù sao cũng không phải đang nghĩ đến ngươi." Sắc mặt Triển Thiên Bạch lãnh đạm.

Đoan Mộc Ly hậm hực lộ ra một tia cười khổ, đưa Triển Thiên Bạch đến trước một giá sách, "Nơi này... Có lẽ có ghi chép giúp ngươi khôi phục được nội lực, chẳng qua, ngươi cũng đừng ôm hi vọng quá lớn."
Đoan Mộc Ly phải nói lời cảnh cáo trước, hắn cũng lo lắng Triển Thiên Bạch hi vọng càng lớn thì thất vọng cũng lại càng lớn.

Nội lực của Triển Thiên Bạch cũng không dễ khôi phục như vậy, bởi vì từ trước lúc Dao Quốc diệt vong, Triển Thiên Bạch hẳn là nên chết rồi.

Đó là rượu độc, kiến huyết phong hầu.

Triển Thiên Bạch có thể sống sót đã là kì tích.

Hơn nữa, Đoan Mộc Ly nhận ra được, nếu như nội lực của Triển Thiên Bạch thật sự có thể khôi phục, vậy thì thời điểm dùng Truyền Hồn đan của Thanh Loan cung chữa trị hai chân tàn phế của Triển Thiên Bạch, nội lực của Triển Thiên Bạch có thể cũng sẽ khôi phục mới đúng.

Nếu như ngay cả Truyền Hồn đan cũng không cách nào giúp Triển Thiên Bạch khôi phục nội lực, Đoan Mộc Ly cho rằng trên cả đại lục cũng sẽ không tìm thấy được thứ gì có thể giúp Triển Thiên Bạch khôi phục nội lực.
Nhưng lời này Đoan Mộc Ly sẽ không nói với Triển Thiên Bạch.

Một khi nói rồi, hi vọng Triển Thiên Bạch kí thác trên người hắn sẽ tan biến, Triển Thiên Bạch cũng liền không có lí do gì phải ở lại vương phủ.

"Hóa ra bên trong Tàng Thư Các lớn như vậy..." Phóng tầm mắt nhìn quanh, nơi nơi đều là điển tịch trân quý, làm cho Triển Thiên Bạch nhìn không kịp, "Tuy rằng ngươi thân là võ tướng nhưng cũng rất thích đọc sách đấy chứ!"

"Có lẽ nguyên nhân là bởi vì mẫu phi ta đi!"

"Mẫu phi ngươi?" Triển Thiên Bạch có chút kinh ngạc.

Về thân thế của Đoan Mộc Ly, hắn có biết một chút, dù sao Đoan Mộc Ly từng là tâm phúc đại họa của hắn, chính là cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

"Ừm..." Đoan Mộc Ly hít sâu một cái, thoáng ngẩng đầu lên, ánh mắt chìm vào sâu trong hồi ức.
"Ngươi hẳn là biết... Thân mẫu của ta chỉ là một vị cung nữ nho nhỏ, bị phụ hoàng ta nhìn trúng, nhận được sủng hạnh, sau đó mới sinh ra ta..."

"Ừm, ta biết."

"Kết quả vừa sinh hạ ta không bao lâu, mẫu phi thế đơn lực bạc đã bị phi tần khác hại chết... Khi đó ta còn rất nhỏ, không thể nào nhớ được, thậm chí ngay cả dung mạo của mẫu phi ta cũng không nhớ nổi."

Mi mắt soạt một chút giương lên, Triển Thiên Bạch kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Ly.

Đây tựa hồ là lần đầu tiên Đoan Mộc Ly nhắc tới chuyện của mình với hắn.

"Bất quá, tuy rằng ta không nhớ rõ diện mạo của mẫu thân, nhưng vẫn giữ lại thư nàng viết cho ta."

"Thư?"

"Đúng, trước lúc mẫu phi nàng lâm chung... Có lẽ nàng đã nhận thấy được bao nhiêu người trong cung đều coi nàng như cái đinh trong mắt đi? Bởi vậy nàng sớm đã viết trước phong thư..."
"Di thư... Sao?" Triển Thiên Bạch thật cẩn thận hỏi.

Đoan Mộc Ly lắc đầu, "Là thư viết cho ta vẫn còn nhỏ tuổi... Hẳn cũng coi như không khác gì di thư nhỉ? Trong thư chỉ là một vài lời nhắc nhở cùng dặn dò với ta, trong đó có một điều— Bảo ta đọc nhiều sách."

Triển Thiên Bạch không khỏi kinh ngạc, "Ngươi đúng là rất nghe lời mẫu thân ngươi nói."

Đoan Mộc Ly mỉm cười, trong nụ cười có chút hoài niệm, có chút sầu não.

"Đúng vậy... Nếu như nàng vẫn còn sống tốt, ta ngược lại sẽ không nghe lời của nàng, đáng tiếc nàng đã chết rồi..."

"Xin lỗi..."

Đoan Mộc Ly hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Triển Thiên Bạch, "Tại sao ngươi lại xin lỗi?"

"Bởi vì..." Triển Thiên Bạch gãi gãi tóc, "Bởi vì ta gợi lên vết thương lòng của ngươi?'

Đoan Mộc Ly buông tay, không cho là vậy, "Không phải lỗi của ngươi, hơn nữa ta cũng muốn nói chút chuyện của mình cho ngươi nghe."
Trái tim đập thình thịch một chút, Triển Thiên Bạch không biết vì sao lại không cách nào nhìn thẳng vào mắt của Đoan Mộc Ly, vì thế liền cúi đầu.

"Thế nào?" Đoan Mộc Ly cười khổ, "Chán ghét ta cũng ngần này tuổi rồi vẫn cẩn thận tuân theo sự dạy bảo của mẫu phi ta sao?"

"Sao có thể..." Triển Thiên Bạch ngẩng đầu, "Mẫu thân ngươi nói rất đúng, đọc nhiều sách rất tốt... Chính bởi vì nghe theo lời mẫu thân nói với ngươi, cho nên mới trở thành võ tướng không giống với người thường."

Mi mắt Đoan Mộc Ly giương lên, nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch, "Ý của ngươi là nói... Ta trong lòng ngươi không giống với người thường?"

"Đừng có hiểu sai ý." Triển Thiên Bạch nhíu mày, "Chỉ là thân là võ tướng... Ngươi không giống với người thường."

"Ý nghĩa cũng không khác biệt lắm!" Đoan Mộc Ly cười cười.
"Khác rất nhiều được không?" Vẻ mặt Triển Thiên Bạch không biết nói gì.

Chung quy cảm thấy bản thân trong mắt Triển Thiên Bạch cũng không phải là cái gì cũng tệ như vậy, Đoan Mộc Ly cảm giác trong lồng ngực có một cỗ sóng nhiệt kéo tới, "Triển Thiên Bạch.... Nói cho ta chuyện của ngươi đi! Ngươi... Cùng với người nhà của ngươi..."

"Tất cả người nhà của ta đều đã mất rồi!"

Đột nhiên, thanh âm của Triển Thiên Bạch lạnh đi vài phần.

Trái tim Đoan Mộc Ly đột nhiên co rút lại.

"Về người nhà của ta trong trí nhớ... Tựa như dừng lại ở một khắc kia— Cảnh Dao Hoàng đế hạ lệnh sao gia xử trảm cả nhà Triển gia chúng ta..."

Lộp bộp!

Đoan Mộc Ly cảm giác trái tim mình ra sức đập loạn.

Đừng tiếp tục nữa...

"Ta khi đó còn đang trên chiến trường, đồng thời Cảnh Dao Hoàng đế ban thưởng cho ta rượu độc, còn đưa cho ta một phần "đại lễ" khiến cho ta xuất hồ ý liêu."
Đừng tiếp tục nữa Triển Thiên Bạch...

Ấn đường Đoan Mộc Ly nhíu chặt lại, từ đáy lòng thống khổ cầu xin.

"Hắn bày từng cái đầu của phụ thân ta, mẫu thân cùng với các thân nhân khác ra trước mặt ta."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi