Cuối tuần Phương Tri Đồng đưa bánh mì cho ông Diêu, quay biển "tạm dừng buôn bán.
"
Từ khi làm ăn tốt hơn thì mỗi cuối tuần cửa hàng bánh kem đều không buôn bán, chuyên môn chế biến bánh kem cùng các kiểu điểm tâm ngọt cho vị khách VIP, người không nhiều lắm, giá cả lại lên gấp trăm lần.
Trong danh sách đặt trước cũng gặp được đủ loại kiểu dáng khách hàng, không cần bơ, không cần hạnh nhân, không cần dâu tây, hôm nay trong mấy cái bánh kem cũng có bánh kem pudding táo kiểu Pháp.
Vị khách VIP không biết tên này đã gọi bánh kem pudding táo kiểu Pháp liên tục ba tuần, cô đã quen mỗi một lần đúng 12 giờ, làm xong bánh kem đưa cho vệ sĩ đến lấy đồ.
"Đinh linh ling", chuông gió treo ở cửa vang lên.
Cô không phải đã treo biển làm sao lại có người tiến vào.
Phương Tri Đồng buông bơ xuống, tu dưỡng chức nghiệp tốt đẹp đã quen thăm hỏi khách hàng: "Hoan nghênh đã đến.
"
Mỹ nhân trước mắt mặc một chiếc váy dài thuần trắng, tóc dài dùng trâm cài quay quanh lộ ra cần cổ trơn bóng có vẻ đẹp làm người kinh diễm.
Y Tiên Tiêm vô cùng ngại ngùng: "Thật xin lỗi, ngửi thấy hương vị nên tự chủ trương mà đi vào trước, không quấy rầy cô chứ.
"
Cô chủ trước mặt mặc tuy thành thục nhưng khuôn mặt nhỏ, cặp mắt kia thanh thuần non nớt, vô cùng hút người, cứ nhìn cô như vậy, xinh đẹp đáng yêu.
Có người cười làm tâm tình của người đều trở nên tốt đẹp, ai bỏ được mà tức giận với mỹ nhân đâu, Phương Tri Đồng cũng thân thiết trả lời: "Vị khách này, thật ngại quá hôm nay không buôn bán.
"
Y Tiêm Tiêm cũng vô cùng thẳng thắn, nói rõ ý đồ đến: "Hôm nay đến đây là muốn gặp cô một lần.
"
Vốn dĩ cũng chỉ định chờ ở trong xe một chút, kết quả vừa đến chỗ có không khí thơm ngọt này thân thể bắt đầu không nghe sai sử.
Lúc này Phương Tri Đồng mới chú ý đến vệ sĩ phía sau chị ấy, tây trang, áo gió, trang phục chưa từng thay đổi: "Chị là vị khách đặt bánh kem pudding táo?"
Tôn kính với chị ấy như vậy thật đúng là thú vị, Y Tiêm Tiêm gật đầu thừa nhận: "Tôi họ Y, tên Tiêm Tiêm, tôi nghĩ chúng ta chắc có thể thân cận hơn một chút, gọi tôi là chị Tiêm Tiêm là được.
"
Từ Đại tiểu thư nhà họ Y đến phu nhân nhà họ Đường cũng chưa từng dễ nói chuyện như vậy, vệ sĩ không nhịn được mà trầm tư, chẳng lẽ mặc váy trắng thoạt nhìn vô tội vô cùng đã mê hoặc tiểu bạch thỏ ở đối diện?
Đại mỹ nhân nói trắng như vậy, tiểu mỹ nhân tự nhiên cũng không làm ra vẻ, chỉ cần đứng thì không khí đều tràn ngập vị ngọt, đó là mùi hương thổi tới từ phía sau quầy.
Khách hàng đã biểu lộ thiện ý, Phương Tri Đồng cũng không phải không biết điều: "Chị Tiêm Tiêm, pudding táo còn đang nấu, bánh kem 12 giờ sẽ ra lò.
"
Nhưng mà Y Tiêm Tiêm đã thèm không chịu được, nói ra món điểm tâm ngọt chị ấy thích ăn nhất bây giờ: "Có thể cho chị một phần su kem chanh không?"
Những vị khách đợi ăn là đáng yêu nhất, Phương Tri Đồng gật đầu không chút do dự: "Đương nhiên là có thể, chị Tiêm Tiêm thích matcha hay là cà phê?"
"Cà phê nóng, cảm ơn em.
"
Vệ sĩ nhìn phu nhân ngồi xuống bỗng nhiên nhận ra, tất cả đều là quỷ tham ăn phá rối.
Điểm tâm ngọt và cà phê được đưa lên, vệ sĩ tự động lùi ra ngoài cửa hàng, anh ta có mười lá gan cũng không dám quấy rầy phu nhân dùng bữa.
Su kem mềm mại kéo dài, kem thơm ngọt, vị đường ngọt, mỹ vị không ngọt ngấy, hoàn mỹ bắt được Y Tiêm Tiêm.
Ba tuần trước cửa hàng bánh kém treo biển miễn phí ăn thử, chị ấy đi ngang qua nhất thời có hứng thú bảo vệ sĩ mua một phần, thích là việc trong nháy mắt, cùng ngày cũng thành khách VIP, mang đi bốn phần điểm tâm ngọt mà bên trong bánh kem pudding táo liên tục luôn cất giấu một vài sự kinh hỉ, mang cho chị ấy vị mới lạ, thể nghiệm khác biệt.
Cho dù chưa thấy nhưng chị ấy cũng biết ánh mắt mình không kém, gặp thợ làm bánh đứng đầu.
Y Tiêm Tiêm nhấp ngụm cà phê, suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, đất của "thần phố" có thể nói là hoàn toàn thuộc về nhà họ Y, thu nhập mỗi năm so sánh với các địa phương khác thì là một cái trên trời một cái dưới đất, thuộc về đoạn đường không có giá trị thương mại đã đi đến giai đoạn kết thúc đàm phán với "tập đoàn Thái Bảo", không có ngoài ý muốn, qua hai tuần, ngoại trừ khu đất các hộ gia đình nắm trong tay tất cả những chỗ khác đều rơi vào tay bọn họ.
Nhưng thế sự khó đoán lại cứ có điểm ngoài ý muốn như vậy, tập đoàn Thái Bảo muốn gạt chị ấy ra tay với các hộ gia đình nơi này, đuổi đi không ít người, đám lưu manh Mẫn Lạc nhắc đến cũng chứng thực điểm này, vốn dĩ điểm tâm ngọt không muốn bán, vừa lúc dựa vào chuyện này phát tác, dựa cớ lưu lại địa bàn này.
Có phân phó của chị ấy, chăm sóc cửa hảng bánh kem một chút cũng không phải việc khó, cũng sẽ ăn được cành nhiều điểm tâm ngọt mỹ vị, lần đầu tiên gặp mặt chị ấy đã thích cô gái này.
Vệ sĩ ở trong xe ngoài cửa nhận được tin nhắn của chủ nhân nhà mình lúc 11 giờ đúng: "Trước mười hai giờ đưa phu nhân trở về.
"
Đại tiểu thư còn đang ăn điểm tâm ngọt vẫn nên chờ chị ấy ăn xong, tu dưỡng chức nghiệp của anh ta rất cao, tuyệt đối sẽ không đi quấy rầy vị khách đang dùng bữa.
Y Tiêm Tiêm nhận được tin nhắn sớm hơn vệ sĩ mấy chục giây: "Tiêm Tiêm nhớ phải về ăn cơm.
"
"Cảm ơn Nghiên tiên sinh nhắc nhở, cơm trưa em đã có rồi.
"
"Gặp được điểm tâm ngọt ăn ngon?"
"Nghiên tiên sinh yên tâm, có một phần cho anh.
"
Đường Nghiên nhận được tin nhắn cho dù không ở bên cạnh chị ấy, đều có thể nghĩ đến biểu tình nhỏ đắc ý của chị ấy, tổng tài đại nhân bận cả đêm chưa nghỉ ngơi thì mỏi mệt bỗng biến thành hư không, đầy sức sống tiếp tục công việc.
Phương Tri Đồng kéo lò nướng lên, hoàn thành bước cuối cùng, điều chỉnh thời gian xong lại thêm một ly cà phê cho khách.
Ly tiếp theo vừa lúc đầy, nắm chắc thời gian vừa vặn, Y Tiêm Tiêm bưng cà phê lên không quên việc mình hứa hẹn: "Phiền em lát nữa chia bánh kem pudding táo thành hai phần.
"
Đây là không ăn no nên Phương Tri Đồng dọn mâm đi nhìn rõ đại mỹ nhân không thoả mãn, buột miệng thốt ra: "Chị Tiêm Tiêm, em mời chị ăn cơm trưa nhé.
"
Kinh hỉ đến quá nhanh, chị ấy còn chưa mở miệng đâu: "Cảm ơn… em?"
"Tri Đồng, em tên Phương Tri Đồng.
"
Lông mi thật dài che khuất xảo trá lập loè trong mắt, Y Tiêm Tiêm thoạt nhìn kiều mị nhu nhược: "Cảm ơn cô chủ Tri Đồng.
"
Vệ sĩ nhìn phu nhân sau cửa kính bỗng nhiên run lên, lần trước lúc nhìn vô tội như vậy là khi khuyến khích anh ta đánh nhau với vệ sĩ Mẫn, hại anh ta bị đánh một trận, hung hăng bị giáo huấn rồi nằm trên giường mấy ngày cũng chưa dậy nổi.
Chậc, cô gái đối diện kia sắp gặp tai hoạ đi, không biết phu nhân đang tính kế gì với cô.
Lúc Phương Tri Đồng vội vàng chuẩn bị cơm trưa thì nhận được tin nhắn của Đường Khách Ngọc: "Tôi có việc phải giải quyết (*^▽^*), không về ăn cơm trưa  ̄へ ̄, buổi tối tôi sẽ về sớm một chút (p≧w≦q).
”
Lần đầu tiên thấy anh trả lời tin nhắn cô suýt chút nữa cười đến nằm sấp xuống, thật sự khó có thể tưởng tượng, mặt anh không có biểu tình gì mà gõ ra những biểu tình ký hiệu như vậy, nội dung tin nhắn không hợp với anh một chút nào.
"Được, Đường tiên sinh.
"
Ngày thường Đường Khách Ngọc xuất quỷ nhập thần ngẫu nhiên mấy ngày không nhìn thấy người đều sẽ gửi một cái tin nhắn vào điện thoại cô nói nguyên nhân không thể đến.
Công việc của Đường tiên sinh rất bận, điều cô có thể làm chính là dâng lên bữa tối ngon miệng.
Đường Khách Ngọc thật sự rất bận, bận ngồi dưới đất uống Coca.
Trong đình viện có mấy chục cái cọc gỗ, mấy chục đường đao sâu cạn không giống nhau, có quá nửa đi đến chỗ sâu bên trong cũng có cái dừng ở mặt ngoài, đến da của cọc gỗ cũng không phá vỡ được.
Mẫn Lạc cầm giải kiếm chém lung tung không có kết cấu định phá vỡ cọc gỗ.
Đường Khách Ngọc ném một lon nước sang: "Dạy cậu hơn mười ngày một chút tiến bộ cũng không có, lãng phí thời gian của tôi.
"
Mẫn Lạc phản ứng rất nhanh đá lon Coca lại: "Rõ ràng là cậu không phụ trách nhiệm, ở đây mười mấy ngày nay không phải ăn cái gì chính là nhìn điện thoại, là cậu không làm việc đàng hoàng đừng đổ lên đầu tôi.
"
Đường Khách Ngọc bắt lấy lon Coca bay đến nâng đáy xoay vòng vòng: "Chìa khoá trong tay mà không mở được bảo tàng ra, đi theo anh tôi cũng được mấy năm rồi, chuyện động não này không khó chứ.
"
Trí tuệ đột nhiên thêm sâu, Mẫn Lạc bỗng nhiên nhớ lại, chiêu đầu anh xuất kiếm kia, pha quay chậm thoáng qua, góc đó kia không phải đi xuống mà chém nghiêng!
Tay động tùy tâm giải kiếm lấy một góc độ xảo quyệt xuất kích, chém đứa thửa thanh cọc gỗ.
"Được, thật là lợi hại!" Mẫn Lạc há miệng, vuốt mặt cọc bóng loáng.
Không chỉ dễ như trở bàn tay, không dùng sức chút nào cũng chặt đứa 5 cọc gỗ còn tách ra bằng phẳng như vậy, không hổ là vũ khí lạnh mạnh nhất.
Bộ dáng anh ta khiếp sợ thật sự quá ngốc, Đường Khách Ngọc lên cơ tay chuẩn bị cho anh ta thấy kích thích hơn: "Có muốn xem chút khác biệt không?"
Mẫn Lạc thấy anh đến đây, trực giác cảm thấy có chút không thích hợp, giải kiếm che ở trước người bảo vệ chính mình: "Lại muốn đánh nhau? Khuyên cậu suy nghĩ cho kỹ.
"
Đường Khách Ngọc vỗ vỗ cọc gỗ: “Đây là cái gì?”
Mẫn Lạc cảm thấy anh hỏi thật sự không có trình độ, châm chọc anh: "Tôi cũng không mù, nó là gỗ… Rầm!"
Động tĩnh thật lớn vượt qua âm thanh của anh ta, làm ồn lỗ tai anh ta, một đống vụn gỗ cũng kích thích thần kinh của anh ta hơn.
Keng! Giải kiếm rơi trên mặt đất, Mẫn Lạc phảng phất như thấy quỷ: "Bà nội nó, cậu không phải người đi!"
Đường Khách Ngọc cho đồng xu vào máy đồ uống tự động cầm hai lon đồ uống: "Trước kia cậu bị đánh nên biết sự thật này.
"
Tâm linh của Mẫn Lạc đã bị tổn thương, ôm cọc gỗ khóc thút thít: "Xong rồi, xong rồi, đời này tôi đừng nghĩ đánh thắng cậu.
"
Đường Khách Ngọc đưa cho anh ta một lon bia, làm đủ tình cảm bạn bè bên ngoài: "Đừng giả vờ, lưu manh xung quanh "thần phố" giải quyết chưa?"
Mẫn Lạc kéo nắp ra vô cùng sảng khoái mà rốt đầy miệng: "Một đứa xuống dốc, tiễn đi toàn bộ.
"
Đường Khách Ngọc đưa ra một tấm thẻ: “Phí vất vả.
"
Mẫn Lạc vui vẻ nhận lấy, đưa ra một tai hoạ ngầm khác: "Đuổi những lưu manh đó đi chỉ trị được ngọn không trị được gốc, tập đoàn Thái Bảo rất muốn có được "thần phố", cái này vừa không ra được nhất định sẽ ra tiếp, nhưng mà chuyện này cũng không đến lượt câu lo lắng, đại tiểu thư đều có quyết đoán, cậu cũng đừng lăn lộn vào.
"
Đường Khách Ngọc bóp méo lon, Coca bắn trên người anh: "Lăn lộn? Không cần tiền nữa?"
“Không có, không có,” Mẫn Lạc đều không kịp làm gì, nhặt giải kiếm lên đi vào trong mật thất.
Tâm tình Đường Nhị thiếu gia đột nhiên không tốt, không chọc được, không chọc được, thay đổi sắc mặt còn hơn đổi trời, anh ta cũng không nói bậy mà, việc đất nhà họ Y không phải việc nhà họ Đường.
Đường Khách Ngọc ném lon Coca xuống, đảo qua bóng dáng người nào đó nhanh chân chạy, mấy trăm cái hoành phách vẫn là quá ít, ngày mai lại nhiều hơn chút đi.
Về việc Mẫn Lạc vừa về đã tìm sư phụ chỉ giáo, bị đánh còn bị mang thù, lại nói tiếp cũng rất thảm, việc quăng tám sào cũng không tới anh ta, nồi cũng phải tự đeo.
.