ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ


"Doãn Mạch, không được!"
Doãn Mạch suýt chút nữa đã bóp nát đầu tên thị vệ kia, tay đúng lúc giơ lên giữa không trung, quay đầu nhìn về phía sau mình.
Phía sau, Triển Thiên Bạch từ trong phòng đi ra, sắc mặt nghiêm trọng.
Leng keng!
Trường thương trong tay thị vệ rơi xuống, người cũng sợ tới mức cái mông ngồi tê liệt dưới đất.
"Vì sao không cho ta giết bọn họ? Chỉ có giết bọn họ thì ngươi mới không tiếp tục bị giam lỏng trong này mà?"
Doãn Mạch tò mò hỏi.
Triển Thiên Bạch không nhìn ra được thiện ác của thế tục gì trong đôi mắt sáng ngời màu hổ phách của Doãn Mạch, có chút bất đắc dĩ mà trầm giọng xuống.
Hai tay của hắn kì thực cũng dính đầy máu tươi, không có tư cách gì nói Doãn Mạch.
Bất quá...
Doãn Mạch, ngươi tới cứu ta, ta rất cảm kích, nhưng ta cho rằng...!Nếu ông chủ Thẩm Thẩm Ngọc Lam giờ phút này ở đây, nhất định cũng sẽ ngăn cản ngươi làm như vậy."
Trái tim đập thịch một cái, hai mắt Doãn Mạch nhất thời mở to tròn xoe.
"Cảm ơn ngươi, Triển Thiên Bạch!"
Đột nhiên, cả người Doãn Mạch bỗng bổ nhào về phía Triển Thiên Bạch, cho Triển Thiên Bạch một cái ôm thật lớn.
"Ách..."
Triển Thiên Bạch ngượng ngùng nhếch nhếch khóe miệng.
"May mà ngươi gọi ta lại kịp thời, nếu không chẳng phải là ta làm ra chuyện mà Ngọc Lam nhà ta không muốn ta làm sao? Cảm ơn ngươi nha Triển Thiên Bạch, quả nhiên ngươi là người tốt!"
Sau khi ôm Triển Thiên Bạch, Doãn Mạch lại cầm lấy hai tay của Triển Thiên Bạch, hai răng nanh nhỏ cực kì đáng yêu.
"Không...!Đừng khách khí, đây là chuyện ta nên làm."
Nhìn thấy Doãn Mạch cười đến độ giống như một hài tử thiên chân vô tà, Triển Thiên Bạch dở khóc dở cười.
Rốt cuộc Doãn Mạch là cái dạng người gì đây? Thật không thể tưởng tượng nổi...
Trong khoảnh khắc, Triển Thiên Bạch có chút bội phục với Thẩm Ngọc Lam, bởi vì Thẩm Ngọc Lam có thể ở chung rất tốt với Doãn Mạch tính cách quỷ dị như thế, hơn nữa còn yêu nhau.

Giờ khắc này, Thẩm Ngọc Lam đang đi qua đi lại ở Di Hương viện, bất an không yên.
Từ khi vương phủ bị thủ hạ của Cao Nam Phong bao vây, hắn liền cảm thấy sự tình không ổn, nhưng không dự đoán được vậy mà lại nghiêm trọng như vậy, cư nhiên ngay cả Đoan Mộc Ly không ai bì nổi cũng bị hạ ngục.
Nhưng đối với hắn mà nói, hoặc là nói đối với chủ nhân hắn tận trung mà nói, Đoan Mộc Ly bị hạ ngục có trăm lợi mà không một hại, Thẩm Ngọc Lam không nên giúp Triển Thiên Bạch, lại càng không nên giúp Đoan Mộc Ly.
Thần sắc Thẩm Ngọc Lam ngưng trọng, trong ánh mắt khắc trổ mâu thuẫn thật sâu.
"Cũng không biết Doãn Mạch thế nào rồi?"
Ngồi gần song cửa sổ, một tay Thẩm Ngọc Lam chống má, thì thào tự nói: "Sẽ không phải là...!Ta dính dáng quá sâu rồi chứ?"
Không nên kết giao thân thiết với Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch.
Không nên yêu Doãn Mạch.
Có được càng nhiều thứ, nội tâm Thẩm Ngọc Lam lại càng bất an.
Hắn rõ ràng cùng bọn chúng...!Cùng cả Nam Sở, đều là kẻ thù!
Bàn tay trắng nõn nhẵn mịn siết thành quyền, Thẩm Ngọc Lam vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy một con bồ câu đưa tin vỗ cánh phành phạch bay vào.
Trái tim ra sức đảo lộn, Thẩm Ngọc Lam khẽ cắn môi, gian nan gỡ lá thư cuộn thành cuộn giấy từ trên chân bồ câu đưa tin xuống, đầu ngón tay run rẩy.
Nội dung trên thư không nhiều lắm, chỉ là một vài thông báo ngắn gọn, không liên quan gì đến chuyện Đoan Mộc Ly bị bỏ tù.
Thẩm Ngọc Lam lúc này mới thở phào một hơi.
Hắn chủ quan hi vọng rằng Doãn Mạch có thể trợ giúp Triển Thiên Bạch cứu Đoan Mộc Ly, nhưng nếu như chủ nhân của hắn lệnh hắn mượn cơ hội này diệt trừ Đoan Mộc Ly, vậy hắn cũng không còn lựa chọn nào.
Thẩm Ngọc Lam thở dài thườn thượt, hàng mi dài điểm xuyết cho mí mắt rũ xuống, trên mặt tràn đầy cảm giác mệt mỏi.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, Thẩm Ngọc Lam tựa như một tòa điêu khắc, lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, dùng ngọn lửa của đèn dầu cầm trong tay thiêu hủy lá thư.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm dày đặc, màn đêm dần dần như bị pha loãng—
Phương đông tảng sáng, trời sáng rồi.
Kinh thành Nam Sở, hoàng cung.
Buổi thượng triều sớm, văn võ bá quan tề tựu, một đám đều là sắc mặt nghiêm trọng.
Đoan Mộc Nam vẫn không ngừng ho khan vài cái, nhìn thấy tấu chương dâng thư có tên của liên tiếp năm mươi tám vị lão thần, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngũ vị tạp trần.
Năm mươi tám vị lão thần này đều có công lao hiển hách với Nam Sở, có người từng cứu tiên đế một mạng khỏi mũi tên trong thời loạn, có người hơn hai mươi năm trước từng bình định mối uy hiếp lớn nhất với Nam Sở khi đó chính là dân tộc thiểu số ở Tây Nam.


Hơn nữa, tên các thượng thư của lục bộ gồm Lại Bộ, Hộ Bộ, Lễ Bộ, Binh Bộ, Hình Bộ, Công Bộ cũng đều có trên tấu chương này.
Tấu chương này— Là vì xin tha mạng cho Đoan Mộc Ly.
Đây hơn phân nửa triều đình là đang gây sức ép với Đoan Mộc Nam.
Đoan Mộc Nam dùng sức nhếch nhếch môi, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Hoàng Thượng." Hình Bộ Thượng thư Trịnh Nghĩa bước ra khỏi hàng, "Chuyện Ly Vương gia dùng thuật vu cổ mưu hại Hoàng Thượng, thần cho rằng có chứa nhiều điểm đáng ngờ, khẩn xin Hoàng Thượng giao Ly Vương gia cho thần thẩm tra xử lí, năm mươi bảy vị lão thần khác cũng là ý này."
"Trịnh đại nhân." Phạm Ninh quay đầu, khinh thường liếc Trịnh Nghĩa, "Ngươi đây là không tin bổn tướng sao? Hay là nói các ngươi ỷ vào bản thân rất có lai lịch mà Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ, muốn mượn cớ này uy hiếp Hoàng Thượng?!"
"Thần không dám." Trịnh Nghĩa thi lễ với Đoan Mộc Nam, thái độ vẫn cường thế như cũ, "Bởi vì thần nghe nói, Phạm Thừa tướng thẩm tra xử lí vụ án họa vu cổ vẫn chưa điều tra được hình nhân nguyền rủa phát hiện ở vương phủ, lại chưa thẩm vấn tên Ca Tát vu sư kia mà suốt đêm nghiêm hình tra tấn với Ly Vương gia, thần nghi sợ là vu oan giá họa."
"Hừ!" Phạm Ninh phẫn nộ phất ống tay áo, "Bổn tướng phá án cũng không cần ngươi chỉ điểm...!Đoan Mộc Ly dùng hình nhân nguyền rủa mưu hại Hoàng Thượng là chuyện thật ván đã đóng thuyền mà mắt chúng ta nhìn chằm chằm thấy, nếu không dụng hình, Đoan Mộc Ly ỷ vào quân công cùng xuất thân khó tránh khỏi càng thêm không sợ hãi...!Hết thảy bổn tướng làm này đều là vì Hoàng Thượng."
Vừa nói, Phạm Ninh vừa hướng về phía Đoan Mộc Nam vừa chắp tay, bày ra một bộ dáng trung tâm cảnh cảnh.
"Phạm Thừa tướng ngươi cũng nói rồi, Ly Vương gia có quân công trong người, không nói đến công lao từng có có thể bù trừ, ít nhất Ly Vương gia chính là hoàng thân quốc thích, là thân hoàng thúc của Hoàng Thượng, trong lúc trước khi vụ án chưa được điều tra rõ liền dùng đại hình với Ly Vương gia, chẳng phải vứt hết mặt mũi của hoàng gia.

Nếu như cuối cùng tra ra manh mối, Ly Vương gia trong sạch, vậy nói Hoàng Thượng làm sao đối diện với liệt tổ liệt tông của hoàng thất?!"
"Đoan Mộc Ly làm sao có thể trong sạch được!" Phạm Ninh thẹn quá hóa giận, "Hình nhân nguyền rủa kia là lục soát ra từ vương phủ, ngươi...!Các ngươi...!Các ngươi không phải đều tận măt nhìn thấy sao?!"
Quần thần trong đó bao gồm cả Trịnh Nghĩa, Lương Tu bị Phạm Ninh lần lượt chỉ qua, "Vả lại nói, là Hoàng Thượng hạ lệnh nhốt Đoan Mộc Ly vào tử lao, bổn tướng thẩm vấn Đoan Mộc Ly cũng là thay Hoàng Thượng phân ưu."
"Vậy thì Phạm Thừa tướng..." Lương Tu thân là Trấn Nam đại tướng quân từng bước tiến lên, "Phạm Thừa tướng thẩm vấn Đoan Mộc Ly suốt đêm, Đoan Mộc Ly có từng nhận tội chưa?"
"Cái này..." Một câu vô cùng đơn giản, hỏi đến mức Phạm Ninh á khẩu không trả lời được.
Lúc này, Trịnh Nghĩa lại nói tiếp: "Thần sai người kiểm tra qua hình nhân nguyền rủa kia, hình nhân nguyền rủa đó là dùng Thất Thái Thiên Ti chế tạo thành.

Thất Thái Thiên Ti là vải dệt trân quý mà vài năm trước Phiên Ba Quốc tiến cống, suốt hai năm liền này ở mẫu quốc Phiên Ba Quốc cũng thập phần hiếm thấy, mà vài năm trước Ly Vương gia đang dẫn binh đánh giặc với Dao Quốc, vẫn chưa từng nhận được loại Thất Thái Thiên Ti này.


Theo như thần biết, Thất Thái Thiên Ti này trong cung giữ lại hơn mười cuộn, còn lại...!Hoàng Thượng đều ban cho vài vị đại thần lao khổ công lao, trong đó bao gồm cả Phạm Thừa tướng."
"Trịnh Nghĩa!" Phạm Ninh trợn mắt nghiến răng, "Lời này của ngươi là có ý gì?! Chẳng lẽ ngươi muốn nói là bổn tướng làm hình nhân nguyền rủa hãm hại Đoan Mộc Ly hay sao?!"
"Phạm Thừa tướng..." Trịnh Nghĩa hoàn toàn trái ngược với Phạm Ninh, nhìn qua khí định thần nhàn, "Thần cũng không nói như thế."
"Hừ!" Phạm Ninh giận không chỗ phát tiết, "Quả thực là một đám bè cánh nói nhảm! Cho dù lúc trước Hoàng Thượng không ban Thất Thái Thiên Ti cho Đoan Mộc Ly cũng không đại biểu cho việc các quan viên khác không cầm nó xem như lễ vật tặng cho Đoan Mộc Ly...!Trịnh đại nhân, ngươi thân là Hình Bộ Thượng thư, dù sao cũng không thể ngay cả chút đạo lí ấy cũng không hiểu chứ? Chỉ bởi vậy mà cho rằng Đoan Mộc Ly vô tội, không cảm thấy quá mức tắc trách sao!"
Lúc này, Phạm Ninh phản bác lại làm Trịnh Nghĩa á khẩu không trả lời được.
Trịnh Nghĩa cũng không tìm được bằng chứng chứng minh Đoan Mộc Ly không phải hung phạm, vì vậy mới phải liên hợp với năm mươi bảy vị lão thần khác, ít nhất cứu Đoan Mộc Ly từ trong tay Phạm Ninh ra trước, nếu không vẫn tiếp tục nghiêm hình tra tấn như vậy, Đoan Mộc Ly chỉ sợ cũng sẽ không chịu đựng nổi.
"Phạm Thừa tướng, ý của hạ quan là...!Cho dù không có chứng cứ chứng minh Ly Vương gia không phải độc thủ phía sau màn, nhưng điểm đáng ngờ của vụ án này rất nhiều, ngươi không phải cũng không lấy ra được bằng chứng Ly Vương gia chính là hung phạm đấy sao?"
"..."
"Hoàng Thượng!" Thấy Phạm Ninh ngậm miệng không hé răng, Trịnh Nghĩa lại hướng mặt về phía Đoan Mộc Nam, "Ly Vương gia quý là hoàng thân quốc thích, vả lại nhiều lần lập được chiến công, nếu vu oan giá họa, với nước với dân đều là một loại tổn thất vô cùng lớn, sau này làm sao cho sách sử ghi lại? Người trong thiên hạ sẽ than oán với Hoàng Thượng ngài như thế nào!"
"Đúng vậy Hoàng Thượng!"
"Vẫn xin Hoàng Thượng suy nghĩ lại..."
"Hoàng Thượng, không bằng thả Ly Vương gia ra khỏi tử lao trước."
"Giao Ly Vương gia cho Trịnh đại nhân thẩm vấn đi!"
Thần tử đảng phái của Đoan Mộc Ly đều vì Đoan Mộc Ly cầu tình, tương tự, thần tử bè cánh của Phạm Ninh cũng không cam chịu yếu thế.
"Hoàng Thượng, không thể nghe bọn họ nói được."
"Đúng vậy Hoàng Thượng, tra tấn bức cung mới có thể bức ép Đoan Mộc Ly nói ra sự tình."
"Đoan Mộc Ly dĩ hạ phạm thượng, luận tội đương trảm!"
Thanh âm lải nhải không dứt của hai bên làm cho Đoan Mộc Nam đau đầu.
Tuy rằng Đoan Mộc Nam vẫn kiêng kị thế lực của Đoan Mộc Ly, nhưng phải thừa nhận, trước mắt, Nam Sở của hắn vẫn cần Đoan Mộc Ly.
Bất luận là Tắc Bắc hay Tây Vực, dị quốc phiên bang dù lớn dù nhỏ đều như hổ rình mồi, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Nam Sở bọn hắn đây như miếng thịt béo bở.
Đệ nhất đại tướng Nam Sở bọn họ chính là Đoan Mộc Ly.
Cho dù còn có Hộ Quốc đại tướng quân cùng Trấn Nam đại tướng quân, nhưng bản lĩnh lãnh quân đánh giặc của bọn hắn đều thua xa Đoan Mộc Ly.
Có thể đánh hạ Dao Quốc, cũng là công lao của Đoan Mộc Ly.
Thời điểm này, nếu như Đoan Mộc Ly thật sự nguyền rủa hắn, hắn chắc chắn không thể nhẹ nhàng khoan dung, nhưng nếu như là vu oan giá họa...
Bả vai Đoan Mộc Nam co rụt lại, cũng không chắc với chủ kiến nào.
"Khụ! Khụ khụ khụ..."

Nghe thấy Đoan Mộc Nam ho khan, Phạm Ninh lập tức chuyện bé xé ra to, "Các ngươi nhìn xem! Bởi vì lời nguyền rủa của Đoan Mộc Ly, Hoàng Thượng bệnh lâu không giảm, những người các ngươi đây...!Rốt cuộc là thần tử của Hoàng Thượng, hay là thần tử của Đoan Mộc Ly!"
Lời vừa nói ra, cả triều xôn xao.
Lời nói này của Phạm Ninh giống như những thần tử nói thay Đoan Mộc Ly đều có tâm tư mưu phản.
"Phạm Ninh!" Hộ Bộ Thượng thư Mạnh Phàm Thanh gầm lên giận dữ.
Hộ Bộ Thượng thư chính là nguyên lão làm quan ba triều, tuổi so với Phạm Ninh lớn hơn không ít, trên triều đường cũng có vài phần phân lượng.
"Ngươi ngang nhiên châm ngòi chia ra quan hệ quân thần, trong mắt...!Còn có quốc pháp không?! Chúng ta đều là thần tử hưởng lộc của vua, vì vua phân ưu mới là bổn phận.

Chuyện của Ly Vương gia nên tra rõ, nhưng tuyệt đối không thể để người nào đó vì tư thù của bản thân mà chôn vùi uổng phí một viên mãnh tướng Nam Sở ta!"
Lời còn chưa dứt, Mạnh Phàm Thanh hướng mặt về phía Đoan Mộc Nam ngồi trên long ỷ, "Hoàng Thượng, lão thần khẩn xin Hoàng Thượng giao Ly Vương gia cho Hình Bộ Thượng thư Trịnh Nghĩa Trịnh đại nhân thẩm tra xử lí."
"Hoàng Thượng!"
Trịnh Nghĩa vén hai tay hành lễ với Đoan Mộc Nam, lại quay đầu nhìn về phía Phạm Ninh, "Hoàng Thượng, Phạm Thừa tướng luôn miệng nói nguyên nhân Hoàng Thượng bệnh là do bị Ly Vương gia dùng vu thuật nguyền rủa.

Nhưng hiện tại hình nhân nguyền rủa đã hủy, nhưng long thể của Hoàng Thượng vẫn chưa bình phục, đây là phủ nhận, chứng minh rằng...!Nói hình nhân nguyền rủa hoàn toàn là giả dối hư ảo."
"Nói năng xằng bậy!"
Phạm Ninh giận dữ ngắt lời Trịnh Nghĩa, "Thuật vu cổ chính là tối kị, huống chi, không phải một mình bổn tướng nói như vậy.

Ca Tát vu sư đức cao vọng trọng của dị tộc không phải cũng nói long thể của Hoàng Thượng ôm bệnh chính là do hình nhân nguyền rủa sao? Theo bổn tướng thấy, hẳn là nên niêm phong vương phủ của Đoan Mộc Ly, tìm xem xem còn có hình nhân nguyền rủa khác hay không."
Nghe thấy "hình nhân nguyền rủa" lại liên tưởng đến đến bản thân trước khi thượng triều sớm hôm nay còn ho ra máu, sắc mặt Đoan Mộc Nam trắng bệch, đáy mắt tràn đầy sợ hãi.
Hắn không muốn chết...
Uống nhiều thuốc như vậy, ngay cả hình nhân nguyền rủa cũng bị hủy nhưng thân thể hắn vẫn chưa bình phục, hắn rất sợ năm kia tuổi trẻ đã sớm từ thế, trở thành Hoàng đế có thọ mệnh ngắn nhất của Nam Sở.
Trong triều đình, hai phái còn đang tranh chấp không ngớt, Đoan Mộc Nam trong lúc nhất thời không biết biện pháp nào, một mực lắc lư trái phải bất định.
"Đủ rồi! Đều câm miệng!"
Không chịu được tiếng huyên náo của văn võ bá quan, Đoan Mộc Nam vung tay lên.
Trong nháy mắt, cả triều đình một mảnh yên lặng.
"Người đâu!" Đoan Mộc Nam ngẩng cao cổ, ra lệnh một tiếng, "Dẫn Đoan Mộc Ly từ tử lao tới đây, trẫm muốn đích thân thẩm vấn!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi