ĐIỂM TÂM NGỌT HOA ANH ĐÀO


Kỷ niệm 50 năm của Nhất Trung tuy là ngày mưa nhưng cũng hoàn mỹ hạ màn.
Phương Tri Đồng mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu choáng váng, trần nhà quen thuộc, đèn treo pha lê, đây là...!về nhà.
Kéo khăn lông nóng bừng xuống, Phương Tri Đồng bò dậy nhìn áo ngủ trên người mình, vốn dĩ đã không có suy nghĩ rõ ràng gì nên càng ngốc.
Không thấy áo trắng quần đen là mẹ thay cho cô sao?
Tư chi vô lực nên xuống giường cũng thành khó khăn, "bụp" một tiếng té ngã trên mặt đất.
Đường Khách Ngọc trong phòng bếp ném muỗng sắt đi vọt vào phòng ngủ đã nhìn thấy tiểu điểm tâm ngọt ngồi trên mặt đất không nhúc nhích, cười ngây ngô với anh.
Đây là sốt nên mơ hồ đi, anh đỡ cô về giường kiên nhẫn dỗ dành: "Ngủ cho tốt, cháo nấu xong là được."
Đắp chăn, niết góc chăn, học trưởng biết chăm sóc người, rõ ràng hai ngày trước còn đoạt điểm tâm ngọt của mẹ làm.
Mắt thấy anh phải đi Phương Tri Đồng bắt lấy tay áo anh: "Điểm tâm ngọt ở phòng bếp là của em, học trưởng không được đi."
Đường Khách Ngọc cảm thấy không thể tưởng tượng: "Em gọi tôi là gì?"
Anh không phải chưa từng chờ mong cô nhớ lại quá khứ, chỉ là xác suất gần như bằng không, trước nay anh đều không ôm hy vọng xa vời mặc dù chưa gặp "Hạnh Lâm" thần bí, y thuật của anh ta cũng được công nhận của tập đoàn, lời đã nói trước nay đều không giả.
Một tiếng học trưởng này là anh nghe nhầm sao?
"Thật kỳ quái sao, anh không phải học trưởng sao?" Phương Tri Đồng xốc chăn lên, đi đến trước mặt anh nghiêm túc phân biệt.
Đường Khách Ngọc tùy ý để cô sờ loạn, nhìn mắt cô tràn đầy thất vọng bỗng nhiên không tức giận mà ngã về trên giường, lẩm bẩm tự nói: "Không phải học trưởng...!không phải học trưởng..."
Cha mẹ không còn nữa, học trưởng cũng biến mất, chỉ còn một mình cô, hu hu.
Bởi vì cô luôn cười cho nên anh nghĩ tiểu điểm tâm ngọt khóc một lần bày tất cả sự yếu ớt, cô độc ra ngưng Đường Khách Ngọc cũng không muốn cô gái nhỏ rơi nước mắt vì chuyện của anh, như vậy thì anh sẽ khổ sở.
Anh ôm lấy cô nhẹ giọng an ủi: "Ngoan, là học trưởng của em, là của em, vĩnh viễn đều thế."

Phương Tri Đồng ngơ ngác dựa vào trên vai anh, hấp thu sự ấm áp, cảm giác thoải mái như vậy là học trưởng, học trưởng của cô.
Đường Khách Ngọc lau lau nước mắt: "Không khóc, được không?"
Phương Tri Đồng hít hít mũi: "Được."
Nghe lời thì rất nghe lời, nhưng lúc anh phải đi vẫn nắm lấy tay áo anh không cho anh đi: "Anh muốn đi đâu?"
"Đun cháo, anh đi xem." Đường Khách Ngọc đắp chăn đàng hoàng cho cô, lấy khăn lông bên gối đi định đắp thêm cho cô vài lần.
Chân trước còn chưa đi ra khỏi phòng thì Phương Tri Đồng đã té ngã trên mặt đất: "Anh muốn đi đâu?"
Một đoàn nhỏ nhỏ rúc trên mặt đất, hai mắt khóc thút thít tràn đầy bất lực và sợ hãi, lòng Đường Khách Ngọc cũng tê rần đi đến trước mặt cô: "Không đi đâu cả."
Phương Tri Đồng thấp giọng khóc nức nở: "Đừng đi, em sợ."
Cô gái độc thân một mình trong dĩ vãng, đè sự cô độc nhiều năm ở trong lòng, dưới sự tác động của việc bị cảm thì giờ khắc này đã bộc phát ra tất cả, cố chấp, quật cường, không muốn chờ đợi một mình.
"Không đi, anh sẽ ở chỗ này với em." Đường Khách Ngọc sợ cô cảm lạnh lại bế cô lên, đặt lên trên giường.
Phương Tri Đồng sợ anh rời khỏi chống thân mình lại ngồi dậy.

ngôn tình hay
Đường Khách Ngọc ấn cô trở về: "Nằm xuống, anh đi tắt bếp."
Lộ trình quay lại một hai phút chính là bị Phương Tri Đồng nhìn đến sắp nở hoa, lúc cô nhìn thấy Đường Khách Ngọc đến đây cũng tự giác dịch sang bên cạnh, dành cho anh hơn phân nửa vị trí.
Do nhiều thêm một người nên thân giường lún xuống, thấy anh nằm bên cạnh nên Phương Tri Đồng không khóc sờ qua phía dưới ổ chăn, nắm lấy tay anh, như vậy thì học trưởng sẽ không chạy mất.
Mắt quay tròn dính ở trên người, tuy Đường Khách Ngọc thích cô nhìn chăm chú nhưng bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, anh kiên nhẫn dỗ dành: "Anh đếm một, hai, ba thì cùng nhau nhắm mắt, được không?"
Phương Tri Đồng gật gật đầu: "Vâng."

Trong ba tiếng thong thả lại nhu thuận, hai người đồng thời nhắm mắt.
Bóng đêm càng sâu, chờ đến khi cô ngủ thì Đường Khách Ngọc rút tay về, nhẹ nhàng xuống giường đi về phòng bếp tiếp tục đun cháo.
Thiếu gia nhà họ Đường không phải biết nấu ăn, đến cháo cũng chỉ có thể đun ra hai chén có hình có dạng.
Ăn cháo, uống thuốc, phảng phất giống như đang ở trong mơ lại rất rõ ràng, Phương Tri Đồng đều cảm nhận được tất cả nhưng thân thể lại quá mức nặng nề làm cô liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái cũng không được, sau khi nằm lên giường thì không biết những chuyện phía sau này.
Đường Khách Ngọc dọn dẹp, sấy tóc xong thì đi ra khỏi phòng tắm, dưới ánh đèn màu cam khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn vô cùng, rất an tĩnh.
Anh ngồi vào mép giường thưởng thức vài phút, điện thoại trên bàn gỗ hình tròn sáng ngời, Đường Khách Ngọc nghe điện thoại: "Chuyện gì?"
Đường Nghiên ở đầu dây điện thoại bên kia nghe âm thanh của anh rất không quen, thuận miệng hỏi: "Nhỏ giọng như vậy chắc bên cạnh có người hả?"
Đường Khách Ngọc: "Vâng, cô ấy đang ngủ."
Đường Nghiên đóng quyển tạp chí vừa còn cảm thấy rất hứng thú qua một bên: "Em có người mình thích?"
Đường Khách Ngọc nhàn nhạt nói: "Đúng vậy."
Nói rất nhẹ nhàng bâng quơ lại đơn giản lưu loát, Đường Nghiên trêu ghẹo anh: "Ban ngày mới nói có người thích hợp, buổi tối em đã thích rồi, tình cảm này của em đến rất nhanh nhé."
Đường Khách Ngọc tìm một tư thế thoải mái, ngồi lên trên thảm: "Nếu không nhanh lên thì em sợ cô ấy chạy mất."
Đường Nghiên cũng không giấu giếm mà nói ra lời nói trong lòng mình: "Em là lấy người khác đến để quên đi chuyện trước kia? Hay là thật sự chuẩn bị bắt đầu một đoạn cảm tình mới?"
Không trách anh ấy nói như vậy vì dù sao điện thoại của hai anh em ngoại trừ nhiệm vụ cũng sẽ không nói chuyện khác quá nhiều cho nhau nghe.
Đường Khách Ngọc cũng không tức giận: "Tùy anh nghĩ như thế nào nhưng mà em còn không yếu đuối đến mức cần người khác để lấp chỗ trống trong tình cảm."
Bộ dáng điên lên không màng tất cả của anh 6 năm trước vẫn còn rõ ràng trong lòng Đường Nghiên: "Em nói thì anh tin, thật ra khó có thể tưởng tượng được kẻ điên nhỏ thích người khác."
Đường Khách Ngọc nhìn Phương Tri Đồng trên giường, đây cũng không phải là người khác mà là thế giới của anh: "Anh, người kẻ điên nhỏ thích từ trước đến nay chưa từng thay đổi."

Trong lòng Đường Nghiên ngay từ đầu đã miêu tả đáp án sinh động, câu này càng làm anh ấy thêm xác định: "Tốn nhiều năm như vậy, chúc mừng."
Hai đứa con trai nhà họ Đường đều không chịu một chút ảnh hưởng nào từ người cha già, kế thừa ưu điểm hoàn mỹ của mẹ, nhất định thì sẽ một dạ đến già.
Đường Khách Ngọc hiếm khi tâm bình khí hoà chủ động hỏi anh ấy: "Anh gọi điện thoại đến đây là vì thái thượng hoàng trong nhà?"
Đường Nghiên cũng không quanh co lòng vòng mà trực tiếp nói cho anh: "Cha nói với anh lần này không mở tiệc chiêu đãi khách, người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm là được."
Mười mấy năm nay Đường Khách Ngọc đều không có hảo cảm với cha già nhà mình: "Ăn cơm thì thôi, em sợ đánh lên với ông ấy, mọi người không ngăn được."
Nếu có cơ hội thì Đường Nghiên đều sẽ đứng giữa hoà giải quan hệ của gia đình: "Người em cũng tìm thấy rồi còn không thể tha thứ cho ông ấy?"
"Đời này là không có cơ hội, kiếp sau nhìn xem sao đi." Đường Khách Ngọc là một người mang thù, cho dù là Đường Bá Vũ anh cũng không mềm lòng: "Người già rồi, ánh mắt cũng càng ngày càng kém, bình hoa ông ấy mới cưới về nấu cơm khó ăn, người cũng chướng mắt."
Canh trứng cháy đen, đậu hủ Ma Bà thật mặn, sườn xào chua ngọt không có mùi vị gì, Đường Nghiên vừa nhớ đến những đồ ăn mà người phụ nữ kia làm cũng không thể không tán đồng lời nói thật lòng này: "Là khó ăn...!Em đừng đánh trống lảng, khi nào thì về?"
Đường Khách Ngọc: "Tâm tình tốt hơn chút rồi nói."
Đường Nghiên: "...!Không cho anh chút mặt mũi nào, em làm anh rất khó làm."
Gặp quỷ rồi, tích cực làm anh trở về như vậy, Đường Khách Ngọc nghĩ đệ một khả năng: "Anh có phải là nhận tiền của ông ấy rồi không?"
Đường Nghiên: "..."
Anh ấy nói chuyện hai bên như vậy là vì cái gì! Còn không phải là vì cái ngôi nhà đáng chết này sao! Tốn công vô ích, tạm biệt đi thôi.
Đường Khách Ngọc thấy anh mình trầm mặc, trong lòng bắt đầu đếm số, một, hai, còn chưa đếm đến ba đã như ý nguyện mà nghe thấy âm thanh tút tút ở đầu bên kia.
Đã đạt được mục đích nên tâm tình anh cực tốt, buông điện thoại rồi ngủ bên cạnh tiểu điểm tâm ngọt, ôm cô vào trong lồng ngực: "Ngủ ngon."
Phương Tri Đồng ngủ một giấc dật thần thanh khí sảng, bò dậy vừa nhìn đồng hồ báo thức đã hét lên: "12 giờ! Xong rồi! Xong rồi!"
Cô nhanh chóng rời giường khởi đồng đại pháp tiết kiệm thời gian, trong vòng mười phút đã giải quyết tất cả, mặc quần áo xong, đi dép lê rồi lao ra khỏi phòng ngủ đã thấy bạn cùng phòng ngồi trên sàn nhà chơi rút gỗ ở phòng khách.
Xếp gỗ đôi thật sự rất cao cũng không được một nửa thì Đường Khách Ngọc rút ra một cây gỗ đặt lên mặt đất: "Cơm ở trên bàn, dưới lầu treo biển tạm dừng buôn bán, bị cảm còn chưa khỏi thì nghỉ ngơi một ngày."
Phương Tri Đồng dừng bước chân lại, cô còn tưởng anh đã đi rồi cơ: "Cảm ơn tiên sinh."
Phương Tri Đồng rửa mặt đi ra đã rất đói bụng, bưng mâm cháo rau xanh cùng bánh tô tôm, khoai lang tím thơm ngon, bánh gạo kê còn có một ly sữa bò, đây là sợ cô ăn không đủ no.


Sữa bò ấm áp, không nóng không lạnh, uống vào vừa vặn, nếu nghỉ ngơi thì không vội vàng, ăn cơm trước là quan trọng nhất.
Vừa mới ăn xong Đường Khách Ngọc đã đi đến đây dọn chén đũa, cơ thể hành động để Phương Tri Đồng thân là người bệnh nghỉ ngơi thật tốt.
Cô đành phải ghé vào sô pha trong phòng khách thưởng thức người đàn ông rửa chén cũng rất tuấn tú.
Tối hôm qua cũng chăm sóc cô như thế này đi, tuy cô không nhớ rõ chuyện đêm qua lắm nhưng chắc không làm xấu mặt trước mặt tiên sinh đi.
Nghĩ nghĩ một lát rồi suy nghĩ của Phương Tri Đồng cũng bay đi rất ra, lúc lấy lại tinh thần thì Đường Khách Ngọc đã ở trước mặt.
"Cùng chơi đi."
"Được thôi."
Phương Tri Đồng tạm biệt cảm lạnh, cả người tràn đầy sức sống, đầu óc cũng rất thanh tỉnh, đã chơi với tiên sinh mười mấy hiệp trong vài phút, gỗ xếp càng ngày càng ít.
Thủ pháp của Đường Khách Ngọc nhìn giống tùy ý nhưng mỗi lần rút xếp gỗ lại không hề lung lay, ngược lại là về sau cô rút cũng càng ngày lắc, lần này rầm một cái, đổ mất.
Xếp gỗ rơi rụng đầy đất, Phương Tri Đồng cũng không chịu thua mà đi lên đổi xếp gỗ một lần nữa: "Làm lại."
Càng chơi càng hăng, cô thua rút gỗ cả buổi trưa mà người đàn ông đối diện lại thắng cả buổi trưa.
Phương Tri Đồng chơi đến vui vẻ cũng không ngại thắng thua nên cùng Đường Khách Ngọc thu dọn xếp gỗ.
Buổi tối nghỉ ngơi thì Đường Khách Ngọc tự giác lên giường, hai người ngủ cùng nhau, Phương Tri Đồng kéo tay anh: "Tiên sinh, em muốn nghe việc trước đây."
"Dựa vào đây tôi nói cho em nghe."
Cô dựa đến đây nhưng Đường Khách Ngọc lại cảm thấy không đủ, kéo cô gần hơn: "Đến đây."
Phương Tri Đồng tìm vị trí thoải mái trong lồng ngực anh, nghe quá khứ của hai người.
Tất cả mọi thứ của hai năm kia đều khắc vào trong trí nhớ của Đường Khách Ngọc, tất cả những gì liên quan đến cô đều rõ ràng sáng tỏ cho đến đêm khuya cũng chưa nói hết.
Phương Tri Đồng ngáp một cái, dụi dụi mắt, mệt rã rời: "Xin lỗi, tiên sinh, em cần phải đánh gãy lời anh một chút."
Lại muốn ngủ, lại muốn ngủ trước mặt anh lần thứ ba sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi