ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Hàng mi dài chớp chớp, Thẩm Ngọc Lam không hiểu chuyện gì.

"Ly Vương gia ngài đây là..."

Đoan Mộc Ly nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam, mày kiếm sắc sảo dường như đang ra sức nhíu lại, ánh mắt bất giác lướt về phía trong phòng Thẩm Ngọc Lam.

Nhận thấy được ánh mắt của Đoan Mộc Ly, Thẩm Ngọc Lam nghiêng người, làm động tác "Mời", "Ly Vương gia, mời vào trong."

"À không..." Đoan Mộc Ly khoát tay ngăn lại, quay đầu nhìn về phía Triển Thiên Bạch ở bên dưới.

"Bổn vương hôm nay... Là tới cùng Triển Thiên Bạch."

Nghe Đoan Mộc Ly giải thích, Thẩm Ngọc Lam thoáng sửng sốt một chút, "Độc của Triển Thiên Bạch đã giải được rồi? Thật tốt quá rồi..."

"Ừm, còn muốn đa tạ phương thuốc bí truyền của ông chủ Thẩm."

"Ngọc Lam không dám nhận, đây là việc Ngọc Lam nên làm." Thẩm Ngọc Lam mỉm cười thi lễ với Đoan Mộc Ly, "Hơn nữa, phương thuốc bí truyền kia cũng không phải do ta viết."


"Ta biết." Thanh âm của Đoan Mộc Ly chắc như đinh đóng cột.

Thẩm Ngọc Lam run sợ một chút.

Đoan Mộc Ly biết?

Không lẽ nào...

Cảm thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của Đoan Mộc Ly trở nên nghiêm túc hơn vài phần, lộ ra dáng vẻ không giận mà uy, Thẩm Ngọc Lam không kìm được đoán rằng, có phải Đoan Mộc Ly đã nhận ra là Doãn Mạch hay không?

Không lẽ là Doãn Mạch không sợ trời không sợ đất từng đắc tội với Đoan Mộc Ly đấy chứ?

"Bổn vương lần này đến, thứ nhất là vì Triển Thiên Bạch muốn nói lời cảm tạ với ngươi, thứ hai là muốn gặp Doãn Mạch một lần."

Quả nhiên!

Nghe được tên "Doãn Mạch" từ miệng của Đoan Mộc Ly, trái tim Thẩm Ngọc Lam giật thót một chút.

"Hồi bẩm vương gia... Doãn Mạch hắn đã rời khỏi Di Hương viện rồi... Nói là đã nhận được lời triệu hóa của mặt trời."


Thẩm Ngọc Lam lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.

Lời hắn nói là thật. Ngay ngày hôm qua, Doãn Mạch nói với hắn đã nhận được lời triệu hóa của mặt trời, phải bảo vệ thiên nhiên rồi.

Doãn Mạch vốn đến vô ảnh đi vô tung, hắn thì đã thành thói quen hiển nhiên, nhưng không nghĩ tới Đoan Mộc Ly sẽ đến tìm Doãn Mạch.

"Cái tên kia..." Đoan Mộc Ly vẻ mặt bất đắc dĩ đỡ tay ôm trán, phi người nhảy từ ngã rẽ hành lang trên lầu hai nhảy xuống.

"Nhìn ngươi cùng ông chủ Thẩm tán gẫu rất vui nhỉ!" Triển Thiên Bạch nói xong liền ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, Thẩm Ngọc Lam đứng ở hành lang trên lầu hai lập tức thi lễ với Triển Thiên Bạch.

"Ngươi như này là đang ghen sao?" Đoan Mộc Ly cười tà.

"Ta không vô vị như vậy." Triển Thiên Bạch đi về phía cửa chính của Di Hương viện.


Đoan Mộc Ly đuổi theo, sóng vai với Triển Thiên Bạch.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của Thẩm Ngọc Lam, Triển Thiên Bạch nhẹ giọng nói: "Vậy... Tên người Tháp Nhĩ kia đâu?"

"Không biết." Đoan Mộc Ly lắc đầu.

Theo lí mà nói, tốc độ truy đuổi của hắn rất nhanh, đối phương hẳn là không thể trốn thoát.

Nơi duy nhất có thể trốn cũng chỉ có gian phòng ở ngã rẽ hành lang trên lầu hai kia, mà nơi đó là phòng của Thẩm Ngọc Lam.

Đoan Mộc Ly đè thấp mi mắt, sắc mặt hơi trầm xuống.

Đôi con ngươi đen lướt đến khóe mắt, Triển Thiên Bạch mặt không đổi sắc liếc Đoan Mộc Ly.

Chung quy là Đoan Mộc Ly sẽ không hoài nghi Thẩm Ngọc Lam che giấu người Tháp Nhĩ chứ?

Trên lầu hai Di Hương viện, Thẩm Ngọc Lam trở lại trong phòng mình, khoát tay áo với hắc y nhân che mặt trốn ở sau màn lụa mỏng, xoay người mặc thêm áo khoác trắng như tuyết, đi xuống lầu một tiếp đón Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch một thân hồng y vừa tiến vào Di Hương viện liền thu hút sự chú ý từ bốn phương tám hướng.

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người hắn, có khách nhân, có tiểu nhị, có nam sủng.

Bọn họ đều biết, Triển Thiên Bạch xuất thân là kỹ nam của Di Hương viện, buổi tối đêm đầu tiên bị bán đấu giá đã bị người dưới một người trên vạn người - Đoan Mộc Ly bỏ một số tiền lớn ra mua về.

Bọn họ còn biết được Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly khi đó có thù quốc hận gia.

Từ sau khi Triển Thiên Bạch bị mua về, trên phố đồn đại rằng Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly tra tấn thành người tàn tật, còn có người nói Triển Thiên Bạch đã bị điên rồi, thậm chí còn nói lúc trước Triển Thiên Bạch trúng độc, chính là do Đoan Mộc Ly phái người hạ độc.
Nhưng hôm nay, bọn họ lại được tận mắt nhìn thấy Triển Thiên Bạch.

Một thân khoác TSm tố sa đỏ rực như lửa, mái tóc đen tùy ý thả xõa tung, trên người không có trang sức gì, Triển Thiên Bạch xinh đẹp như vậy khiến cho tất cả mọi người không kìm lòng được nín thở.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi