DIỄM SÁT - PHONG LÝ THOẠI

Trong Tần Vương phủ, Tần Vương điện hạ máu văng khắp sảnh đường, thiêu hủy thánh chỉ ban hôn ngay tại chỗ. Một lời thề dõng dạc, không hề mơ hồ — khiến người người đều hiểu rằng, dẫu thiên tử có ý giữ gìn Lục thị, dù muốn cứu vãn cũng không còn cách nào.

Hiền Phi đang chặt Tiêu Yến trong lòng, cẩn thận xem xét con trai trong lòng tuy đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn lộ rõ nét bi thương. Bao nhiêu năm nay hắn im lặng, thuận theo, đến tận hôm nay, cuối cùng cũng khiến thiên tử phải chùn lòng ngay trước bao người.

Nàng cũng không nói nhiều, chỉ dùng đôi mắt đã nhuốm mỏi mệt vì gió sương năm tháng, bình tĩnh nhìn thẳng vào vị quân vương trên điện.

Mãi đến khi Tiêu Minh Ôn thu lại ánh mắt, tránh đi khỏi ánh nhìn của nàng, buông một câu: “Mau đưa Tần Vương đi cứu trị.”

Lúc ấy, Hiền Phi mới khẽ thu lại thần sắc, quay sang toàn thể khách khứa mà nói:

“Lễ chưa thành, vậy thì thôi, tất cả giải tán đi.”

Trên hỉ đường hôm ấy, khách khứa tham dự yến tiệc phần lớn là danh môn vọng tộc khắp Lạc Dương, cùng văn võ bá quan trong triều. Nghe lời ấy, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng tất cả lại dồn ánh mắt lên người đế vương.

Tiêu Minh Ôn khép hờ mắt, khóe nhìn dừng lại trên người nội thị giám.

Nội thị giám hiểu ý, phất trần khẽ lướt qua, cất giọng: “Bệ hạ khởi giá hồi cung!”

Lời vừa dứt, cũng chính là ngầm thừa nhận những gì Hiền Phi đã nói.

Thiên tử đứng dậy rời khỏi, toàn thể văn võ bá quan đều lập tức đứng lên, tiễn bước đế giá.

Chúng thần lần lượt rời đi, hỉ đường dần dần lặng lẽ tan.

Chỉ trong chớp mắt, phủ đệ vốn rộn ràng, vui mừng tráng lệ, nay chỉ còn lại vẻ yên tĩnh hoang vắng. Trên mặt đất, nữ tử trong hỉ phục và hoa bào vẫn ngã ngồi tại chỗ, không một ai đoái hoài.

Hiền Phi quay người nhìn nàng, đối diện ánh mắt nàng đang từ từ ngẩng lên, lộ ra gương mặt tinh xảo đầy thẫn thờ. Bà không khỏi lắc đầu thở dài, nhưng cũng chẳng nói lời nào. Chỉ vội vã xoay người bước nhanh vào nội đường, đi xem tình trạng của nhi tử mình.

Tô Hợp từ đầu đã thi châm cứu theo phương pháp cấp cứu dùng hỏa công tâm pháp, nhưng từ ngực đến huyệt hổ khẩu, đã châm hơn mười mũi kim mà người trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Gương mặt người ấy tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi đầm đìa, mạch tượng loạn nhịp, yếu ớt đến mức gần như không thể cảm nhận. Rõ ràng thân thể đã không còn đủ sức chịu đựng k1ch thích từ kim châm nhập huyết, Tô Hợp đành phải vội vàng thu châm, dừng tay.

Dù là như vậy, nhưng còn chưa kịp dò hết mạch tượng, chưa nhận rõ chứng bệnh, Tiêu Yến đột nhiên toàn thân co rút, ánh mắt trầm hẳn lại. Ngay sau đó, máu tươi từ miệng hắn từng ngụm từng ngụm phun ra không dứt.

“Mau đỡ điện hạ dậy, đừng để hắn sặc máu!” Tô Hợp hoảng hốt quát lớn, quay đầu nói với dược đồng: “Mau! Đem ba quyển tạp ký nghiên cứu độc trong dược thư ra, toàn bộ mang tới!”

Tay hắn vẫn đặt trên cổ tay Tiêu Yến, cảm nhận được mạch tượng càng lúc càng yếu, hỗn loạn không đều.

Trong đầu hắn hiện lên từng hình ảnh biến hóa của Tiêu Yến suốt mấy ngày gần đây.

Bắt đầu từ ngày nào?

Mùng một tháng mười.

Chính là ngày mùng một tháng mười — ngày Diệp Chiếu và con gái nàng mất tích, cũng là ngày bệ hạ ban hôn cho Lục Vãn Ý.

"Ngươi chẳng lẽ không biết… ta đã đợi nàng bao lâu rồi sao?"

Lời nói ngày ấy tại suối nước nóng, giọng Tiêu Yến khàn khàn, đầy uất nghẹn, như còn văng vẳng bên tai.

Hắn hai đời chờ đợi, trong lòng chỉ có một người tên Diệp Chiếu — vì sao cuối cùng lại phải cưới Lục Vãn Ý?

Tô Hợp bước nhanh vào điện, tức giận túm lấy Lục Vãn Ý, quát lớn:
“Nói đi! Có phải ngươi đã cho điện hạ dùng thứ gì không?”

“Rốt cuộc là cái gì?!”

Lục Vãn Ý ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng, không nói một lời.

“Nếu ngươi còn không nói, hắn sẽ ch-ết đấy!” Tô Hợp giận dữ quát lên.

Mạch tượng của Tiêu Yến yếu ớt mong manh, là dấu hiệu tâm mạch bị tổn thương nghiêm trọng, sinh mệnh như ngọn đèn leo lét trước gió. Nếu không kịp thời tìm đúng nguyên nhân để cứu chữa, kết cục có thể là mười phần không thể sống nổi. Dù may mắn giữ được mạng, cũng khó tránh khỏi trở thành một kẻ phế nhân.

Vậy mà Lục Vãn Ý vẫn chỉ như con rối gỗ bị giật dây, cúi đầu nặng nề, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.

“Lập tức hồi báo bệ hạ, truyền ngự y trong cung đến hội chẩn!” Tô Hợp buông lời, vứt Lục Vãn Ý sang một bên, đoạt lấy tập thư vừa mang đến, lật giở nhanh như gió, cấp tốc tìm đọc.

Hắn khép mắt lại, cố gắng hồi tưởng lại toàn bộ hành vi, thói quen và từng dấu hiệu bất thường của Tiêu Yến trong những ngày gần đây — mong tìm được một manh mối để cứu mạng.

Hắn vội chọn ra một quyển, tra mục lục rồi lật đọc.

Vong ưu thảo, Tình hoa cổ, tịnh đế song sinh, Mạn châu sa hoa, Bách mị sinh….

Toàn bộ đều là những loại dược dùng để đoạn tình tuyệt ái, xóa sạch hồi ức — thuốc quên đi ái tình.

Dựa theo bệnh trạng của Tiêu Yến, Tô Hợp khoanh vùng nghi ngờ vào hai loại: tịnh đế song sinh, Mạn châu sa hoa. Nhưng lúc này, người bệnh đã suy yếu đến mức cực hạn, sao có thể chịu nổi dù chỉ một lần chẩn sai? Một khi nhầm lẫn, thuốc độc sẽ thành chí mạng.

“Tô tiên sinh, Tô tiên sinh…” Người hầu trong nội đường hớt hải chạy đến, hoảng loạn:
“Điện hạ… lại hộc máu rồi!”

“Im miệng!” Tô Hợp cau mày, không ngừng lật giở các mục dược liệu kia, bị tiếng ồn làm rối loạn dòng suy nghĩ.
“Bảo y quan bình thường lập tức phong huyệt cầm máu!”

Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại trên người Lục Vãn Ý — hít sâu một hơi, như đang ép mình kìm nén cảm xúc sắp bùng nổ.

Bóng đồng hồ nước dần nghiêng, ánh nắng trong ngày cũng bắt đầu đổ lệch. Thái y trong cung lần lượt đã tề tựu tại vương phủ, nhưng chỉ đứng ngoài bình phong mà tranh luận kịch liệt, lời ai cũng đầy chắc chắn, mặt mày đỏ gay, không ai chịu nhường ai.

Bên giường, y quan phụ trách chăm sóc chỉ biết bất lực đứng nhìn. Sau mỗi lần Tiêu Yến hộc máu, lại lần nữa bắt mạch, trắc mạch tượng — nhưng mạch càng lúc càng yếu, như dòng nước rút cạn trong cơn hạn hán.

Lúc y quan bắt mạch chẩn đoán bệnh, ngón tay nhiều lần run rẩy, ấn xuống rồi lại buông lên, cuối cùng không dám tin mà bật thốt:
“Điện hạ… không còn mạch tượng… Điện hạ... e là...”

Chưa dứt lời, viện chính Thái Y Viện đã chen lên phía trước, tự tay bắt mạch, dò xét kỹ từng vị trí châm cứu. Hắn cố gắng hồi lâu, rốt cuộc cũng câu ra được một tia mạch tượng mong manh như tơ nhện — người vẫn còn một hơi.

Dược đồng lập tức chạy ra, đem tình hình trong nội đường báo lại với Tô Hợp.

Tô Hợp không ngẩng đầu, vẫn chăm chú đối chiếu ghi chép trong thư tịch. Hắn tra từng phương thuốc, xác định nguyên lý các loại độc, rồi bắt tay điều chế giải dược phù hợp cho cả hai khả năng: tịnh đế song sinh, Mạn châu sa hoa.

Hiện tại, giải dược của Mạn châu sa hoađã được chế xong, còn đang tiếp tục điều phối giải dược cho tịnh đế song sinh.

“Truyền vào trong — bảo họ cố gắng giữ lấy, nhất định phải để điện hạ vượt qua đêm nay!”

Lúc ấy, Lục Vãn Ý lặng lẽ xoay mặt về phía nội đường, giọng nhỏ như gió thoảng qua kẽ lá:

“Thì ra… hắn thà ch-ết… cũng không muốn quên nàng...”

“Ngươi vừa nói gì?” Tô Hợp đang phân phó, chợt nghe câu ấy, quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh như đao, giọng đầy cảnh giác:
“Lặp lại lần nữa — ngươi vừa nói gì?”

“Ta nói…” Lục Vãn Ý khẽ cười, giọng nói nhẹ như làn gió lướt qua mặt nước, “Hắn… thật ra chỉ cần ngoan ngoãn quên đi, thì sẽ không đến mức khí huyết không thông như thế.”

Ánh mắt nàng dửng dưng như thể mọi thứ chẳng còn liên quan, chậm rãi giơ tay tháo trâm cài, bộ diêu, mũ phượng trên đầu — từng món một rơi xuống, phát ra những tiếng lanh canh như tiếng vỡ của một hồi ức đã mục nát.

Tô Hợp vừa muốn mở miệng, thì nàng đã cúi đầu, khôi phục lại vẻ ngơ ngẩn ban đầu, bắt đầu chậm rãi cởi bỏ hỉ phục.

Hỉ phục bảy tầng, lớp nọ phủ lớp kia, nàng cởi thật lâu.

Nhưng y phục còn chưa kịp thoát hết, Hiền phi đã loạng choạng từ trong nội đường bước ra, vừa thấy nàng liền quỳ rạp xuống đất, lệ rơi như mưa.

Lục Vãn Ý hoảng hốt, không kịp phản ứng.

Hiền phi nước mắt lăn dài, nghẹn giọng khẩn cầu:

“Vãn Ý… ngươi nói cho Tô tiên sinh đi… cứ xem như ta cầu ngươi…”

“Thất Lang nếu có điều gì không phải với ngươi, thì ít nhất… năm đó là nó đã cứu ngươi trở về. Bao nhiêu năm nay, ta nuôi nấng ngươi khôn lớn, xem ngươi như con gái ruột mà chăm sóc…”

“Ta không có nữ nhi, ngươi là đứa duy nhất ta coi như cốt nhục mình…”

“Ngươi không nể mặt Tăng… cũng xin nể mặt Phật… Hắn có lỗi gì với ngươi… ta còn sống, ta thay nó chuộc lại… Ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đó…”

Hiền phi đập đầu xuống nền gạch lạnh, khóc lóc thảm thiết, từng tiếng gọi như xé rách tim gan người nghe.

Lục Vãn Ý thoáng lùi lại, tránh khỏi thân ảnh run rẩy kia. Nước mắt tràn mi, rơi xuống lớp trang phấn dày cộm trên mặt, từng giọt hòa tan son phấn, lộ ra gương mặt thuần tịnh thuở ban đầu — một dáng vẻ từng khiến người thương tiếc.

Nàng không nói một lời, chỉ chậm rãi đứng dậy, bước chân loạng choạng, rồi lặng lẽ rời khỏi sảnh đường.

Chỉ còn lại tiếng Hiền phi, tê tâm liệt phế mà gào khóc giữa màn đêm lạnh buốt.

Ngoài cổng phủ, một thân ảnh vội vàng chạy tới, nhào vào lòng nàng.

“Cô nương!” Người đó ôm lấy nàng thật chặt, giọng run rẩy mang theo nghẹn ngào — là Hà Thừa.

Lục Vãn Ý ngẩng đầu nhìn y, một thoáng ngơ ngác rồi cúi đầu khẽ nói:

“Hà Thừa, đi… đem giải dược giao cho bọn họ.”

“Cô nương…” Hà Thừa đứng yên, ánh mắt đỏ hoe, không bước nổi nửa bước.

“Ân oán đời này… tất cả đều rõ ràng,” nàng nói, nước mắt lặng lẽ rơi từng giọt, “Chúng ta còn chuyện khác phải làm.”

Gió đêm thổi qua sân viện trống vắng, cuốn lấy bóng dáng áo đỏ mỏng manh ấy dần khuất trong màn sương.

Thanh Hà huyện chúa, Lục Vãn Ý, từ đó biệt tích.

Tô Hợp cẩn thận kiểm nghiệm giải dược do Hà Thừa mang đến, sau đó mới cho Tiêu Yến uống. Cuối cùng, mọi người trong phòng cũng có thể thở phào một hơi.

Tô Hợp kết hợp dược tính của tịnh đế song sinh, cẩn trọng xem xét thể trạng Tiêu Yến, lại cùng chư vị ngự y hội chẩn, mới đưa ra kết luận: ít nhất phải hơn mười ngày nữa, Tiêu Yến mới có thể tỉnh lại.

Chỉ cần người chưa tỉnh, lòng người vẫn như treo trên sợi chỉ mong manh — không yên, không tĩnh.

Hôm sau, Tiêu Minh Ôn thôi triều, không tiếp chính vụ, lặng lẽ đến phủ Tần Vương.

Ngài mặc thường phục xanh nhạt, ngồi trọn một ngày bên giường con.

Ánh mắt chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt gầy guộc, sắc môi tái nhợt của Tiêu Yến đang nằm mê man. Lại quay sang bên cạnh — nơi Hiền phi vẫn ngồi đó, im lặng như tượng, khuôn mặt hằn nét u sầu, tiều tụy vì lo lắng.

Một hồi lâu, Tiêu Minh Ôn mới dời mắt đi, trong lòng không khỏi dâng lên một tia áy náy mơ hồ, dù ông vốn là thiên tử cao cao tại thượng — xưa nay không dễ lộ tình cảm.

Hôm nay là ngày mười tháng mười hai, cũng là ngày thứ sáu Tiêu Yến còn hôn mê.

Trong phủ Tương Vương, Mộ Tiểu Tiểu trằn trọc suốt đêm, lại một lần nữa không thể chợp mắt.

Trời vừa tờ mờ sáng, nàng đã mở mắt, ngồi bật dậy.

Tiêu Dương ngủ rất nông, nghe động tĩnh liền tỉnh theo.

Nàng vì sao không ngủ được, hắn không cần hỏi cũng hiểu — trong lòng nàng đang vướng bận một người, Diệp Chiếu.

Hôm ấy, Diệp Chiếu từng nói chuyện với nàng rất rõ ràng.

Nàng nói lý do mình phải rời đi, nói vì tương lai của Tiêu Yến, chỉ có rời đi hắn mới có thể sống yên ổn.

Nàng cũng nói sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, và hứa rằng khi ổn định sẽ gửi tin về.

Chính vì lời hứa ấy, Mộ Tiểu Tiểu mới nghẹn ngào mà im lặng, giữ bí mật không nói ra.

Sau khi thánh chỉ ban xuống, Tiêu Dương vô cùng khiếp sợ, cũng sinh nghi. Nhưng mỗi khi hắn gặng hỏi, nàng chỉ nói:
"Là do Diệp Chiếu và Tiêu Yến cùng quyết định. Hãy tôn trọng lựa chọn của họ."

Vậy nên, hắn đành ngừng hỏi, dù trong lòng không hề cam tâm.

Ai từng ngờ, Tiêu Yến đối với Diệp Chiếu lại tình thâm đ ến thế —

Đến mức có thể phá vỡ dược lực đoạn tình, thà rằng nghịch lại cả thân thể khí huyết, cũng không chịu buông nàng ra khỏi lòng mình.

"Tiểu Tiểu..."
Tiêu Dương cũng ngồi dậy, nắm lấy tay nàng, giọng dịu dàng an ủi:
"Thất Lang nhất định sẽ tỉnh lại, A Chiếu... cũng sẽ tìm được thôi."

Tần Vương phủ những ngày qua, gần như hỗn loạn đến không còn một chỗ yên ổn, người thân cận cũng lần lượt kiệt sức. Ai nấy đều mỏi mệt, lòng người rối ren.

Tiêu Dương phải trái lo phải nghĩ, vừa lo cho thê tử đang mang thai, vừa đau lòng vì đệ đệ nằm mê man, lại thêm một nỗi lo canh cánh cho đồ đệ bặt vô âm tín.

May thay, hắn vẫn còn giữ được lý trí. Việc của Tiêu Yến, hắn giao phó toàn bộ cho Tô Hợp, một lòng trông nom Mộ Tiểu Tiểu, lại âm thầm phái người truy tìm tung tích Diệp Chiếu cùng hài tử.

Hiện tại, đội tìm kiếm đã lấy Lạc Dương làm trung tâm, mở rộng ra ba trăm dặm xung quanh — từng ngõ xóm, từng bến thuyền, từng ngọn núi đều đã có người hỏi thăm dò xét.

Nhưng, vẫn là bặt vô âm tín...

“Ta cứ cảm thấy… A Chiếu nhất định đã xảy ra chuyện.”
Mộ Tiểu Tiểu lắc đầu, giọng nghèn nghẹn, “Ngày hôm đó, tại lễ cưới, Thất Lang đã náo loạn đến như thế. Đừng nói Lạc Dương, đến nay e rằng nửa cái Đại Nghiệp đều đã nghe biết. Vậy mà nàng… lại không có một chút tin tức hồi âm.”

“Nếu nàng còn tự do, chỉ cần nghe được một chút, dù chỉ là một câu, nàng nhất định đã trở về. A Chiếu sao có thể cam lòng nhìn Thất Lang bị thương đến thế mà không quay về? Sao có thể làm ngơ…”

Nói đến đây, nước mắt Mộ Tiểu Tiểu đã lã chã rơi xuống.

“Chàng không biết đâu, hôm đó nàng đến tìm ta, còn cười bảo ta đừng giận Thất Lang. Bảo đừng vì hôn sự của huynh ấy mà trách cứ. Nàng nói... hắn cái gì cũng không biết, thật ra là người vô tội nhất…”

“Minh lang…”

Giọng nàng run run, “A Chiếu yêu hắn như thế. Nếu nàng tự do, còn có thể tự quyết một phần vận mệnh… nàng đã trở về từ lâu rồi…”

Càng nói càng xúc động, bụng nhỏ bắt đầu từng đợt đau nhói.

Nàng khẽ nhíu mày, nghiêng người dựa vào vai Tiêu Dương, hơi thở nặng nề.

Tiêu Dương bắt mạch nơi cổ tay nàng, sắc mặt thoáng trầm xuống, rồi lập tức phân phó người hầu bên ngoài đưa thuốc dưỡng thai vào.

Hắn rót một chút nội lực, giúp nàng ổn định khí huyết, chờ đến khi nhịp thở nàng dần bình ổn, mới nhẹ giọng nói:

“A Chiếu trước khi rời đi, đã cố ý đến gặp nàng, nói rõ mọi chuyện. Không chỉ vì nàng là a tỷ thân cận, mà còn bởi vì... nàng đang mang thai.”

“A Chiếu lo cho nàng như vậy. Biết khi ý chỉ tứ hôn được ban xuống, nàng sẽ không chịu nổi biến cố này. A Chiếu sợ nàng quá đau lòng, sẽ tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng, nên mới vội vàng đến trấn an trước.”

“Tiểu Tiểu... nếu nàng và đứa bé có chuyện gì, cho dù A Chiếu có thể trở về, nàng bảo A Chiếu phải đối mặt với nàng như thế nào đây?”

Mộ Tiểu Tiểu bất đắc dĩ mỉm cười, ngẩng đầu tựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói:
“Lang quân thật biết cách an ủi lòng người. Thiếp thân đương nhiên cũng muốn chăm sóc bản thân cho thật tốt, chỉ là…”

“Không có chỉ là gì hết!” – Tiêu Dương ngắt lời nàng, giọng dứt khoát – “Nàng chỉ cần tĩnh tâm dưỡng thai, chăm lo cho bản thân thật tốt. Như vậy ta mới có thể toàn tâm toàn ý tìm A Chiếu. Khi A Chiếu trở về, cũng sẽ được an lòng mà vui vẻ.”

Khi hai người đang trò chuyện, có người hầu bước vào bẩm báo:
“Tần Vương điện hạ đã tới!”

Phu thê nhìn nhau, ánh mắt mấy ngày nay luôn u ám, lúc này cũng dịu đi đôi chút.

Tiêu Yến đã tỉnh.

So với dự tính, sớm hơn rất nhiều.

Tiêu Yến vì Diệp Chiếu mà hôn mê, cuối cùng cũng vì nàng mà tỉnh lại.

Trong lúc chờ phu thê Tiêu Dương, hắn ngồi ở ban công, cho người gọi đoàn hát đến, diễn lại khúc ca từng xướng trong lễ đại hôn của Tiêu Dương.

Đã là cuối thu, tháng mười, sáng sớm trời se lạnh, gió mang theo hơi sương lạnh buốt. Trên mặt đất, một tầng sương trắng mỏng manh như tơ phủ nhẹ. Hắn thương thế chưa lành, tuy có đi ủng da hươu, khoác áo choàng gấm quý, vẫn không ngăn nổi từng cơn rét thấu xương.

Trên đài, con hát cất giọng trong trẻo, từng câu từng chữ rõ ràng, ngân vang như oanh vàng, lảnh lót tựa bách linh. Từng đoạn khúc chuyển cung đổi điệu, ban đầu du dương triền miên, về sau dần dần trĩu nặng, đầy tình sâu ý thiết.

Hai người yêu nhau, dù trăm năm ngàn tuổi vẫn thấy chưa đủ;
Nào ngờ một sớm vô cớ lại bị chia lìa...

Gương mặt cô tịch của Tiêu Yến khẽ lộ ý cười. Hắn nhẹ giọng ngân nga theo điệu hát.

Trong lòng chợt hiện về đêm hôm ấy – khi hắn cõng Diệp Chiếu trở về nhà. Nàng áp sát bên tai hắn, khẽ hát lên khúc ca này…

Gió đêm, cũng giống như hơi thở của nàng – cùng một vẻ dịu dàng, cùng một chút ấm áp.

Vậy mà mới chỉ nửa năm trôi qua, hắn đã đánh mất nàng.

Nàng vốn mang bệnh cũ, mỗi khi trời trở lạnh là phát tác. Đôi mắt cũng đã mờ không còn nhìn rõ, lại còn mang theo Tiểu Diệp Tử… Chỉ cần nghĩ đến những điều ấy, Tiêu Yến đã cảm thấy nghẹt thở, như cả sức lực để hít thở cũng chẳng còn.

“Trời lạnh, gió sương dày đặc như thế, ngươi còn muốn thân thể mình suy sụp đến mức nào nữa? Định bệnh thêm rồi khỏi cần tìm người nữa sao?” – Giữa tiếng quở trách tức giận của huynh trưởng, Tiêu Yến quay về phòng.

Trên đường, hắn bắt gặp Mộ Tiểu Tiểu. Làn da trắng như ngọc của Tiêu Yến khẽ biến sắc, sinh ra tia lạnh lùng.

Ngày hôm đó – ngày thành thân – nàng thậm chí không hề xuất hiện. Chắc chắn là vì đã biết tân nương không phải A Chiếu.

Nếu không biết, dẫu muộn đến đâu, nàng – với tư cách là tỷ tỷ – lẽ ra đã không rời Diệp Chiếu nửa bước.

Thế nhưng, dù rõ ràng Mộ Tiểu Tiểu đã biết, nàng cuối cùng vẫn không nói cho hắn điều mà hắn cần biết.

Nàng thật sự không hề hay biết chuyện Diệp Chiếu đang ở nơi nào.

Tiêu Yến hỏi:
“Vậy… nàng có để lại lời nào không?”

Mộ Tiểu Tiểu đôi mắt đỏ hoe, nghẹn giọng đáp:
“Nàng đến nhờ ta chỉ vì hai việc.”

Tiêu Yến ngẩng đầu nhìn nàng.

“Một là… dặn ta đừng giận ngươi. Nàng nói, ngươi còn vất vả hơn cả nàng.”

“Việc thứ hai… nàng xin ta một ít ngân lượng, nói sẽ cố gắng sống thật tốt, bảo ta yên tâm.”

Tiêu Yến im lặng hồi lâu. Ánh mắt khẽ lướt qua bụng Mộ Tiểu Tiểu – nơi đã hơi nhô lên. Trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh Diệp Chiếu suốt nửa năm qua cố gắng uống thuốc an thai, chỉ mong có thể một lần nữa sinh cho hắn một đứa con…

Hắn hít sâu một hơi, cố trấn định tâm thần, nhặt lại chút tỉnh táo còn sót lại.

“Hoàng tẩu nghỉ ngơi trước đi. Ta và hoàng huynh còn phải bàn cho rõ chuyện này.”

Trong thư phòng, Tiêu Yến nhìn chằm chằm vào bản đồ, lắng nghe Tiêu Dương kể lại hành trình tìm kiếm mấy ngày nay – từng hướng đi, từng phạm vi tra xét.

Tâm hắn như rơi xuống đáy. Vốn dĩ đã chẳng còn chút huyết sắc trên mặt, nay lại càng thêm trắng bệch.

Cũng như Mộ Tiểu Tiểu từng linh cảm, Tiêu Yến cảm thấy — Diệp Chiếu nhất định đã xảy ra chuyện.

“Ta phải về phủ!” – Hắn đứng dậy, nhưng vừa nhấc người đã choáng váng, may có Tiêu Dương kịp thời đỡ lấy, mới tránh được một cú ngã xuống đất.

Tiêu Dương đích thân đưa hắn hồi phủ.

Nào ngờ, chưa kịp vào cửa Tần Vương phủ, đã thấy xa giá của Tiêu Sưởng đỗ ngay trước cổng. Quản sự đứng chờ ngoài cửa vội bước lên đón, thấp giọng bẩm báo:
“Điện hạ, Sở Vương điện hạ đến.”

Tiêu Yến khẽ nhíu mày, bước vào tiền thính.

Hắn và Tiêu Sưởng vốn đã chẳng ưa nhau từ lâu. Giờ phút này, Tiêu Yến lại càng chẳng có tâm trạng mà cùng hắn nói chuyện xã giao, chỉ ngồi xuống ghế, dựa lưng vào, đưa tay day trán, thần sắc mệt mỏi.

Lạ là, hôm nay Tiêu Sưởng không tranh cãi, cũng không quanh co, vào thẳng vấn đề:
“Thất đệ, ngũ ca lần này tới là vì có tin tức ngươi muốn biết.”

Tiêu Yến khựng lại giữa động tác cầm ly trà, ngẩng đầu nhìn hắn.

Bên cạnh, Tiêu Dương cũng bước vào, sắc mặt ngưng trọng.

“Ngươi chẳng phải đang tìm Diệp thị sao?” – Tiêu Sưởng nhướng mày, giọng mang chút trêu chọc.

Khắp thiên hạ đều đã biết – Tần Vương vì tìm Diệp thị mà lao tâm khổ tứ.

Tiêu Yến cụp mắt, khẽ nhấp một ngụm trà, không buồn đáp lời.

Tiêu Sưởng đứng dậy, bước tới trước mặt Tiêu Yến, từ trong tay áo lấy ra một vật, đặt lên án thư:
“Nhìn xem… có phải là đồ của đệ muội không?”

Tiêu Yến ngẩng mắt liếc qua, chén trà trong tay lập tức rơi xuống, bàn tay run lên, khí huyết trong người như bị khuấy đảo, cuồn cuộn không yên.

Trên án thư là một chiếc la mang.

Mặt trước kết bằng kim tuyến, ngọc châu đính quanh tạo hình đồng tâm kết. Mặt sau thêu một chữ “Tần”.

Từng đường kim mũi chỉ, từng nét thêu – đều là thứ hắn tự tay làm trong mấy tháng qua, dồn hết tâm huyết chỉ để tặng nàng một món riêng biệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi