ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Đêm khuya người vắng, Triển Thiên Bạch đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng của mình.

Bao Bất Bình biết kẻ khác đang ở trong vương phủ, nhưng hắn lại không biết Bao Bất Bình người đang ở nơi nào.

"Không thể tiếp tục như vậy được..."

Triển Thiên Bạch âm thầm cắn răng.

Hắn phải tìm Bao Bất Bình mới được, ngăn cản kế hoạch ám sát Đoan Mộc Ly ngày mai của Bao Bất Bình—

Bao Bất Bình sẽ không thành công được.

Không phải Triển Thiên Bạch không tin tưởng vào phó tướng đắc lực nhất của mình, mà là... Hắn rất tin tưởng vào thực lực của Đoan Mộc Ly.

Triển Thiên Bạch tuyệt đối không lo lắng ngày mai Đoan Mộc Ly xảy ra chuyện mà càng thêm lo lắng cho Bao Bất Bình bọn họ.

Đừng nói ngày mai Bao Bất Bình mang theo năm mươi huynh đệ đến, cho dù mang theo năm trăm người thì cũng không phải là đối thủ của Đoan Mộc Ly.


Lúc trước ở trên chiến trường, Đoan Mộc Ly lấy một địch trăm, tình thế lấy một địch ngàn cũng không phải chưa từng xảy ra.

"Tại sao lại kích động như vậy... Tại sao?!"

Con ngươi đen lúng liếng nhuộm thành màu ửng đỏ, hai tay Triển Thiên Bạch nắm chặt thành quyền nhưng chỉ đành bất lực.

Bao Bất Bình... Cùng là vì hắn!

"Rốt cuộc, ta vẫn là làm liên lụy bọn họ..."

Mày kiếm của Triển Thiên Bạch nhíu chặt lại.

Ầm!

Đột nhiên, cửa phòng bị một luồng năng lực đẩy ra, gió lạnh đột nhiên lùa vào gian phòng, thổi vào miệng Triển Thiên Bạch.

Một nam nhân cao lớn dũng mãnh đỉnh thiên lập địa xuất hiện ở cửa phòng, một nửa cơ thể tựa như khảm vào bóng tối bên trong.

Nhìn thấy Đoan Mộc Ly trở về, Triển Thiên Bạch hơi kinh ngạc một chút, lập tức đi qua đó.

Trước mặt truyền tới một trận mùi rượu nồng nặc, Triển Thiên Bạch nheo nheo mũi.


Đoan Mộc Ly đây là đã uống bao nhiêu rượu rồi?

Triển Thiên Bạch ngẩng đầu, trong con ngươi đỏ tươi đã khôi phục lại sắc đen thẫm phản chiếu gương mặt của Đoan Mộc Ly. Sắc mặt của Đoan Mộc Ly đỏ ửng, con ngươi phủ kín một tầng hơi men so với bình thường lại càng thêm sáng ngời.

Trái tim Triển Thiên Bạch bỗng dưng đập mạnh một chút.

Ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn hắn... Vì sao lại có chút không đúng?

Đây vẫn là lần đầu tiên, Triển Thiên Bạch thấy được sự thất vọng tràn trề đến khó tả trong ánh mắt của Đoan Mộc Ly.

Hơn nữa còn có sự phẫn nộ mãnh liệt, cùng bi thương.

Không biết tại sao, Triển Thiên Bạch mới đầu có loại cảm giác chột dạ.

"Bổn vương... Bổn vương đã trở về rồi..."

Đoan Mộc Ly uống nhiều rồi, ngay cả thanh âm cũng trở nên mông lung đi vài phần.


Triển Thiên Bạch theo bản năng vươn tay, đỡ lấy thân thể lắc lắc lư lư của Đoan Mộc Ly.

Giây tiếp theo, cổ tay đột nhiên bị Đoan Mộc Ly nắm lấy.

"Đoan Mộc Ly?"

"Ha, hahaha..."

Bên tai vang lên tiếng cười lạnh của Đoan Mộc Ly, vẻ mặt Triển Thiên Bạch khó hiểu.

Đoan Mộc Ly rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Đoan Mộc Ly đêm nay, thập phần khác thường.

Trước kia, Đoan Mộc Ly cũng tham dự không ít tiệc đêm, mỗi lần cũng đều sẽ uống rượu, nhưng chưa từng có lấy một lần nào say rượu.

Trong ấn tượng của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly giống như là ngàn chén không say.

Nhưng mà...

Đoan Mộc Ly ho khan hai tiếng, mùi rượu nồng nặc trên người xông đến nỗi Triển Thiên Bạch hô hấp khó khăn, giọng điệu khó chịu.

"Ngươi mau qua đây nghỉ ngơi một chút đi."

Muốn đỡ Đoan Mộc Ly đến bên giường, kết quả còn chưa đi được hai bước, Đoan Mộc Ly đột nhiên túm lấy cổ tay hắn, dùng sức ném hắn lên trên giường.
"A!"

Triển Thiên Bạch kêu lên một tiếng, quay đầu giận dữ trừng mắt với Đoan Mộc Ly.

"Ngươi say rượu làm trò gì vậy?!"

Đoan Mộc Ly rõ ràng đã nói qua đêm nay sẽ không làm gì hắn, để hắn nghỉ ngơi cho tốt vì ngày mai phải đi ngắm hoa.

"Say rượu làm trò?" Đoan Mộc Ly nghiêng cổ, cao cao tại thượng nhìn xuống Triển Thiên Bạch ngã trên giường, ánh sáng mờ mịt rơi vào trong ánh mắt hắn trong giây lát bị bóng tối cắn nuốt, khuôn mặt góc cạnh tựa như đao khắc, mỗi một đường khắc đều bén nhọn, lạnh như băng.

Quả nhiên rất không đúng!

Trực giác mách bảo Triển Thiên Bạch, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó?

"Đoan Mộc Ly, ngươi..."

Không đợi Triển Thiên Bạch nói xong, bóng mờ to lớn đã đè xuống, cả người Đoan Mộc Ly bổ nhào lên trên người Triển Thiên Bạch, thân thể rắn chắc nặng nề khiến cho Triển Thiên Bạch vô lực phản kháng.
"Đoan Mộc Ly?!"

Toàn thân Triển Thiên Bạch cả kinh, đẩy hai cái nhưng không thể đẩy được Đoan Mộc Ly ra.

"Ngươi đã đáp ứng với ta!"

"Hửm?" Đoan Mộc Ly nhướng một bên mi, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh tà tứ mị hoặc, "Cho dù bổn vương nuốt lời, thì làm sao?"

"Ngươi... Ưm!"

Bị hôn trụ, đại não Triển Thiên Bạch ong vang một tiếng.

Hắn vẫn còn muốn nói với Đoan Mộc Ly mà!

Ngày mai... Ngày mai bọn họ không thể đi ngắm hoa!

"Đoan..."

Nội tâm bàng hoàng không yên, giận dữ cùng bất an... Hết thảy hóa thành một mồi lửa, thiêu đốt tứ chi của Triển Thiên Bạch vô lực.

Ý thức dần tan biến.

...

Ánh nắng chói mắt chiếu vào, khi tỉnh lại, Triển Thiên Bạch có cảm giác cả người như thể vừa đi dạo một vòng về từ Quỷ Môn Quan.

Đoan Mộc Ly tối hôm qua, quả thực muốn gϊếŧ hắn.

Triển Thiên Bạch nheo nheo mắt, thử động ngón tay, giống như thân thể của mình đã không còn là của mình nữa.
"Còn nằm đó làm gì? Đứng dậy, đi ngắm hoa."

Giọng nam trầm thấp từ tính truyền đến, Triển Thiên Bạch khó khăn ngồi dậy, trong tầm nhìn xuất hiện thân ảnh của Đoan Mộc Ly, trước sau như một cao lớn dũng mãnh, khí vũ hiên ngang.

Đoan Mộc Ly sớm đã ăn mặc chỉnh tề, Triển Thiên Bạch lại cúi đầu nhìn chính mình, không chút lưu tình.

Quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, không ngoài dự đoán, so với thời gian dự tính chậm trễ hơn rất nhiều.

"Đoan Mộc Ly..."

Triển Thiên Bạch hơi mở miệng, thanh âm khàn khàn.

"Cái gì?" Sắc mặt Đoan Mộc Ly lạnh lùng, trong ánh mắt nhìn Triển Thiên Bạch không có lấy một chút hơi ấm.

Triển Thiên Bạch giật mình, hắng hắng giọng, nói: "Tối hôm qua ngươi giày vò ta quá kịch liệt rồi, thân thể ta không chịu nổi... Nếu không, chúng ta đổi một ngày khác đi ngắm hoa thì sao?"
Nghe vậy, mi mắt Đoan Mộc Ly đột nhiên nhướng lên, ánh mắt nhìn Triển Thiên Bạch lộ ra vài phần kinh ngạc.

"Không được, ngay hôm nay."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, mau thay y phục đi."

Khắp người Đoan Mộc Ly hôm nay đều lạnh hơn vài độ so với bình thường, Triển Thiên Bạch không hiểu ra làm sao.

Loại thay đổi này, từ tối hôm qua đã bắt đầu.

Nội tâm lo sợ bất an, Triển Thiên Bạch cầm y phục lên thay, phía dưới vẫn còn đau đến run rẩy, hai đùi thậm chí cũng như đang nhũn ra.

Nhưng Đoan Mộc Ly vẫn sải bước đi ở phía trước, không chút bận tâm đến hắn không khỏe.

Đây không phải là Đoan Mộc Ly thường ngày...

Nội tâm Triển Thiên Bạch bất an giống như mực nước lan ra trên giấy Tuyên Thành, dần dần khuếch tán.

Bắc Lăng Thần Mộc cách Nam Sở khoảng một đoạn.

Đoan Mộc Ly cưỡi ngựa, Triển Thiên Bạch ngồi kiệu.
Triển Thiên Bạch ở bên trong kiệu mơ mơ màng màng ngủ một giấc, cuối cùng bị ác mộng làm cho bừng tỉnh.

Hắn mơ thấy Đoan Mộc Ly và Bao Bất Bình cả người toàn là máu, sau đó Đoan Mộc Ly ở ngay trước mặt hắn đâm Bao Bất Bình một kiếm xuyên tim.

Cuối cùng, lời cuối cùng Bao Bất Bình nói với hắn là: "Đại tướng quân... Ta hận ngươi..."

"Thực không phải một điềm báo tốt."

Triển Thiên Bạch dựa vào cỗ kiệu, thì thào tự nhủ.

Tuy rằng trong lòng hắn biết rõ một cơn ác mộng không thể quyết định được cái gì, nhưng vẫn càng dấy lên cảm giác đứng ngồi không yên.

Chỉ có thể trơ mắt chờ đợi... Toàn bộ suy luận của ta đều sai lệch cả.

Trong lòng Triển Thiên Bạch thầm nói như vậy.

Suy cho cùng, hắn ước đoán được Bao Bất Bình sẽ dẫn người mai phục tại nơi Bắc Lăng Thần Mộc đó. Có lẽ, Bao Bất Bình cũng không tính toán xem phải động thủ ở chỗ nào.
Triển Thiên Bạch an ủi bản thân như vậy, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch.

"Tới rồi!"

Đột nhiên, giọng nam trầm thấp nặng nề của Đoan Mộc Ly từ bên ngoài truyền đến, Triển Thiên Bạch vô thức nắm chặt hai tay.

Tới rồi...

Thời điểm xuống kiệu, chân của Triển Thiên Bạch mềm nhũn, suýt chút nữa té ngã, kết quả trực tiếp nhào vào trong lồng ngực rắn chắc, ấm áp của Đoan Mộc Ly.

"Ha!"

Đoan Mộc Ly phát ra một tiếng cười lạnh.

Môi mỏng mím lại, Triển Thiên Bạch có cảm giác nụ cười lạnh của Đoan Mộc Ly tựa một gáo nước lạnh, giống như dội thẳng từ trên đỉnh đầu của hắn xuống.

"Vội vã nhào vào lòng như vậy...?"

Nhẹ nhàng đẩy Đoan Mộc Ly ra, Triển Thiên Bạch rũ mi mắt xuống.

Đoan Mộc Ly rốt cuộc là làm sao vậy?

Tuy nói châm chọc khiêu khích với hắn là thái độ bình thường, bất quá, lần này không giống vậy.
Triển Thiên Bạch không biết sao rùng mình một cái.

Thông thường, ở trước mặt hắn, Đoan Mộc Ly sẽ xưng hô "Ta" mà không phải là "Bổn vương".

Xưng hô "Bổn vương" này vô hình kéo xa khoảng cách giữa hai người bọn họ, hơn nữa còn khiến cho hắn có loại cảm giác bản thân thấp kém hơn Đoan Mộc Ly một bậc.

"Tới..."

Đang miên man suy nghĩ, Triển Thiên Bạch liền nhìn thấy Đoan Mộc Ly đưa tay về phía hắn.

Triển Thiên Bạch thoáng lưỡng lự, vẫn đưa tay ra, nắm lấy bàn tay to lớn của Đoan Mộc Ly.

"Oaa!"

Vừa phóng tầm mắt nhìn ra, một gốc đại thụ cao chọc trời cách đó không xa nở đầy hoa. Cánh hoa trắng trong hơn tuyết, um tùm, tựa như biến trời cao xanh thẳm thành một mảnh biển hoa.

Triển Thiên Bạch nhất thời kinh diễm.

Quay đầu nhìn lại, Đoan Mộc Ly thấy được vẻ kinh hỉ cùng hưng phấn từ trong đôi con ngươi đen mở to của Triển Thiên Bạch, tựa như trong ánh mắt Triển Thiên Bạch cũng rơi đầy những cánh hoa diễm lệ.
Trái tim Đoan Mộc Ly như bị một bàn tay nhẹ nhàng bóp chặt lấy, đau nhói một chút, mi gian lập tức nhíu lại thành chữ "Xuyên".

Đoan Mộc Ly sải bước chân, cùng Triển Thiên Bạch tay trong tay đi đến chỗ Bắc Lăng Thần Mộc.

Gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo một trận hương hoa thơm ngát.

Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

"Rất thơm a!"

"Ừm, rất thơm."

Đôi con ngươi đen như u đàm lướt đến khóe mắt, khẽ liếc Triển Thiên Bạch, ánh mắt phức tạp.

Hai người dần đi tới dưới chân Bắc Lăng Thần Mộc.

Ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu căn bản nhìn không ra bầu trời, tất cả đều là hoa nhỏ trắng trong hơn tuyết, từng cánh một cánh một, gió thổi qua, cánh hoa theo gió chao liệng, rơi xuống khắp người Triển Thiên Bạch.

Đoan Mộc Ly vươn tay, từ trên đỉnh đầu Triển Thiên Bạch gỡ xuống một cánh hoa.
Thổi nhẹ một cái, cánh hoa nhẹ nhàng bay đi.

"Ngươi thật giống như cánh hoa trong tay bổn vương..."

Đột nhiên nghe thấy Đoan Mộc Ly mở miệng, Triển Thiên Bạch không khỏi ngẩn ra.

Đoan Mộc Ly nói câu này là có ý gì?

"Cây không phải nở ra hoa... Mà là cánh hoa..."

Ấn đường hơi nhíu lại, Triển Thiên Bạch cho rằng Đoan Mộc Ly đang ám chỉ điều gì đó.

Cây phải nở ra hoa...

Hắn theo bản năng xoay người về phía trước thân cây Bắc Lăng Thần Mộc.

Thân cây rất lớn, chỉ sợ mười người vây quanh cũng không ôm hết được.

Cây phải nở ra hoa... Là bởi vì có rễ cây này sao?

Mà cánh hoa...

Lại một trận gió nữa thổi tới, Triển Thiên Bạch nheo mắt lại, một cánh hoa rơi xuống trên môi hắn.

Lấy cánh hoa xuống, ngón trỏ và ngón cái của hắn buông lỏng, cánh hoa lập tức theo gió bay đi.

Hàng mi dài nhướng lên, Triển Thiên Bạch hiểu được ý tứ của Đoan Mộc Ly, không biết vì sao nội tâm lại trở nên bối rối.
Xung quanh đều là rừng rậm, tươi tốt xum xuê, giống như tấm chắn tự nhiên, bảo hộ quanh Thần Mộc này.

Nội tâm Triển Thiên Bạch bất an, nắm lấy cổ tay Đoan Mộc Ly.

"Đoan Mộc Ly... Chúng ta quay về đi!"

"Vì sao lại gấp như vậy?"

Vừa hỏi, Đoan Mộc Ly vừa sải bước. Đột nhiên, mặt đất dưới chân lún xuống.

"Xông lên—!"

Cùng lúc đó, tiếng la quen thuộc từ sâu trong rừng rậm vang lên, Triển Thiên Bạch trong nháy mắt quay đầu hét lớn một tiếng: "Không được qua đây!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi