ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Gϊếŧ chết...

Nội tâm Triển Thiên Bạch dao động không thôi.

Chưa bao lâu về trước, hắn thật sự rất muốn gϊếŧ chết Đoan Mộc Ly.

Hắn muốn tự tay gϊếŧ Đoan Mộc Ly, rửa sạch mọi nỗi sỉ nhục lúc trước.

Nhẹ nhàng hất cổ tay của Bao Bất Bình ra, Triển Thiên Bạch cắn môi dưới.

Môi mỏng thảm đạm bị hắn cắn đến bật máu.

"Đại tướng quân, ngươi còn do dự cái gì nữa? Mau theo ta rời khỏi đây đi!" Bao Bất Bình lại nắm lấy cổ tay Triển Thiên Bạch, "Đi theo ta, ngươi ở lại chỗ này cũng là bị cái tên Đoan Mộc Ly kia tra tấn, ngươi hiện tại không có khả năng gϊếŧ chết hắn, nhưng mà... Chúng ta cùng nhau, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp..."

Đôi mắt sáng ngời của Triển Thiên Bạch lắng đọng cỗ cảm xúc phức tạp, chăm chú nhìn Bao Bất Bình, người từng là phó tướng của hắn.


Cùng nhau...

Nếu bọn họ cùng nhau thì có thể gϊếŧ chết Đoan Mộc Ly sao?

Gϊếŧ chết Đoan Mộc Ly... Thì đất nước, người thân, vinh quang của hắn, tất cả đều có thể trở lại sao?

Ấn đường nhíu chặt lại, nội tâm Triển Thiên Bạch dao động không thôi.

Cực kỳ mâu thuẫn...

Chính hắn cũng không hiểu rõ được, vì sao hắn lại mâu thuẫn như thế.

Chưa từng nghĩ tới một ngày kia còn có thể gặp lại chiến hữu năm xưa, hắn hẳn phải nên rất thẳng thắn mà đáp ứng Bao Bất Bình, phải cải trang rời đi cùng Bao Bất Bình.

Nơi này... Là phủ đệ của Ly Vương gia Nam Sở, không phải nơi hắn thuộc về.

"Nếu như vương gia đại phát từ bi tha cho Trương Nhị, Triển Thiên Bạch ta nguyện ý cả đời làm nô bộc của vương gia, hầu hạ bên cạnh vương gia, đến chết mới thôi."

...

"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!"


Bỗng dưng, Triển Thiên Bạch nhớ lại lời thề hắn từng lập.

Vì cứu Trương Nhị một mạng, hắn đã lập lời thề với Đoan Mộc Ly, cả đời hắn đều phải phụng dưỡng Đoan Mộc Ly, đến chết mới thôi.

Nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang nắm lấy cổ tay hắn của Bao Bất Bình ra, Triển Thiên Bạch lắc đầu, "Bao Bất Bình, ta không thể đi theo ngươi."

"Đại tướng quân?" Bao Bất Bình trợn mắt há mồm, còn tưởng rằng bản thân nghe lầm.

"Đại tướng quân, ngươi có nỗi khổ tâm gì sao? Hay là nói... Là cái tên Đoan Mộc Ly kia dùng thứ gì uy hiếp ngươi? Hạ độc ngươi? Hay là..."

"Không phải, cũng không phải."

Triển Thiên Bạch vươn tay, ngăn cản Bao Bất Bình tiếp tục phát huy trí tưởng tượng.

"Đoan Mộc Ly không uy hiếp ta, cũng không hạ độc với ta... Là bản thân ta... Đã lập lời thề."

Thanh âm đứt quãng trầm tĩnh dị thường.


Triển Thiên Bạch không hiểu được bản thân đang nói gì, Bao Bất Bình sẽ nghĩ như thế nào.

Vị phó tướng từng là trợ thủ đắc lực của hắn này trời sinh tính cách ngay thẳng lại nhanh mồm nhanh miệng, so với huynh đệ ruột còn thân thiết hơn.

Triển Thiên Bạch muốn cải trang rời đi cùng Bao Bất Bình, nhưng lại không muốn đi.

Hắn đã không còn biết bản thân rốt cuộc muốn làm cái gì.

Bao Bất Bình... Nhất định rất thất vọng về ta rồi chứ?

"Đại tướng quân, rốt cuộc sao lại thế này? Lần này ta mạo hiểm đến đây chính là để đưa ngươi rời khỏi người này!" Bao Bất Bình không chịu bỏ qua, hai mắt trợn trắng trừng trừng, "Nếu ta không có cách nào đưa ngươi đi, ta làm gì còn mặt mũi nào đối diện với các huynh đệ! Đại tướng quân, ngươi đi theo ta đi!"

Bao Bất Bình dùng sức nắm lấy hai vai Triển Thiên Bạch, đánh chết cũng không buông, "Nếu ngươi không chịu đi, ta đây cũng muốn ở lại, ta phải ở cùng Đại tướng quân!"
"Ngươi đang nói ngu ngốc cái gì đấy! Ngươi ở lại sẽ chỉ có duy nhất một đường chết! Nam Sở một mực truy nã tướng sĩ Dao Quốc chạy trốn, ngươi đi nhanh lên, không cần lo cho ta!"

Triển Thiên Bạch ra sức thôi thúc Bao Bất Bình, nhưng khí lực hiện tại của hắn không lớn bằng Bao Bất Bình.

"Ta không đi! Trừ phi ngươi đi theo ta!"

"Bao Bất Bình!" Triển Thiên Bạch gầm lên giận dữ, thanh sắc nghiêm túc, "Nếu ngươi còn coi ta là Đại tướng quân của ngươi, vậy nghe ta nói, nhanh chóng rời khỏi nơi này! Đây là mệnh lệnh!"

"Ta..."

Một câu "Mệnh lệnh" này khiến cho Bao Bất Bình không biết làm sao.

Hai mắt trừng thật lớn, hốc mắt cũng kích động nhiễm sắc đỏ ửng, gương mặt quang ảnh tiên minh lộ ra biểu tình rối rắm.

"Đại tướng quân... Ta không hiểu, như này rốt cuộc là vì cái gì chứ? Ngươi không muốn chạy khỏi nơi này sao?!"
Muốn!

Triển Thiên Bạch muốn rời khỏi vương phủ, muốn khôi phục võ công, không muốn cả đời làm vật độc chiếm của Đoan Mộc Ly.

Nhưng mà...

Lúc trước, Đoan Mộc Ly dựa theo ước định tha cho Trương Nhị một con đường sống, nếu như hắn tùy tiện đào tẩu theo Bao Bất Bình, hắn sẽ không chỉ liên lụy đến Bao Bất Bình cùng những huynh đệ vất vả lắm mới sống sót được, còn có Trương Nhị... Thậm chí là Hương Linh...

Có loại trực giác mách bảo Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly mà nổi giận lên, thần chặn gϊếŧ thần, phật cản gϊếŧ phật.

Nếu như hắn ngoan ngoãn ở lại thì chính là an toàn cho Bao Bất Bình và các huynh đệ khác, tất cả mọi người được an toàn.

"Ta có nỗi khổ tâm của ta..." Triển Thiên Bạch im lặng thở dài, lặng lẽ nhắm hai mắt lại.

"Khổ tâm? Đại tướng quân, ngươi có nỗi khổ tâm gì mà ngươi lại không thể nói cho ta biết hả! Giữa hai chúng ta còn có cái gì không thể nói được?" Bao Bất Bình ra sức lay bả vai của Triển Thiên Bạch, không cam lòng.
Hắn vất vả lắm mới trà trộn được vào vương phủ, đây là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần Triển Thiên Bạch trở về, đám nô ɭệ vong quốc như bèo tấm bọn họ đây có thể bám rễ, có thể lại nhen nhóm ngọn lửa hi vọng sống sót.

"Đại tướng quân, ngươi đối với chúng ta thật sự rất quan trọng, rất quan trọng!" Bao Bất Bình kích động mà ầm ĩ, "Ta rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể làm cho ngươi đi theo ta? Đánh ngươi hôn mê rồi khiêng ra ngoài sao?!"

"Ngươi có thể thử xem xem." Triển Thiên Bạch đè thấp mi mắt, đôi mắt sáng ngời nhiễm tia đỏ ửng phản chiếu hàn quang sắc bén.

Bao Bất Bình nhất thời hơi rùng mình, cúi đầu thật sâu, "Thực, thực xin lỗi Đại tướng quân... Ta sai rồi... Ta thật sự biết sai rồi, về sau cũng sẽ không dám thế nữa."

"Ai!" Triển Thiên Bạch ngổn ngang trăm bề thở dài ra một hơi, "Bao Bất Bình... Ngươi quay về đi! Về sau không cần lại thử tới tìm ta, cũng không cần dốc sức nghĩ biện pháp đi ám sát Đoan Mộc Ly..."
Ngươi không làm được!

Lúc trước, thời điểm hắn còn chưa biến thành phế nhân cũng chưa thể gϊếŧ chết Đoan Mộc Ly.

Hiện giờ... Càng không có khả năng.

"Đại tướng quân, ngươi thay đổi rồi."

Đột nhiên nghe được thanh âm của Bao Bất Bình, trong lòng Triển Thiên Bạch thoáng giật mình.

Thay đổi rồi...

Bao Bất Bình nói đúng, có lẽ là hắn thay đổi rồi sao?

"Rốt cuộc Đoan Mộc Ly đã làm gì với ngươi rồi? Thân thể của ngươi biến thành vật độc chiếm của Đoan Mộc Ly, chẳng lẽ tâm cũng thay đổi rồi sao?!"

Tiếng hô vừa phát ra, Bao Bất Bình liền thấy Triển Thiên Bạch đột nhiên nhìn về phía hắn, con ngươi đỏ ửng như nhuốm máu, dao động kịch liệt.

Bao Bất Bình mếu máo, lập tức ý thức được hắn nói quá đáng quá.

Triển Thiên Bạch đang phẫn nộ.

Nhưng mà Bao Bất Bình cũng không hiểu được Triển Thiên Bạch đang tức giận cái gì?
Tức giận vì hắn nói chuyện quá khó nghe? Tức giận Đoan Mộc Ly? Hay là... Tức giận chính mình?

Ngoài cửa từ xa truyền đến tiếng bước chân, Triển Thiên Bạch lập tức quá sợ hãi, kích động nhét thước đo vào trong tay Bao Bất Bình, hai tay dang rộng ra, làm bộ như đang để cho Bao Bất Bình đo kích thước.

Cót két một tiếng, cửa nội vụ phòng bị đẩy ra, Lý quản gia tiến vào thăm dò.

"Vì sao lại chậm như vậy chứ?"

Nhìn thấy Bao Bất Bình còn đang đo kích thước cho Triển Thiên Bạch, Lý quản gia không khỏi oán giận một câu với Bao Bất Bình, "Nắm bắt thời gian, động tác nhanh nhẹn lên, đừng làm chậm trễ Triển công tử dùng bữa."

Nói xong, Lý quản gia lại xoay người rời đi.

Triển Thiên Bạch và Bao Bất Bình không hẹn mà cùng thở dài.

"Bao Bất Bình, ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!"
"Đại tướng quân..."

Từ trong ánh mắt của Bao Bất Bình, Triển Thiên Bạch nhìn ra được Bao Bất Bình còn chưa có buông tha, không khỏi nghiêm mặt, "Ta đã nói rồi, đây là mệnh lệnh của Đại tướng quân! Bao Bất Bình, rời khỏi nơi này cho ta, từ nay về sau không được lại đến tìm ta, không được để cho các huynh đệ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm!"

Bị Triển Thiên Bạch rống, Bao Bất Bình từng bước từng bước thối lui về sau, đế giày ma sát với mặt đất, hai mắt trước sau đều nhìn chằm chằm Triển Thiên Bạch.

"Đại tướng quân, cũng giống như chính ngươi đã nói, ngươi đã không còn là "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc nữa..."

"Bao Bất Bình?"

Nhận thấy được hơi thở khắp người Bao Bất Bình đều thay đổi, Triển Thiên Bạch không khỏi hít vào một ngụm lương khí.

"Cho nên mệnh lệnh của ngươi ta sẽ không nghe, thứ nan tòng mệnh!" Thanh âm của Bao Bất Bình như chém đinh chặt sắt, hai tay ôm quyền chắp tay với Triển Triên Bạch, "Ta dù cho có liều cái mạng này cũng nhất định phải giải cứu Đại tướng quân thoát khỏi xiềng xích của Đoan Mộc Ly! Ta sẽ gϊếŧ hắn, Đại tướng quân, rất nhanh... Rất nhanh!"
Hai chữ cuối cùng Bao Bất Bình thật sự cố gắng kìm nén, thời điểm xoay người đi ra khỏi nội vụ phòng, hắn lại lập tức ngụy trang thành lão già lưng còng, không quay đầu lại liếc nhìn Triển Thiên Bạch lấy một cái.

Đến tận khi thân ảnh của Bao Bất Bình biến mất trong tầm mắt mình, Triển Thiên Bạch mới ngổn ngang trăm bề thở dài ra một hơi.

Hắn túm chặt ngực trái của bản thân, không biết vì sao hắn lại bất an như thế, trong lòng bất ổn.

Bao Bất Bình... Nhất định sẽ làm chút chuyện gì đó...

Triển Thiên Bạch không muốn Bao Bất Bình bọn họ gặp chuyện không may, nhưng đồng thời... Hắn tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cũng không muốn Đoan Mộc Ly gặp chuyện không may.

Năm ngón tay mở lớn ra, hắn dùng lực day day thái dương phát đau của mình, thong thả ngồi xổm cơ thể xuống, mi tâm rối rắm.
Ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, Triển Thiên Bạch mới rời khỏi phòng nội vụ.

Trong nội vụ phòng rộng lớn như vậy lặng ngắt như tờ, tưởng như thật sự một người cũng không có.

Một lúc lâu sau, Huyền Ca trốn ở tận sâu bên trong ngăn hoàng hoa lê trên cùng phía sau đại quỹ thật cẩn thận hiện thân, hàng mi mắt dài đẹp đẽ hơi đè thấp vài phần, ánh mắt âm lãnh.

Hai ngày sau, y phục mới làm xong, nhưng Đoan Mộc Ly lại cảm thấy Triển Thiên Bạch ăn mặc vẫn rất mộc mạc.

"Bổn vương ngày thường có ngược đãi ngươi sao?"

"Ngươi còn ít ngược đãi ta chắc?" Triển Thiên Bạch bình thản như thường hỏi vặn lại, Đoan Mộc Ly tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh.

"Bổn vương ngược đãi ngươi khi nào?!" Đoan Mộc Ly soạt một cái đứng lên, thanh sắc nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm minh, "Trừ phi ở trên giường."
Triển Thiên Bạch: "..."

Hắn lười để ý đến Đoan Mộc Ly, ở trước gương đồng nhìn nhìn chính mình.

Hắn cảm thấy trang phục trên người như này là được rồi, cũng không phải không ổn.

"Rõ ràng quý phủ của ta có nhiều vải dệt hoa lệ như vậy, ngươi cũng không thích sao?"

Đoan Mộc Ly ôm lấy Triển Thiên Bạch từ phía sau, chiếc cằm rộng gác trên đầu vai của Triển Thiên Bạch, hơi thở ấm áp vất vít quấn quanh vùng gần cổ Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch thoáng giãy giụa một chút, lại không thoát khỏi Đoan Mộc Ly.

"Ngươi làm ta ngứa quá..."

"Ngứa?" Đoan Mộc Ly cười xấu xa, ở trước ngực Triển Thiên Bạch gãi một phen.

"Ngươi!"

Triển Thiên Bạch quay đầu, Đoan Mộc Ly nhân cơ hội hôn một ngụm chụt một tiếng ở trên gương mặt Triển Thiên Bạch.

Hai má nóng lên, Triển Thiên bạch nghiêng đầu quay trở lại, không hề nhìn Đoan Mộc Ly.
"Đã sớm là người của bổn vương rồi, ngươi vì sao còn thẹn thùng như vậy?"

Giọng nam trầm thấp trêu tức như một ngón tay đâm vào màng nhĩ Triển Thiên Bạch, trong lòng Triển Thiên Bạch cũng ngứa.

Tác phong làm việc của Đoan Mộc Ly thật sự khiến hắn không nắm bắt được.

Khi thì tựa như một trận cuồng phong long quyển, khiến hắn mình đầy thương tích, khi thì lại tựa như một đầm nước ôn tuyền phẳng lặng, khiến cho hắn ấm áp, an tâm.

Đoan Mộc Ly, ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?

Nhận thấy được biểu tình rối rắm trên gương mặt của Triển Thiên Bạch, ánh mắt phức tạp, hai cánh môi mỏng lạnh lẽo chậm rãi mở ra: "Hai ngày này ngươi chung quy là tâm trạng bất an, đang lo lắng cái gì sao?"

Thình thịch!

Khoảnh khắc lời nói của Đoan Mộc Ly rơi xuống, trái tim Triển Thiên Bạch bỗng dưng đập mạnh.
Hiện ra trong đầu chính là Bao Bất Bình cùng với cuộc mật đàm của hắn và Bao Bất Bình trong nội vụ phòng ngày ấy, Triển Thiên Bạch nhất thời chột dạ cúi đầu.

"Ta không lo lắng gì cả..."

"Nói dối."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi