ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Bàn tay cầm chén rượu cái bất giác dùng lực, sắc mặt Đoan Mộc Ly trầm xuống, các đốt ngón tay căng cứng nổi đầy gân xanh, cuộn lên từng trận phẫn nộ.

"Triển Thiên Bạch!"

Thanh âm gầm lên giận dữ đủ sức xuyên thủng vách tường, Triển Thiên Bạch và Phạm Ninh đều hơi sửng sốt, bàn tay Phạm Ninh còn cố ý véo phần eo rắn chắc gầy guộc của Triển Thiên Bạch một cái, "Ái chà chà, Ly Vương gia của ngươi hình như đang ghen kìa!"

Triển Thiên Bạch trong lòng cười lạnh, trên mặt như đeo một lớp mặt nạ, vẻ mặt quyến rũ không thay đổi.

Xoay một vòng, hắn vừa uyển chuyển nhảy múa theo nhạc khúc, vừa tiến đến bên người Đoan Mộc Ly.

Nhìn Triển Thiên Bạch thật sự nghe lời mà đi đến bên người hắn, nét mặt Đoan Mộc Ly dần thả lỏng, nhưng mà giây tiếp theo, một đạo kim quang đột nhiên chiếu thẳng đến mắt hắn.


Rầm!

Đoan Mộc Ly giơ tay đánh một chưởng, những món cao lương mỹ vị bày đầy trên bàn ăn trước mặt liền bị hất tung.

Trâm cài sắc bén trong tay Triển Thiên Bạch rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

"To gan, lớn mật cuồng đồ!"

Phạm Ninh ngà ngà say rượu trong nháy mắt tỉnh táo lại, hoảng sợ đứng dậy chỉ vào Triển Thiên Bạch.

Tuy nói Nam Sở người dân đều biết Dao Quốc "Xích Diễm đại tướng quân" bị Hoàng đế ban rượu độc, không chết mà biến thành phế nhân, nhưng vị chiến thần Dao Quốc này đã từng làm cho Nam Sở bọn họ nếm mùi bại trận không biết bao nhiêu lần, chém gϊếŧ không ít tướng sĩ anh dũng thiện chiến của Nam Sở, bọn họ không thể nào quên được. Bởi vậy, từ tận sâu trong xương tủy, Phạm Ninh đối với Triển Thiên Bạch vẫn luôn có vài phần sợ hãi.


Thấy Triển Thiên Bạch vẫn còn sức lực ám sát Đoan Mộc Ly, đầu ngón tay của ông ta run lẩy bẩy.

"Người đâu! Người đâu mau tới đây!"

Đám thị vệ Phạm Ninh mang đến đồng loạt xông lên, dùng hai thanh trường thương áp chế Triển Thiên Bạch.

Con ngươi đen thâm thúy của Đoan Mộc Ly nhuộm đầy vẻ giận dữ.

Triển Thiên Bạch muốn gϊếŧ hắn, hắn biết điều đó.

Nhưng hắn ngàn vạn lần cũng không ngờ được Triển Thiên Bạch sẽ ở trước mặt Phạm Ninh ám sát hắn.

Biết rõ căn bản không khả năng thực hiện được, Triển Thiên Bạch làm như vậy là cố ý tát vào hắn mặt.

Đoan Mộc Ly phẫn nộ.

Trên thực tế, Đoan Mộc Ly đoán không sai, Triển Thiên Bạch là cố ý.

Nhân cơ hội này nếu là có thể hành thích thành công, hắn cũng coi như báo được một tiễn chi cừu, nhưng nếu không thành, hắn như vậy cũng đủ để làm Đoan Mộc Ly mất hết mặt mũi ở trước mặt Phạm Ninh.


Hồi nãy, Đoan Mộc Ly không phải đã thề với Phạm Ninh, bảo đảm với hắn rằng Triển Thiên Bạch sớm đã biến thành một nam sủng vô hại sao?

Hắn vậy mà ở trước mặt Phạm Ninh bày ra cốt khí, hung hăng tát một phát vào mặt Đoan Mộc Ly.

"Ly Vương gia......"

Không ngoài dự liệu, Phạm Ninh nhìn về phía Đoan Mộc Ly, châm chọc khiêu khích, "Thật không ngờ Ly Vương gia ngay cả một tội nô cũng không quản giáo tốt, theo bổn tướng thấy, tốt nhất không nên để tên tội nô này lưu lại bên người, tránh cho đêm dài lắm mộng."

Gương mặt tuấn dật phi phàm lạnh như hàn băng ngàn năm, Đoan Mộc Ly cao cao tại thượng nhìn xuống Triển Thiên Bạch. Triển Thiên Bạch tuy rằng ngoài mặt không lộ rõ biểu tình, nhưng trong đôi con ngươi đỏ ửng của hắn có thể đọc ra được một tia đắc ý.

Ngươi được lắm Triển Thiên Bạch!
Đoan Mộc Ly phẩy tay, "Đem tội nô này giam vào đại lao cho bổn vương!"

"Ly Vương gia!" Phạm Ninh không vui, "Tội nô này cần phải giao cho bổn tướng, nên xử trí như thế nào, bổn tướng sẽ tự thỉnh cầu lên cho Hoàng Thượng định đoạt."

"Phạm Thừa tướng..."

Đoan Mộc Ly bước về phía Phạm Ninh, lúc đi qua Triển Thiên Bạch đang bị thị vệ áp chế, hắn đưa tay ra, chỉ dựa vào nội lực đã thu hồi trâm cài rơi trên mặt đất lên.

Rắc!

Năm ngón tay dùng sức nắm chặt, cây trâm ở trong tay Đoan Mộc Ly bị bẻ gãy.

Phạm Ninh tức khắc thở phào một hơi.

"Triển Thiên Bạch là người của bổn vương, muốn chém muốn gϊếŧ cũng phải xem tâm tình của bổn vương. Ngươi muốn mang hắn đi? Có thể..." Đoan Mộc Ly đột nhiên nở một nụ cười dọa người về phía Phạm Ninh, "Để lại cái đầu trên cổ ngươi, bổn vương liền để ngươi mang Triển Thiên Bạch đi."
"Ngươi... Ngươi..." Phạm Ninh tức giận đến độ thiếu chút nữa ngất đi, "Ngươi quả thực là không thể nói lý!"

"Ha!" Đoan Mộc Ly cười lạnh chế giễu, quay đầu nhìn về phía thị vệ vương phủ, ánh mắt chợt lạnh đi, phẩy tay, "Áp giải xuống!"

Thị vệ của vương phủ lĩnh mệnh, đem Triển Thiên Bạch áp giải xuống.

Lúc Triển Thiên Bạch đi lướt qua Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly bất giác nhìn về phía Triển Thiên Bạch, cố gắng tìm kiếm chút biểu cảm từ trên mặt Triển Thiên Bạch, nhưng chỉ nhìn thấy sườn mặt trắng mịn của Triển Thiên Bạch lộ ra vẻ thờ ơ lạnh lùng, không mảy may bận tâm đến những chuyện xung quanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi