ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ


"Là...!Thanh Loan cung?"
Đoan Mộc Nam ngây ra như phỗng.
"Chẳng lẽ nói, ngươi là..."
"Cung chủ Thanh Loan cung, Doãn Mạch." Nụ cười trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo, Doãn Mạch tự giới thiệu.
"Cư nhiên lại trẻ tuổi như vậy?"
"Đây...!Vị này chính là cung chủ đương nhiệm của Thanh Loan cung sao?"
"Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên mà!"
Quần thần châu đầu ghé tai, đều tỏ vẻ khen ngợi đối với Doãn Mạch.
"Người đâu! Ban tọa!"
Đoan Mộc Nam lập tức sau người mang ghế dựa đến cho Doãn Mạch.
Bên cạnh, khuôn mặt Cao Nam Phong lộ ra màu gan heo.
Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới được, cao thủ xuất hiện trong vương phủ Đoan Mộc Ly vậy mà lại chính là cung chủ Thanh Loan cung.
Phạm Ninh cũng cứng họng.
Hắn có ấn tượng sâu sắc đối với khuôn mặt này của Doãn Mạch.
Người lúc trước động thủ đánh hắn, thả rắn cắn hắn kia, đều là Doãn Mạch.
Nhưng hắn cũng không biết, thân phận thực sự của Doãn Mạch vậy mà là cung chủ Thanh Loan cung!
Thanh Loan cung là nơi duy nhất nằm ngoài pháp luật trên cả đại lục này.
Cung chủ Thanh Loan cung đến bất luận quốc gia nào đều phải được nhận lễ ngộ của thượng khách, lại không bị pháp luật của quốc gia nào ước thúc— Đây là quy định bất thành văn hình thành từ xưa.
Bởi vì Thanh Loan cung nằm phía trên vị trí long mạch cực kì trọng yếu của đại lục, dưới sự thử thách qua thời gian dài, bản thân sự tồn tại của nó trở thành sợi dây liên kết duy trì sự cân bằng giữa các chủng tộc trên toàn khối đại lục, mà bản thân cung chủ Thanh Loan cung nội lực cường đại có thể cam đoan long mạch không bị ma thú như hổ rình mồi xung quanh xâm nhập.
Long mạch ổn định, tức đại lục vững vàng.
Đại lục vững vàng, tức quốc gia trên đại lúc có thể tránh khỏi bị thiên tai.
"Chờ chút...!Cho nên nói cung chủ Thanh Loan cung là sư đệ của Ly Vương gia, vậy nói Ly Vương gia..."
Rốt cuộc cũng có đại thần phản ứng lại.
"Đoan Mộc Ly vốn xuất sư từ Thanh Loan cung." Lương Tu không mặn không nhạt nói một câu.
Quần thần hoàn toàn không biết tí gì về việc này không khỏi hít ngược vào một ngụm khí lạnh.
Khó trách Đoan Mộc Ly trên chiến trường vô địch như vậy, hóa ra là xuất sư từ Thanh Loan cung.

Bất quá, mặc dù cùng xuất sư từ Thanh Loan cung, nhưng người có thể được nhận được lễ ngộ vô điều kiện của các quốc gia cũng chỉ có cung chủ của Thanh Loan cung.
Doãn Mạch bắt chéo chân lên, cười hì hì, tự nhiên mà ném về phía Đoan Mộc Ly một ánh mắt đắc ý.
Đoan Mộc Ly cho dù nhắm mắt lại cũng biết Doãn Mạch giờ khắc này là cái loại biểu tình gì.
"Sư huynh ngươi bị tra tấn thành như này rồi, ngươi còn không biết xấu hổ mà chế nhạo."
Đoan Mộc Ly tựa vào đầu vai của Triển Thiên Bạch chậm rãi giương mi mắt lên.
"Chậc chậc!" Doãn Mạch líu lưỡi, "Không phải đã cho ngươi ăn Bách Vị Tư Bổ hoàn rồi đấy thôi! Huống chi, thân là đệ tử của Thanh Loan cung ta, chút thương tích nhỏ ấy đã không chịu nổi rồi? Đi ra ngoài đừng nói bản thân là người của Thanh Loan cung ha!"
Nghe xong lời này của Doãn Mạch, Đoan Mộc Ly dở khóc dở cười, không để trong lòng, nhưng sâu trong nội tâm Triển Thiên Bạch lại dấy lên một tia không vui.
Khổ hình Đoan Mộc Ly phải chịu, tuyệt đối không phải thứ mà "chút thương tích nhỏ ấy" có thể hình dung.
Dư quang vô ý liếc về phía thân thể chồng chất vết thương của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch không đành lòng nhìn thẳng, ra sức nhắm mắt lại một chút, ngực lấp kín hoảng sợ.
"Ta không sao, thật đấy..."
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch lộ ra vẻ mặt thống khổ không thôi, trái tim Đoan Mộc Ly thắt chặt lại.
Khổ hình đáng sợ hơn nữa đối với hắn mà nói cũng không tính là cái gì, nhưng Triển Thiên Bạch khó chịu, hắn liền cảm thấy hốc mắt chua xót, nội tâm đau đớn.
"Ngươi làm tốt lắm...!Cảm ơn ngươi, Triển Thiên Bạch."
Đoan Mộc Ly không nhịn được khen ngợi Triển Thiên Bạch.
Hắn chỉ biết, hắn nhất định có thể cược thắng.
Hắn bị nhốt vào tử lao đành bất lực, nhưng Triển Thiên Bạch nhất định sẽ không ngồi chờ chết.
Đoan Mộc Ly tin chắc rằng, chỉ cần hắn chết cũng không nhận tội, Triển Thiên Bạch ắt có thể tìm được cửa đột phá.
Mà cửa đột phá này, chính là Doãn Mạch.
Thế nhưng, Đoan Mộc Ly cũng rất sợ, sợ Cao Nam Phong thật sự sẽ làm gì đó với Triển Thiên Bạch.

Không có sự che chở của hắn, Triển Thiên Bạch tựa như một đóa hoa mặc cho người giẫm đạp, thời thời khắc khắc đối mặt với nguy hiểm.
Hắn sợ...
Hắn thực sự rất sợ...
Nhưng hắn không thể nhận tội.
Một khi hắn nhận tội, như vậy thì hết thảy trò chơi này toàn bộ đều xong rồi!
"Xin lỗi, là ta liên lụy ngươi...!Là ta không thể bảo vệ tốt cho ngươi..."
Thanh âm mỏng manh giống như một dải lụa mỏng quấn quanh trái tim của Triển Thiên Bạch, cảm giác ma sát rất nhỏ khiến cho trái tim của hắn có loại đau đớn không nói nên lời.

Triển Thiên Bạch hít sâu một hơi, thời điểm lần thứ hai mở mắt ra, sắc đỏ ửng trong con ngươi càng đậm thêm vài phần.
"Nếu vậy, không biết cung chủ Thanh Loan cung đến đây là vì chuyện gì?" Đoan Mộc Nam cẩn thận dè dặt hỏi Doãn Mạch.
"À, cái này ấy mà..." Ý cười trên khóe môi Doãn Mạch đột nhiên thu liễm lại, vểnh ngón cái lên chỉ chỉ Đoan Mộc Ly, "Ta nghe nói có người vu oan hãm hại sư huynh ta, cho nên đến thay hắn đòi lại công đạo."
Giọng nói nhẹ nhàng hời hợt, nhưng lại làm cả đại điện nháy mắt rơi vào yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Phạm Ninh bước lên, "Ngươi dựa vào cái gì mà nói là có ngươi vu oan hãm hại? Rõ ràng là Đoan Mộc Ly hắn dùng thuật vu cổ nguyền rủa Hoàng Thượng!"
"Hoàng Thượng!"
Đột nhiên, Triển Thiên Bạch đứng lên, hai tay ôm quyền hướng về phía Đoan Mộc Nam, "Đoan Mộc Ly là bị xử oan!"
Bốn mắt nhìn nhau, Đoan Mộc Nam trong nháy mắt nhìn đến ngây người.
Đây là "Xích Diễm đại tướng quân" đại danh lừng lẫy của Dao Quốc?
Thật đẹp...
Trái tim đập thình thịch, Đoan Mộc Nam cảm nhận được một loại rung động trước nay chưa từng có đang đánh úp toàn thân hắn.
Tuy rằng trên yến tiệc sinh thần lúc trước từng thấy qua Triển Thiên Bạch, nhưng khi đó Triển Thiên Bạch vẫn bồi bên người Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Nam càng cho rằng Triển Thiên Bạch là nam sủng của Đoan Mộc Ly là phần nhiều.
Nhưng Triển Thiên Bạch giờ khắc này hai tay ôm quyền, thần sắc nghiêm nghị trước mặt hắn lại gây ra cho Đoan Mộc Nam cảm nhận không giống nhau.
Xinh đẹp, tuấn tú, trầm tĩnh, cường đại...
Trong lúc nhất thời, trong đầu Đoan Mộc Nam hiện lên rất nhiều rất nhiều từ ngữ, bất luận một từ ngữ nào dùng để hình dung Triển Thiên Bạch cũng đều có vẻ nhợt nhạt vô lực.
"Khụ khụ!" Đoan Mộc Nam cho rằng bản thân có chút thất thố, hắng hắng giọng, "Triển Thiên Bạch, ngươi vốn là đại họa tâm phúc của Nam Sở ta, hiện giờ đã giải trừ nô tịch, vì sao vẫn còn muốn cuốn vào tranh đấu của triều đình Nam Sở ta?"
Trái tim hơi đập mạnh, ấn đường Triển Thiên Bạch nhíu chặt lại.
Lời này của Đoan Mộc Nam cũng là điều mà hắn muốn hỏi chính hắn.
Hắn đã là người tự do, vì sao...!Vẫn không thể rời khỏi Đoan Mộc Ly?
Rốt cuộc là ai không buông bỏ được người kia?
Là Đoan Mộc Ly?
Hay là hắn?
Khẩu khí tiếp tục trầm xuống, biểu tình Triển Thiên Bạch không một chút dao động, mi mắt giương lên, hắn bình thản ung dung đáp lại: "Bởi vì ta không hi vọng Nam Sở tiêu diệt Dao Quốc...!Cuối cùng bước lên vết xe đổ của Dao Quốc."
"Triển Thiên Bạch to gan!" Phạm Ninh giận dữ chỉ về phía Triển Thiên Bạch, "Ngươi..."
"Ta làm sao?" Triển Thiên Bạch không chừa chỗ cho Phạm Ninh xem mồm, "Chẳng lẽ ta nói sai sao? Tướng tương bất hòa, quân thần tương nghi..."
Con ngươi đỏ tươi quét qua Phạm Ninh và Đoan Mộc Ly một lượt, cuối cùng rơi xuống trên người Đoan Mộc Nam thân là vua của một nước Nam Sở.

Đoan Mộc Nam không khỏi nín thở.
Ánh mắt này của Triển Thiên Bạch quá mức sắc bén, hắn có chút không chống đỡ nổi.
"Dao Quốc lúc trước chính là bởi vì Cảnh Dao Hoàng đế tin lời tiểu nhân gièm pha, lệnh giết Triển gia ta mấy đời trung lương...!Hoàng Thượng, nếu như ngươi hôm nay không phân biệt tốt xấu rồi định tội Đoan Mộc Ly, như vậy thì có khác gì Cảnh Dao Hoàng đế đâu?"
"Đương nhiên không giống!" Phạm Ninh lại xen mồm, thanh âm trảm đinh tiệt thiết, "Đoan Mộc Ly hắn là trước mắt bao người dùng thuật vu cổ..."
"Người dùng thuật vu cổ trước mắt bao người không phải là Ca Tát vu sư mà Thừa tướng đại nhân mời đến sao?" Triển Thiên Bạch bình tĩnh như thường hỏi lại Phạm Ninh.
"Cái gì?" Phạm Ninh cứng họng.
Chỉ thấy, Triển Thiên Bạch giơ cao cánh tay lên, trong tay giống như cầm thứ gì đó.
"Hình nhân nguyền rủa!"
Trong phút chốc, sắc mặt của văn võ bá quan trắng bệch.
Đoan Mộc Nam lại sợ tới mức mềm nhũn chân.
Nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, hình nhân nguyền rủa trong tay Triển Thiên Bạch cũng không phải là bộ dáng của Đoan Mộc Nam, mà là mặc một thân hồng y—
Là chính Triển Thiên Bạch.
"Cái gì? Đây, đây..." Phạm Ninh cũng hoa mắt, không hiểu Triển Thiên Bạch đây là muốn làm cái gì.
Nhìn thấy trong tay Triển Thiên Bạch cầm hình nhân nguyền rủa của chính mình, trên người hình nhân cũng cắm đầy ngân châm dài mảnh, hai hàng mày kiến của Đoan Mộc Ly ra sức nhíu lại.
"Không cần nghi ngờ, đây là hình nhân nguyền rủa của chính ta, là ta suốt đêm may." Triển Thiên Bạch nghĩ về việc bắt tay vào làm hình nhân nguyền rủa, khóe môi nhếch nhếch một cái, nụ cười lộ ra vài phần bất đắc dĩ, "Nếu hình nhân nguyền rủa thật sự có thể nguyền rủa người thì ta cần gì những võ tướng giết địch trên chiến trường? Chỉ cần bảo toàn bộ nhóm tướng lĩnh Nam Sở ngươi làm hình nhân nguyền rủa, lúc trước tự nhiên kì khai đắc thắng Dao Quốc ta."
"Triển Thiên Bạch!"
"Câm miệng!" Đoan Mộc Nam rống lên một tiếng với Phạm Ninh, Phạm Ninh lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Các ngươi luôn miệng nói Triển Thiên Bạch ta là đại họa tâm phúc của Nam Sở, vậy lúc trước tội gì phải để cho Đoan Mộc Ly không từ thủ đoạn đối phó ta? Chỉ cần là một cái hình nhân nguyền rủa giống như vậy không phải là được rồi sao?"
Nói xong, Triển Thiên Bạch giận dữ ném hình nhân nguyền rủa của chính mình ở dưới chân.
Khí thế của Triển Thiên Bạch chấn động cả triều đình.
"Ngươi nói hình nhân nguyền rủa vô dụng, vậy vì sao Hoàng Thượng bệnh lâu không khỏi?" Lúc này, Cao Nam Phong từng bước tiến lên, hung hăng dọa người.
"Bởi vì long thể Hoàng Thượng bất an không phải do hình nhân nguyền rủa quấy phá, mà là vì trúng cổ."
"Cổ?" Đoan Mộc Nam cực kì hoảng sợ.
"Triển Thiên Bạch ngươi bớt giảo biện!" Phạm Ninh lại không sợ chết mà ồn ào, "Cổ không phải là thuật vu cổ sao?!"
"Không phải." Triển Thiên Bạch lắc đầu, bình tĩnh giải thích: "Cổ trùng Hoàng Thượng trúng phải là một loại không nguy hiểm đến tính mạng nhưng gây bệnh.

Năm đó Cảnh Dao Hoàng đế cũng xuất hiện bệnh trạng giống như Hoàng Thượng, sắc mặt vàng như nến, thân thể suy yếu, không ngừng ho ra máu, bách dược nan y."
"Nếu vậy..." Đoan Mộc Nam thần sắc lo lắng.
"Cổ trùng gây ra bệnh trạng tương tự tổng cộng có ba loại, trước mắt ta cũng không phán đoán ra rốt cuộc là ba loại nào..."
"Hoan Thái Độc Hạt, Thất Độc Cổ Điệt, Hưởng Vĩ Bách Túc Trùng..."
Thanh âm Triển Thiên Bạch chưa tan, Doãn Mạch bên kia lầm bầm lầu bầu như thể niệm lên, "Trong đó, Thất Độc Cổ Điệt ăn ngon là khi trông nó mập mập béo múp."

Không không không, tuyệt đối ăn không ngon!
Văn võ bá quan đồng loạt lắc đầu.
Đoan Mộc Nam vuốt vuốt ngực mình, cả người nổi lên một trận ớn lạnh.
"Nói như vậy...!Trong cơ thể của trẫm...!Có cổ trùng?"
"Không sai." Triển Thiên Bạch ra sức gật đầu.
"Một lũ bè cánh nói xằng bậy!" Phạm Ninh không muốn cho Đoan Mộc Ly cơ hội chuyển mình, lại càng không muốn để cho Triển Thiên Bạch tra ra lai lịch của cổ trùng.
"Nếu Hoàng Thượng đồng ý cho ta thời gian năm ngày, ta nhất định sẽ dâng phương pháp giải độc lên." Không phản ứng Phạm Ninh, Triển Thiên Bạch giơ năm ngón tay lên về phía Đoan Mộc Nam.
"Hoàng Thượng, đây căn bản là kế trì hoãn của bọn hắn."
Cao Nam Phong vừa dứt lời chợt nghe thấy Doãn Mạch không đồng ý mà tặc lưỡi, "Thôi đi thôi đi! Cái gì mà kế trì hoãn, ta nếu như thật sự muốn cứu Đoan Mộc Ly đi, hiện tại đã sớm ra tay rồi."
Nghe thấy Doãn Mạch nói như vậy, bầu không khí trên đại điện nháy mắt trở nên căng thẳng, nhiệt độ cũng tăng lên theo.
Cao Nam Phong muốn rút kiếm với Doãn Mạch, nhưng kiếm lại không cách nào ra khỏi vỏ.
Bị áp chế lại rồi!
Hắn bị nội lực vô hình của Doãn Mạch áp chế.
"Triển Thiên Bạch, trẫm...!Có thể tin tưởng ngươi sao?" Đoan Mộc Nam nghiêm túc hỏi.
Biểu tình của Triển Thiên Bạch cũng rất nghiêm túc, "Hoàng Thượng có thể không tin ta, nhưng năm ngày sau, nếu như ta giải được cổ độc trong cơ thể Hoàng Thượng, còn xin Hoàng Thượng đừng truy cứu ta tội mạo phạm ngày hôm nay."
"Hạp cốc Lạc Anh."
Đột nhiên, Đoan Mộc Ly trầm mặc rất lâu sau đó mở miệng, ánh mắt phóng tới trên người Triển Thiên Bạch, "Ngươi muốn đi hạp cốc Lạc Anh bắt Khổng Tước Linh Xà?"
Con ngươi đỏ tươi trượt đến khóe mắt, Triển Thiên Bạch khẽ liếc mắt một cái, gật đầu.
"Ta đi cùng ngươi."
"Làm càn!" Phạm Ninh gầm lên giận dữ, "Đoan Mộc Ly ngươi nhận thức rõ thân phận của mình cho bổn tướng, ngươi hiện tại chính là tử tù!"
"Thật đúng là Hoàng Thượng chưa vội thái giám đã gấp, Hoàng Thương cũng chưa lên tiếng đâu, ngươi ồn ào cái gì?"
"Ngươi..." Phạm Ninh bị Đoan Mộc Ly làm cho oán giận đến độ nét mặt già nua đỏ lên.
Đoan Mộc Nam còn đang do dự.
Lúc này, Doãn Mạch tùy tay ném cái, ném lệnh bài của cung chủ Thanh Loan cung tới bên chân Đoan Mộc Nam.
"Cầm lấy cầm lấy, dùng cái này thế chấp đi, chuyện Khổng Tước Linh Xà của hạp cốc Lạc Anh ăn cổ trùng, bắt được thì đến chín mươi chín phẩy chín chín phần trên một trăm hữu dụng, còn lại chút không phẩy không không một phần một trăm coi như là ngươi xui xẻo." Doãn Mạch chỉ tay về phía Đoan Mộc Nam.
Đoan Mộc Nam nhặt lệnh bài của cung chủ Thanh Loan cung, nhếch nhếch môi.
"Hoàng Thượng, không thể thả bọn họ đi!"
"Đúng vậy Hoàng Thượng, thả hổ về rừng sợ rằng sẽ lưu lại hậu họa!"
Phạm Ninh cùng Cao Nam Phong ngươi một câu ta một câu.
"Trẫm ân chuẩn!" Đoan Mộc Nam nắm chặt lệnh bài của Doãn Mạch, biểu tình nghiêm túc, nhìn về phía Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly, "Nhưng trẫm chỉ cho hai người các ngươi thời gian ba ngày, nếu như giờ mão ba ngày sau các ngươi không xuất hiện trước mặt trẫm, trẫm liền luận xử các ngươi tội mưu nghịch!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi