ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

"Đại tướng quân!" Trương Nhị vô cùng kinh hãi.

Mặt các thị vệ khác cũng trợn trắng mắt há hốc mồm.

Chỉ một mình Đoan Mộc Ly nheo mắt lại, nội tâm tràn đầy suиɠ sướиɠ khi chinh phục được hắn, không rõ vì nhất thời kích động mà không nói nên lời, "Triển Thiên Bạch, ngươi có biết mình đang nói gì không?"

"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!"

Nhìn thẳng vào mắt Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch nghe được nơi nào đó trên người mình vang lên tiếng vỡ vụn.

Là tôn nghiêm của hắn? Là linh hồn của hắn? Hay là ngạo cốt của hắn?

Sao có thể chứ...

Hắn ngay từ lúc uống rượu độc, ngay từ lúc Dao Quốc bại trận, ngay từ lúc bị Đoan Mộc Ly chơi qua... Mấy thứ kia hết thảy đều sớm vứt bỏ rồi.

"Đại tướng quân!" Trương Nhị ầm một tiếng quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt.


Nhưng nội tâm Triển Thiên Bạch tựa như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng, bình tĩnh đến mức chính hắn cũng có chút sợ hãi.

Dù sao bất luận hắn chạy như thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Đoan Mộc, vậy chi bằng dùng tôn nghiêm, linh hồn cùng ngạo cốt sớm đã bị dẫm đạp của hắn để đổi lấy một mạng người vô tội còn hơn.

Hơn nữa, đây mới là kết quả thật sự mà Đoan Mộc Ly mong muốn.

Sau cùng, Đoan Mộc Ly tất nhiên là đáp ứng thỉnh cầu của Triển Thiên Bạch tha cho Trương Nhị.

Màn đêm thâm trầm, trong phòng Triển Thiên Bạch, ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu, ánh nến lay động chiếu rọi lên đệm chăn trên giường lớn.

Triển Thiên Bạch nhắm mắt lại, cưỡng ép cái đầu đang nóng lên của mình bình tĩnh lại.

"Nếu thượng đế thực sự tồn tại, người thứ hai ta muốn gϊếŧ chính là hắn."


Đoan Mộc Ly nghe vậy sửng sốt.

"Hửm? Cái người đầu tiên mà ngươi muốn gϊếŧ... Haha, là ta, đúng không?" Con ngươi đen thâm thúy híp lại thành mảnh trăng khuyết. Đoan Mộc Ly không biết vì sao, cảm thấy nếu mình trong lòng Triển Thiên Bạch có thể trở thành "người đầu tiên mà ngươi muốn gϊếŧ" hình như cũng không phải là chuyện gì không tốt.

"Ngươi lải nhải nhiều quá." Triển Thiên Bạch lạnh lùng liếc Đoan Mộc Ly một cái, nhưng lại cảm thấy biểu cảm trên mặt Đoan Mộc Ly còn rất kiêu ngạo.

Đoan Mộc Ly cười, bị Triển Thiên Bạch oán giận ngược lại khiến tâm tình hắn rất tốt, khẽ hôn Triển Thiên Bạch, "Được rồi, từ giờ trở đi ta không nói nữa..."

...

Một đêm qua đi, cả thể xác và tinh thần Triển Thiên Bạch đều rất mệt, cảm giác cả người như bị xe ngựa nghiền qua một lần.


Triển Thiên Bạch lười biếng ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bóng dáng Đoan Mộc Ly đâu.

Vốn dĩ lúc sáng sớm Đoan Mộc Ly vẫn còn ở bên cạnh hắn, nhưng Hoàng Thượng lại đột nhiên hạ chỉ triệu kiến. Đoan Mộc Ly tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể rời đi trước.

"Tiểu Hoàng đế của Nam Sở à..."

Hàng mi dài nhướng lên, Triển Thiên Bạch lẩm bẩm độc thoại, thanh âm có chút hơi khàn khàn.

Hắn trên cơ bản đã đoán ra được Đoan Mộc Ly vì sao mà bị tiểu Hoàng đế Nam Sở triệu kiến.

"Hơn phân nửa... là bởi vì ta nhỉ?"

Hàng mi dài phủ tầng hơi nước nhẹ rũ, trong lòng Triển Thiên Bạch có loại cảm giác phức tạp không thể nói rõ.

Không ngoài dự liệu của Triển Thiên Bạch, Hoàng đế Nam Sở Đoan Mộc Nam lần này triệu kiến Đoan Mộc Ly vào cung là vì thay mặt Phạm Ninh đòi lại một công đạo.
Thân là tiểu Hoàng đế trẻ tuổi của Nam Sở, Đoan Mộc Nam từ trước đến nay vẫn luôn kiêng kị vị hoàng thúc Đoan Mộc Ly quyền cao chức trọng này. Sâu trong thâm tâm hắn luôn ước vị này hoàng thúc này của hắn ngã ngựa sớm một chút, vậy nên cho tới nay đều cậy nhờ vào thế lực của Thừa tướng Phạm Ninh.

Lúc này Phạm Ninh lại bị khi dễ, Đoan Mộc Nam tự nhiên sẽ muốn thay Phạm Ninh đòi lại công đạo.

Nhưng không thể không nghĩ, Đoan Mộc Ly thật sự có tài dẫn binh đánh giặc, khẩu chiến đàn nho cũng đều là tuyệt kỹ.

Phạm Ninh vốn dự định mượn chuyện của Triển Thiên Bạch buộc tội Đoan Mộc Ly, không nghĩ tới lại bị Đoan Mộc Ly nắm thóp ngược lại. Đoan Mộc Ly trước mặt mọi người chỉ trích hắn làm nhục thể diện của văn nhân, hoang dâm vô sỉ, hành vi vượt quá giới hạn, dĩ hạ phạm thượng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi