DIỄM SÁT - PHONG LÝ THOẠI

Mây đen cuồn cuộn, trăng sao ẩn mình.

Mang Sơn chìm trong bóng tối, trong ngoài Thấm Viên, lửa binh rực cháy.

Gió gào thét, tiếng vũ khí va chạm vang vọng cả vùng sơn cốc.

Giờ phút này, giữa sườn núi, Diệp Chiếu một thân độc chiến môn hạ Thất Sát Đường bóng áo lay động giữa trùng vây sát khí.

Khi Vương phủ chìm vào tĩnh mịch, ánh đèn lần lượt vụt tắt, nàng như u linh lặng lẽ rời đi, thẳng hướng ngoại ô.

Nàng biết, nàng phải ngăn Hoắc Thanh Dung.

Một bước sai, tất cả sẽ đổ vỡ.

Thôi Như Kính cùng ám vệ thực hiện ám sát Lục Vãn Ý, hành động này trù tính đã lâu. Từng kẻ dưới trướng đều là sát thủ hàng đầu, dù Tiêu Yến có đề phòng từ trước, chỉ e thủ hạ của hắn cũng khó chống lại những kẻ đã luyện công pháp giết chóc thành bản năng.

Nếu chỉ là một trận tương sát, còn có thể xoay chuyển.

Nhưng Hoắc Thanh Dung lại vô tình xuất hiện, một khi nàng rơi vào tay bọn chúng trở thành con tin, Tiêu Yến nhất định sẽ rơi vào thế bị động.

Huống hồ, với thân thể của hắn, một k1ch thích nhỏ cũng có thể khiến bệnh cũ tái phát.

Liêu chưởng sự nói Hoắc Thanh Dung cưỡi thiên lý mã, cước trình cực nhanh.

Diệp Chiếu không chần chừ, một đường khinh công lao đi, gió đêm rít bên tai.

Quả nhiên, vừa đến địa phận Mang Sơn, xa xa đã thấy bóng xe ngựa mơ hồ trong đêm tối.

Nàng lập tức phi thân định chặn lại.

Nhưng ngay lúc ấy, sát khí đột nhiên phủ xuống.

Bóng đen từ trên trời giáng xuống như lưới thép bủa vây.

Là Thất Sát Đường.

Trong nháy mắt, Diệp Chiếu xoay người, tay phải lướt qua hông.

“Xoạt—”

Cửu Vấn đao rời vỏ.

Giữa trời đêm, lưỡi loan đao bốn tấc lóe lên ánh kim sắc bén.

Không như trường đao thông thường, Cửu Vấn đao có hai lưỡi, mỏng tựa giấy, nhỏ nhắn như chủy thủ nhưng lại không có vỏ.

Từ xưa đến nay, Diệp Chiếu luôn trang phục nhẹ nhàng, giấu đao trong tay áo rộng, chẳng khác gì hoa văn tinh xảo trên vạt áo, khó ai nhận ra.

Nhưng hôm nay, với y phục dạ hành, hai lưỡi hợp nhất, đao nhỏ bốn tấc quấn quanh eo, tựa hồ như chỉ là một đai lưng kim sắc.

Mà không ai nhận ra, đó là tử thần cận kề.

Nếu không phải nàng rút đao trong nháy mắt, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên sắc bén, lưỡi đao hóa thành mặt kính phản chiếu đôi mắt lạnh băng, Thất Sát Đường cũng sẽ không lập tức nhận ra nàng.

Dĩ nhiên, nếu Tiêu Yến hay Lâm Phương Bạch ở đây, họ nhất định sẽ nhận ra ngay.

Bốn năm trước, ở ngoại thành Lương Châu, trên đỉnh núi tuyết, nàng đã cầm chính thanh Cửu Vấn đao này, giết Lục Ngọc Chương, che chở hoa Ưu Đàm.

Máu đỏ thấm vào tuyết trắng.

Giờ phút này, người cầm đầu Thất Sát Đường nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, cất giọng:

“Cô nương, là chúng ta.”

Ba người phía sau cũng lặng lẽ tháo mặt nạ, để lộ dung mạo.

Tứ đại đường chủ Thất Sát Đường dẫn theo mấy chục đệ tử, lưỡi đao phản chiếu ánh sáng mờ mờ trong đêm tối.

Diệp Chiếu siết chặt Cửu Vấn đao, giọng lạnh băng:

“Tới làm gì?”

Kẻ cầm đầu đáp ngay, giọng ngắn gọn:

“Nửa khắc trước, trong viên phát tín hiệu triệu chúng ta đi tiếp viện.”

Nếu như thế, Tiêu Yến hẳn là chiếm thượng phong.

Nhưng một ý nghĩ chợt lóe qua đầu Diệp Chiếu.

Xe ngựa đã chạy ra khỏi tầm mắt.

Ngàn lần có một, vạn lần có một, một trong vạn lần xảy ra.

Tư Nhan nếu đã phát tín hiệu cầu viện, tất là tình thế nguy cấp.

Mà Hoắc Thanh Dung cứ như vậy chạy đến là dê vào miệng cọp, là con tin dâng đến tận tay kẻ địch.

Nàng không thể để điều đó xảy ra.

Diệp Chiếu trầm giọng:

“Nếu như thế, ta đi cùng các ngươi.”

Nói rồi, nàng mang mặt nạ, xoay người đi trước.

Tứ đại đường chủ cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều vì sao Diệp Chiếu xuất hiện ở đây, chỉ nghĩ, nếu có thêm viện thủ, tất là chuyện tốt.

Chỉ là bọn họ không ngờ rằng, thiếu nữ đi đầu bỗng nhiên xoay người.

Cửu Vấn đao như ánh chớp xé rách bóng tối.

Một đao—

Đâm thẳng vào ngực một người.

Khi rút đao, cổ tay nàng khẽ chuyển.

Lưỡi đao mỏng như tờ giấy lật qua—

Lưỡi kiếm cắt ngang cổ kẻ thứ hai.

Trong nháy mắt, một vị đường chủ bụng vỡ toạc, ch-ết ngay tại chỗ.

Một vị khác, thủ cấp rơi xuống đất, máu bắn tung tóe.

Hai người, một chiêu mất mạng.

Đợi những người còn lại hoàn hồn đã thấy từ trong tay áo Diệp Chiếu, sáu thước đoạn hồn savút ra như một con mãng xà, quấn lấy không trung.

Nàng bật người lên, lướt đi mấy trượng, một đầu Đoạn Hồn Sa quấn chặt trong tay nàng, đầu còn lại cuốn lấy lưỡi đao. Rõ ràng, đây vốn chỉ là một loại đoản binh dùng để tiếp đỡ vũ khí cận chiến, nhưng trong chớp mắt, nó đã hóa thành một vũ khí sắc bén có thể tấn công từ xa

Đòn tấn công bất ngờ cùng chiêu thức liền mạch, uyển chuyển như dòng nước. Nữ tử lơ lửng giữa không trung, mượn lực xoay chuyển chưởng phong, điều khiển Đoạn Hồn Sa khống chế Cửu Vấn Đao. Hễ lưỡi đao vung đến, trước tiên đã có thi thể ngã xuống, máu mới kịp trào ra sau.

Thu hồi Đoạn Hồn Sa, lưỡi đao khẽ lướt trên mặt đất, Diệp Chiếu giờ đây đã xoay người về phía Thấm Viên, trong khoảnh khắc lùi lại gần một dặm

Dưới ánh trăng, nàng lui về sau, đệ tử Thất Sát Đường lập tức tiến lên.

Ban đầu, vốn có là một nhiệm vụ phải hoàn thành, nhưng lúc này, rõ ràng bọn chúng còn muốn trừ khử phản đồ trước.

Bóng dáng mảnh mai của nàng len lỏi giữa vòng vây, bước chân linh hoạt, đáng lẽ nên tiếp tục thoái lui. Thế nhưng khi ánh trăng trải dài trên nền trời tĩnh lặng, kim đao lóe sáng, lưỡi đao lăng không mà khởi. Tấm sa lăng khẽ tung bay, đao đã rời vỏ.

Thiếu nữ đứng thẳng giữa trời đêm, ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo. Đôi tay mảnh mai, nhưng vững vàng nâng đao nghênh địch.

Gió đêm rít gào, nhưng không sao sánh nổi luồng nội lực cuồn cuộn tỏa ra quanh nàng.

“Không ổn!”

“Tản ra!”

Hai vị đường chủ Thất Sát Môn giật mình. Bóng dáng ấy như điêu khắc từ băng tuyết, từng động tác mang theo khí thế sắc bén, rét buốt đến tận xương.

Mới vừa rồi, chiêu lăng không mà nàng tung ra chính là “Vấn Thiên Hà Thọ”.

Lưỡi đao chạm đất, chính là “Vấn Địa Hà Cực”.

Một trước, một sau. Trời cao, đất rộng. Không chừa cho ai đường lui.

Quả nhiên, hai người bọn họ phản ứng cực nhanh, lập tức tách ra hai hướng, mượn lực thả người tránh né.

Nhưng chưa kịp ổn định thân hình, chỉ nghe ầm một tiếng vang dội.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, cát đá vỡ vụn thành bụi mịn, cuồn cuộn bốc lên bốn phía, bụi đất mù mịt như sóng trào.

Những đệ tử còn lại của Thất Sát Môn không ai kịp thoát thân. Cát đá sắc bén cắm sâu vào da thịt, xuyên qua cốt cách. Một số kẻ còn chưa kịp kêu lên đã bị đánh bay, lăn dài xuống vách núi thăm thẳm.

Chỉ chưa đầy nửa khắc, toàn bộ 200 đệ tử tiếp viện đã tan tác, không một ai sống sót.

Lúc này, không còn lý do nào để chiến đấu nữa. Sống sót mới là quan trọng.

Hai người kia lập tức vận lực, dồn sức vào binh khí, muốn bật người thoát lên cao.

Nhưng chỉ vừa rời mặt đất chừng một trượng, một sức mạnh khủng khiếp từ dưới trỗi dậy, mạnh mẽ đè épbọn họ trở lại.

Trong bóng đêm, một dải sa lụa đỏ rực như máu uốn lượn quanh cánh tay thiếu nữ. Sáu thước đoạn hồn satỏa sáng sắc lạnh, hai đầu được mài nhọn như lưỡi đao, đột nhiên xoáy thẳng vào trước mặt.

Xoẹt!

Một đòn lăng không sắc bén, chém đứt gân mạch cả hai ngay tại chỗ!

Lưỡi dao như rắn độc luồn qua khe hở, từng tấc từng tấc cắt xuyên bắp chân, chậm rãi bò lên đến bụng dưới.

Hai mắt họ trợn trừng, toàn thân căng cứng. Sự sợ hãi xâm chiếm từng thớ thịt.

Diệp Chiếu rút đao, nhẹ nhàng lau đi vệt máu còn vương, rồi tra trở lại bên hông.

Trên cao, mặt trăng cong như lưỡi câu, ánh trăng trắng bệch rải xuống nền đất lạnh lẽo, phản chiếu từng tia hàn quang lên những thi thể vô hồn.

Hai thân ảnh cuối cùng khẽ run lên rồi gục ngã.

Ngay lúc đó, Diệp Chiếu cũng không còn chống đỡ nổi, nàng lảo đảo ngồi bệt xuống đất.

Hơi thở gấp gáp, mồ hôi túa ra từ trán, thấm đẫm từng sợi tóc.

Có lẽ trong lúc kịch chiến, nàng bất cẩn trúng đòn, cánh tay trái đã bị thương lúc nào không hay. Thêm vào đó, những trận giao đấu liên tiếp khiến nội lực rối loạn, không cách nào ổn định.

Cánh tay trái đau rát.

Vết thương do mai hoa châm khắc sâu thành hình chữ thập, vô số lông trâu tiểu châm cắ m vào da thịt, mỗi sợi như mang theo độc ngấm, nhức nhối đến tột cùng.

Đau đớn phệ cốt, xuyên tim.

Cơn đau từ vết thương do mai hoa châm để lại trên cánh tay trái lan nhanh khắp toàn thân, muôn vàn cây châm nhỏ xáo động, mỗi tấc da thịt đều như bị đốt cháy. Chân khí trong cơ thể nàng không ngừng tràn ra, nhưng lại mất đi sự kiểm soát.

Hơi thở hỗn loạn, nhịp tim dồn dập.

Thế nhưng, ánh mắt Diệp Chiếu vẫn dõi về một nơi xa, bên trong lâm viên tĩnh lặng.

Nàng cắn răng, cố gắng áp chế tiếng thở d ốc, tập trung toàn bộ tinh thần.

Khí tụ đan điền.

Nội lực vận chuyển, từng chút từng chút khống chế lông trâu tiểu châm, ngăn nó tiếp tục phá rách da thịt.

Nàng không thể gục ngã.

_____

Cùng thời điểm đó, Thấm Viênvẫn rực sáng giữa màn đêm.

Nhưng ánh sáng lúc này không còn là ánh nến ấm áp, mà là ánh lửa chói lòa từ những bó đuốc cháy bập bùng.

Gần cổng lớn của Thấm Viên, Văn Âm đứng bất động, trong tay vẫn giữ chặt cây đàn Không.

Dây đàn lạnh băng, đã đứt hơn phân nửa. Chỉ còn lại vài sợi, được nàng bện chặt lại thành một cụm, kết hợp với thân đàn tạo thành một cây cung thép sắc bén.

Và ngay lúc này, kẻ đang bị dây đàn siết ngang cổ, chỉ cần một chút lực kéo là có thể mất mạng bất cứ lúc nào, không ai khác chính là Hoắc Thanh Dung.

Chỉ nửa canh giờ trước, nàng ta còn giục ngựa đến đây, uy phong lẫm liệt. Giờ lại bị trói chặt, thân hình cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Vốn dĩ Văn Âm đánh đàn Không không phải để tấu nhạc, mà để truyền lệnh, Tư Nhan thi triển Hoán Đồng Thuật để thao túng tâm trí những cao thủ bên người Tiêu Yến, còn Chu Mặc lợi dụng khoảng cách gần nhất để ra tay ám sát. Ba người hầu, vốn là thuộc hạ trung thành của Thất Sát Đường, sẽ trở thành lá chắn để ngăn chặn đường rút lui.

Ở chân núi, đệ tử Thương Sơn chờ sẵn, là lá chắn phòng thủ cuối cùng.

Và ngay từ hôm qua, Thôi Như Kính đã lẻn vào nhà bếp, trộn lẫn thức ăn.

Tất cả đều nằm trong một kế hoạch hoàn mỹ, không có bất cứ sơ suất nào.

Nhưng không ai ngờ, cục diện bất ngờ xoay chuyển.

Giây phút chuẩn bị kết thúc ván cờ, lại có kẻ lật đổ bàn cờ trước.

Khi Chu Mặc một chiêu bút như đao, thẳng tay đâm về phía Lục Vãn Ý đứng cạnh nàng nhất thì thất bại. Nử tử kia không phải Lục thị mà là một thị vệ trong phủ dịch dung thành.

Một bước sai, vạn kiếp khó lường.

Cao thủ giao đấu, chớp mắt quyết định sinh tử.

Chỉ một thoáng thất thần, Chu Mặc đã mất mạng ngay tại chỗ.

Không chỉ có vậy.

Những thị vệ tưởng như đã trở thành rối gỗ dưới tác động của Hoán Đồng Thuật, bỗng chốc tỉnh táo.

Hơi men còn chưa tan hết, nhưng ánh mắt họ đã sáng quắc, từng kẻ chậm rãi đứng lên.

Ngay cả Tiêu Yến, kẻ vốn bị điều khiển chặt chẽ nhất, cũng điềm nhiên phe phẩy quạt, từ trên cao lạnh lùng quan sát trận giết chóc giữa sân.

Mà bên cạnh hắn, một bóng người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.

Lục Vãn Ý.

Tay áo khẽ động, mai hoa châmlặng lẽ trượt xuống lòng bàn tay.

Mắt phượng sâu thẳm, sắc mặt lạnh nhạt, đôi môi khẽ nhếch.

Nàng đã ở đây từ lâu.

Bốn năm trời im hơi lặng tiếng, chỉ để đợi một khoảnh khắc này, một lần báo thù không thể tránh khỏi.

Đáng lẽ phải là một kế hoạch hoàn hảo.

Đáng lẽ đã không còn đường thoát.

Nhưng dạ yến này, thế cục hết lần này đến lần khác xoay vần biến chuyển.

Thắng bại, giờ vẫn chưa thể định.

Ai có thể ngờ rằng, khi mọi chuyện gần đi đến hồi kết, một cao môn quý nữ như Hoắc Thanh Dung lại vì tình mà bất chấp tất cả xuất hiện ở đây, để rồi giúp Thương Sơn tìm được đường sống trong tử lộ?

Trước ranh giới sinh tử, lựa chọn đã quá rõ ràng dù là buông tha cho muội muội của Hoắc Tiểu Hầu Gia hay bắt cóc vị hôn thê của Tần Vương để tìm đường sống? Không cần hỏi cũng biết đáp án là gì.

"Tần Vương Điện hạ, ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Văn Âm siết chặt dây cung, ngón tay khẽ run, kéo dây về phía sau thêm một chút.

Tư Nhan giương thanh kiếm ngang trước người, đã lùi đến sát cửa. Chỉ cần vươn tay, nàng có thể đẩy cửa mà rời đi.

"Đem toàn bộ người của ngươi lui xuống, ngay lập tức!"

Ánh mắt Tư Nhan lướt qua những bóng dáng bao quanh, giọng nói lạnh lùng nhưng dứt khoát.

Tín hiệu cầu viện đã phát đi hơn nửa canh giờ. Nếu đúng theo tốc độ của Thất Sát Đường, giờ này vẫn chưa đến, tức là vĩnh viễn cũng không thể đến.

Mười người đi, tám chín kẻ đã bỏ mạng giữa núi rừng lạnh lẽo.

Hai mắt Tư Nhan dần mất đi tiêu cự, nội lực hao kiệt khiến nàng không thể thi triển Hoán Đồng Thuật. Chỉ có thể lạnh lùng cười nhạo bản thân đã xem thường kẻ trước mặt, vị hoàng tử ốm yếu, bệnh tật quấn thân mà lời đồn vẫn truyền tai nhau.

Hóa ra, bọ ngựa rình ve, nhưng lại không biết hoàng tước đã đứng sau chờ sẵn.

Nàng nghĩ vậy. Tất cả những người còn sống của Thương Sơn cũng nghĩ vậy.

Nhưng ai có thể ngờ, giờ phút này, hai trăm vong hồn nằm lại nơi sườn núi, không phải chết dưới tay kẻ địch mà chính là bị đồng môn sát hại.

"Chính là những kẻ này… Lúc nãy khi chữ thập châm xoay chuyển nhanh như chớp… cũng chính là bọn chúng đã diệt cả nhà Lục thị ta!"

Giọng Lục Vãn Ý nghẹn lại, hai mắt đỏ bừng, tràn đầy nước mắt, nhưng nàng cố chấp không để một giọt nào rơi xuống.

Chỉ trong chớp mắt, nàng đã thu lại cảm xúc, kéo tay áo che đi nỗi đau, khẽ cười mà nói:

"Quận chúa tôn quý, tính mạng quan trọng hơn cả. Điện hạ không cần khó xử, cứ lệnh cho người lui đi. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn."

Nàng nhẹ giọng, nhưng từng chữ lại như khắc vào lòng.

"Ta… sẽ chờ ngày đó."

Tiêu Yến lặng người nhìn nàng, trong lòng trào dâng cảm kích xen lẫn xấu hổ.

Dù rằng Tiêu Yến chưa từng có tình yêu nam nữ với Hoắc Thanh Dung, nhưng tình cảm lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ, sao có thể nói bỏ là bỏ? Nếu thật sự nhẫn tâm quay lưng mặc kệ nàng, e rằng chính bản thân hắn cũng không thể chấp nhận được.

Lục Vãn Ý khẽ nghiêng đầu, một lọn tóc mềm lướt qua gò má, ánh mắt thản nhiên nhưng kiên định:

“Điện hạ yên tâm, Vãn Ý đã nói là sẽ làm. Ước định năm xưa vẫn không thay đổi. Kể từ hôm nay, quyền quý An Tây cùng nhân sĩ lục lâm mười ba châu, đều tùy theo điện hạ sai bảo.”

Tiêu Yến trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng khẽ gật đầu:

“Yên tâm, mối thù của lệnh tôn, bổn vương…”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn đột nhiên sững lại, trước mặt hắn, hai tia sáng lạnh lẽo lóe lên như chớp giật.

Chính xác mà nói, đó là hai đạo kim quang, một trước một sau, lao thẳng đến.

Khi mọi người hoàn hồn, ánh mắt lập tức truy theo hướng ánh sáng ấy.

Ngoài bức tường phía đông, trên ngọn cổ thụ cao, có một nữ tử mặc y phục dạ hành đứng sừng sững.

Trong tay nàng, đoạn sa lăng triền đao khẽ rung lên, lạnh lẽo đến rợn người.

Chỉ trong khoảnh khắc, lưỡi đao sắc bén đâm thẳng xuyên qua yết hầu bên trái của Văn Âm, rồi lướt ngang xẹt qua đàn Không.

Hai thân ảnh ngã xuống, đầu lìa khỏi cổ.

Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ màn đêm tịch mịch.

Duy chỉ còn lại Tư Nhan cùng hai thị nữ của Thất Sát Đường may mắn tránh thoát lưỡi đao, vội vàng lùi về sau mấy trượng. Thủ lĩnh ám vệ Lâm Phương Bạch phản ứng cực nhanh, lập tức dẫn người lao vào giao chiến.

Đến đây, cục diện đã rõ ràng, thắng bại không cần bàn cãi.

Ngoài bức tường phía đông, Diệp Chiếu vừa thu đao định rời đi, bỗng nhiên ngực quặn đau dữ dội. Toái Tâm Cổ đã bị thúc giục!

Thôi Như Kính.

Đúng vậy, vẫn còn một kẻ như Thôi Như Kính!

Dẫu sao nàng cũng chỉ là thân xác máu thịt, trước đó đã dùng khinh công chạy suốt mấy chục dặm, lại trải qua một trận ác chiến. Thể lực sớm đã cạn kiệt, mà lúc này, nàng lại không thể kịp thời ngưng thần chống địch.

Một tiếng "phập" lạnh buốt.

La Phật Tán!

Hai mươi bốn móc xương sắc bén đã cắm sâu vào thịt nàng, xuyên qua bả vai!

Diệp Chiếu nghiến răng, vận khí chấn văng La Phật Tán ra, nhưng lưỡi móc đã cắm sâu vào da thịt, kéo theo cả máu thịt xé rách.

Cuối cùng, nàng không thể nhịn được nữa.

Một tiếng thét đau đớn sắc nhọn xé toang màn đêm.

Thân hình nàng như cánh chim gãy cánh, từ trên thân cây cao ba trượng rơi xuống, lao thẳng vào hư không.

Bên trong Thấm Viên, từ khoảnh khắc ánh hàn quang lóe lên, tất cả mọi người đều đã lặng thinh, chấn động đến sững sờ.

Nhưng lúc này, khi nhìn thấy Diệp Chiếu ngã xuống, một khắc ấy, tâm thần của bọn họ cuối cùng cũng hoảng loạn, tán loạn đến cực điểm…

Hai đời hoảng sợ, Tiêu Yến tuy biết nàng có võ công cái thế, một thanh Cửu Vấn Đaodanh chấn thiên hạ.

Thế nhưng, hắn chưa từng tận mắt thấy nàng rút đao xuất thủ, càng không biết Cửu Vấn Đaothực sự trông ra sao.

Nếu nói nhát chém vừa rồi vào Văn Âm, nhanh như tia chớp, chỉ khiến hắn nảy sinh năm phần hoài nghi…

Vậy thì giờ phút này, khi tiếng thét kia vang lên, một âm thanh đau đớn nhưng lại có phần sai lệch, hắn đã hoàn toàn chắc chắn.

Là nàng.

Kiếp trước, tại Thấm Viên, nàng từng lấy thân che kiếm cho hắn. Khi đó, cũng chính là một tiếng kêu đau như vậy.

Huống hồ, giữa bóng tối nhạt nhòa, hắn tận mắt thấy nàng như một cánh quạ lạnh lẽo gãy cánh, từ trên cao rơi xuống. Chiếc khăn che mặt vướng vào cành khô, kéo xuống một nửa, để lộ nửa khuôn mặt kia…

Người khác có lẽ không thể nhận ra.

Nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái, đã rõ.

“Tô Hợp!”

Tiêu Yến trầm giọng gọi, ánh mắt lạnh lẽo mà kiên quyết.

“Đi cùng bổn vương đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi