ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Người vừa đến thân cao chín thước, đầu đội phỉ thúy kim long quan, mặc áo choàng dơi in hình mãng xà màu đen, trường bào màu xanh thẫm thêu hình rồng, thêm vài phần trầm ổn cho khí chất độc đoán và mạnh mẽ của hắn.

Hắn vừa đến, không khí trong Di Hương viện như đông cứng lại, không ai dám ngẩng đầu lên, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh. Trước mặt nam nhân này, bọn họ không còn cách nào khác đành phải cúi đầu.

""Xích Diễm đại tướng quân", chúng ta lại gặp mặt rồi. Ngươi vẫn khỏe chứ?"

Giọng nói âm trầm từ tính, qua màng nhĩ Triển Thiên Bạch lại khiến hắn cảm thấy đau đớn.

Đoan Mộc Ly nhếch môi, nét mặt tươi cười mang theo bảy, tám phần tàn nhẫn, hai, ba phân châm chọc, con ngươi đen sâu thẳm lộ ra vẻ quan tâm đến Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch như bị sét đánh giữa trời quang, cả người run rẩy kịch liệt, thể xác lẫn tinh thần đều bị lòng thù hận và cơn giận dữ hừng hực thiêu đốt, tê tâm liệt phế.


Người nam nhân ở trước mặt hắn này...

Chỉ duy nhất nam nhân này hắn tuyệt đối không tha thứ!

"Đoan Mộc Ly!"

Triển Thiên Bạch rống lên đầy căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống Đoan Mộc Ly, hai mắt trừng lớn, đôi con ngươi đen láy phút chốc biến thành màu đỏ máu tuyệt đẹp, mơ màng và quyến rũ.

"Đoan Mộc Ly! Đoan Mộc Ly!"

Đôi tay Triển Thiên Bạch bị buộc chặt bởi xiềng xích phát ra âm vang đinh tai nhức óc, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bị Triển Thiên Bạch giật đứt.

Thẩm Ngọc Lam đứng bên cạnh cùng những vị khách có mặt khác đều bị dọa đến mức đầu váng mắt hoa, sốc không nói nên lời.

Từ trong thân thể Triển Thiên Bạch bộc phát ra một cỗ sức mạnh cường đại. Sức mạnh này như con dã thú hung mãnh, hận không thể một ngoạm cắn đứt cổ Đoan Mộc Ly.


Không khí trong Di Hương viện vô cùng căng thẳng. Nhóm công tử chưa từng ra chiến trường bị khí tức của Triển Thiên Bạch làm cho kinh hãi, không rét mà run.

Chỉ có Đoan Mộc Ly trước sau như một, sắc mặt vẫn thản nhiên không mảy may dao động, tưởng chừng dù trời có sập xuống hắn cũng chẳng quan tâm.

Con người bất khuất, dũng mãnh không biết sợ hãi này.

Hắn yên lặng, chăm chú nhìn Triển Thiên Bạch trước mặt hắn giương nanh múa vuốt. Con ngươi đen thẫm của Đoan Mộc Ly hơi nheo lại, rất có hứng thú quan sát Triển Thiên Bạch, đem hắn nhìn một lượt từ đầu đến chân mà đánh giá một phen.

"Đúng là làm người ta kinh ngạc..." Đoan Mộc Ly chậm rãi nói, "Ta lúc trước có nghe nói Dao Quốc "Xích Diễm đại tướng quân" kế thừa huyết thống của dị tộc, lúc kích động hai con mắt sẽ biến thành màu đỏ, nhưng không nghĩ tới... ngươi lại đẹp như vậy."


Bàn tay to lớn của hắn vừa chạm nhẹ gương mặt Triển Thiên Bạch đã bị hắn kịch liệt phản kháng.

Nhưng cho dù hắn có liều mạng như thế nào đi chăng nữa cũng đều không được. Đôi tay bị gông cùm xiềng xích trói lại, thân thể cũng không có chút sức lực nào để dùng.

"Hahaha..." Tiếng cười từ sâu trong cổ họng vang lên, rõ ràng đang vô cùng suиɠ sướиɠ.

Triển Thiên Bạch cảm thấy dựng tóc gáy.

"Ta muốn gϊếŧ ngươi! Đoan Mộc Ly ta muốn gϊếŧ ngươi!" Cảm xúc Triển Thiên Bạch lần nữa kích động, sắc đỏ như máu trong mắt như biến thành hai viên hồng ngọc mỹ lệ.

Khóe môi Đoan Mộc Ly khẽ nhếch lên, ý cười ngày càng đậm.

"Được thôi... Ngươi lập tức tới gϊếŧ bổn vương đi! Chỉ cần ngươi làm được."

Đoan Mộc Ly cười tà. Nhìn kình địch trên chiến trường năm xưa hiện giờ chỉ có thể tùy ý để mình khi dễ, Đoan Mộc Ly sâu trong thâm tâm dâng lên một cỗ cảm giác vui sướng khó tả.
Nhưng mà giây tiếp theo, hắn đã bị Triển Thiên Bạch hung hăng cắn một ngụm.

"Chậc chậc!"

Mày kiếm nhíu lại, đầu ngón tay Đoan Mộc Ly chảy máu, đỏ như hai tròng mắt của Triển Thiên Bạch.

"Ha, hahaha!" Triển Thiên Bạch cất tiếng cười to, nhìn sang Đoan Mộc Ly chỉ kịp thấy bàn tay to lớn giơ lên.

Bốp!

Tiếng bạt tai đanh thép vang lên, Triển Thiên Bạch bị đánh một cái đến đầu óc choáng váng.

Vẻ mặt hắn đau đớn kịch liệt, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, quay đầu nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Ly, ánh mắt đỏ rực nhìn Đoan Mộc Ly đầy hận ý cùng khiêu khích.

Chỉ một cái trừng mắt, thế nhưng lại làm Đoan Mộc Ly sinh ra một loại cảm giác như bị điện giật.

Triển Thiên Bạch làn da trắng nõn, vết máu đỏ tươi lấm tấm trên khuôn mặt thanh tú quyến rũ, hệt như đóa hoa bỉ ngạn kiên cường rực rỡ bên bờ kia.
"Triển Thiên Bạch, ngươi vẫn miễn cưỡng muốn đối đầu Nam Sở dù đã bị bọn ta đánh bại đến tận bây giờ sao? Kỳ thật ngươi có thể lựa chọn đi theo bổn vương... Bổn vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi chịu đi theo bổn vương, bổn vương sẽ khiến Thẩm Ngọc Lam thả ngươi ra."

Giọng nói trầm và từ tính, Triển Thiên Bạch biết Đoan Mộc Ly đang nghiêm túc.

Cho nên hắn cũng nghiêm túc mà đưa ra câu trả lời.

Phi!

Triển Thiên Bạch trực tiếp phun nước miếng lên khuôn mặt anh lãng tuấn dật của Đoan Mộc Ly.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi