ĐIỂM TÂM NGỌT HOA ANH ĐÀO


Sinh nhật Đường Khách Ngọc vào mùng 8 tháng 8, một ngày bình thường lại đặc biệt.

Lúc anh còn ngủ Phương Tri Đồng đã mân mê làm đồ gì đó ở phòng bếp, chạy tới chạy lui trên sàn nhà bằng chân trần.

Tiệm bánh ngọt mở lại, chỗ cô dọn ra ven sông là một mảnh đất trời thuộc về riêng bọn họ, tự do, tùy tâm.

Trong sọt rau của phòng bếp, rổ ngọc quả trong phòng khách, giá như ý ở chỗ để giày, đen lưu li trong phòng ngủ còn có Tàng Thư Các dưới chỗ rẽ lả lướt của cầu thang làm ngôi nhà này thêm chút phong phú.

Nhịn xúc động muốn nếm thử hương vị cô đặt nhẹ lấy bán thành phẩm bánh kem ra, bé mèo mặt tròn đi theo cũng không quấy rối, ngoan ngoãn chống tay nằm ở một góc.

Tiên sinh đã sắp xếp từ trước đó rằng hôm nay sẽ mang cô đến gặp một bà lão đáng yêu, buổi tối mới là thời gian thuộc về bọn họ.

Bữa sáng vừa mới bưng lên bàn, dường như không cần gọi người nào đó đã có cảm ứng mà rời giường, rửa mặt, điểm ăn ý nho nhỏ này có thể làm Phương Tri Đồng vui vẻ cả sáng.

Đũa, muỗng, bàn, chén cùng phân loại để vào máy rửa bát, Đường Khách Ngọc đi vào phòng ngủ, dựa vào khung cửa nhìn cô chọn quần áo.

Trên người hai người là áo ngủ giống nhau là bọn họ chọn cùng nhau, tủ quần áo cũng còn màu sắc kiểu khác, ngẫu nhiên cô muốn đổi thì anh sẽ đổi cùng cô.

Quần áo đặt trên giường, nhìn tủ quần áo lại đi một phòng trong phòng để quần áo, cái này quá đậm, cái này quá nhạt, quá xinh đẹp sẽ không thích, quá mộc mạc lại nhìn không hợp mắt, Phương Tri Đồng rất sầu não, mặc cái gì mới tốt đây.

Đường Khách Ngọc đi đến trước gương, ôm lấy cô từ sau lưng: "Mặc gì cũng đẹp, bà nội sẽ thích.

"
Phương Tri Đồng vẫn rất lo lắng: "Đây là lần đầu tiên gặp mặt người nhà của tiên sinh, bà nội vừa ý với cháu dâu như thế nào em cũng không rõ ràng lắm nhưng em muốn lưu lại ấn tượng tốt.

"
Hắn cho chủ ý: "Anh giúp em chọn.

"
Ngồi vào trong xe cô còn chưa phục hồi lại tinh thần, sững sờ mà nhìn váy ngắn đã thay xong chằm chằm, đây là quần áo bà nội thích cô mặc sao, không phải là chính anh thích chứ.

Biệt thự Phong Nguyệt, Tề Mân sống một mình ở đây đã qua xuân thu 70 năm, ngoại trừ sinh nhật Ngọc Nhi những thời điểm khác đều không có khách.

Đường Nghiên, Y Tiêm Tiêm luôn đến rất sớm, 9 giờ đúng đã xuất hiện ở chỗ này.

"Bà nội, cháu mang cho bà ly điểm tâm ngọt lần trước bà nhớ mãi không quên, bà nếm thử xem.

"
Tề Mân không thích ăn những gì quá ngọt nhưng gần đây điểm tâm ngọt cháu dâu cả mang đến lại rất hợp miệng, bà ấy cũng ăn mấy miếng, dựa theo nguyên tắc không lãng phí nên lần nào cũng ăn hết.

"Xum xoe như vậy lại nhìn trúng đồ vật gì chỗ bà rồi?"
Y Tiêm Tiêm kéo cánh tay bà ấy, làm nũng: "Bà nội, người ta cũng có lương tâm mà.

"

Xinh đẹp đáng yêu như vậy, Tề Mân được trêu đến vui vẻ: "Cháu là một tiểu cơ linh, nếu Nghiên Nhi ở đây hai mắt lại phải nhìn đăm đăm.

"
Y Tiêm Tiêm cười tinh tế: "Vậy cũng không thể gạt được mắt thần của bà nội, điểm tâm ngọt cháu mang đến đều là Tri Đồng làm, cố ý dựa theo khẩu vị của bà mà làm.

"
Tề Mân nhìn thấu vở kịch của chị ấy: "Vậy cũng là cháu lừa, không nói cho con bé đây là tặng cho bà.

"
Y Tiêm Tiêm nghịch ngợm cười: "Cháu không nói chẳng lẽ Tri Đồng không biết sao? Bà nội, em ấy còn hiểu những thứ đó hơn cháu.

"
Vẫn là bước trên, Tề Mân buông muỗng bạc kéo áo choàng: "Tình yêu của người trẻ tuổi các cháu bà cũng không hiểu, chỉ cần Ngọc Nhi thích thì bà luôn tin tưởng ánh mắt nó.

"
Không ngồi được bao lâu thì Đường Khách Ngọc và Phương Tri Đồng đã đến biệt thự Phong Nguyệt.

Tóc ngắn đen nhánh cập vai, váy áo choàng màu hồng nhạt, ở giữa có một đoá hoa hồng, bóng dáng đứng thẳng dưới tàng cây có thể nói là tuổi trẻ chính trực cũng không quá, tiên sinh nói một chút cũng không chuẩn, người này làm gì phải đáng yêu, rõ ràng là đại mỹ nhân xinh đẹp.

Đường Khách Ngọc nắm tay cô đi qua: "Bà nội.

"
Tề Mân xoay người: "Đến rồi à.

"
Mặt trang điểm nhẹ mang theo tươi cười, tư thái ưu nhã, mặc dù già đi nhưng vẫn duy trì dáng người và tâm tình tốt, chỉ đối mặt một cái Phương Tri Đồng đã có hảo cảm từ tận trong lòng với bà lão này.

Dáng vẻ cô gái nhỏ lo lắng cực kỳ giống lúc bà ấy yêu đương, Tề Mẫn vẫy tay với cô: "Là Tri Đồng đi, lại đây để bà nội nhìn một cái.

"
Phương Tri Đồng đi qua, Tề Mân nhìn cô từ trên xuống dưới, vốn là động tác xem xét lại không hề cảm thấy khó chịu, thậm chí còn kéo tay cô vỗ vỗ: "Một cô gái thật tốt, bà nội thích.

"
Vừa khen như vậy cô cũng ngượng ngùng ngây ngốc nói: "Cháu cũng thích bà nội.

"
"Vậy đi dạo cùng với bà nội nhé?"
"Vâng, được ạ, bà nội.

"
Hai người đi xa theo đường nhỏ trên mặt cỏ, Đường Khách Ngọc đi vào "Du Đình" ngồi xuống: "Nghe nói hai ngày nay thái thượng hoàng cáu kỉnh, lăn lộn anh quá sức.

"
Nói đến việc này Y Tiêm Tiêm cũng đau lòng: "Không có cách nào ai bảo tính tình của Nghiên tốt chứ, cũng không thể hàng tháng không gặp, hàng năm không trở về như em.


"
Đường Khách Ngọc lột vỏ quýt ném vào trong miệng: "Chúng em là không thích lẫn nhau, ai cũng không muốn thấy đối phương, chỉ cần em ở đó, ông ấy có thể đốt toàn bộ nhà cũ.

"
Trong chén nước ánh lên một đôi mắt sáng, Y Tiêm Tiêm thấy rõ quá nhiều: "Nghiên theo cha, em theo mẹ, ở trong lòng cha nhà họ Liễu là một vết sẹo đao thương mà sự tồn tại của em lại nhắc nhở ông ấy về quá khứ đau thương của mình, đến gần sinh nhật em, tính tình của ông ấy tự nhiên càng thêm táo bạo.

"
Đường Khách Ngọc dựa vào đình thưởng thức mỹ nhân: "Huyết thống mà thôi, ông ấy không muốn thấy em, em cũng không cần tự làm mình không vui, bây giờ có tiểu điểm tâm ngọt cũng sẽ không sao cả.

"
Y Tiêm Tiêm nhướng mày: "Cha nghe thấy em nói như vậy sẽ đau lòng.

"
Đường Khách Ngọc không để ý chút nào: "Vẫn luôn không có cơ hội nhìn thấy ông ấy khóc, nếu thật sự như vậy em không chỉ muốn nhìn thậm chí còn muốn quay lại video.

"
Y Tiêm Tiêm cũng nhìn về phương hướng của anh, phát hiện không giống nhau: "Không giống quần áo Tri Đồng bình thường hay mặc, em lừa em ấy?"
Đường Khách Ngọc thẳng thắn thừa nhận: "Ngẫu nhiên lừa một chút, mơ hồ lại đáng yêu.

"
Lựa chọn sinh nhật đến thăm bà ấy, Tề Mân thật ra rất hiểu ý của cháu trai, có thể lựa chọn mang đến vào một ngày này, có tâm cũng có cố ý, bà ấy cũng tỏ thái độ.

"Ngọc Nhi, đứa nhỏ Tri Đồng này cho dù có quan hệ với cháu hay không, bà nội đều sẽ rất thích.

"
Đường Khách Ngọc nhìn vòng ngọc toàn thân xanh biếc trong hộp: "Bà nội, cô ấy không thích thứ này, đổi cái khác đi.

"
Lời này nói ra bà ấy không thích nghe, Tề Mân trừng anh: "Cũng chưa hỏi Tri Đồng, làm sao cháu biết con bé không thích?"
Nhưng thứ yêu thích của cô ở trong đầu anh có thể đọc làu làu: "Không ăn củ cải trắng, uống canh củ cải trắng, không ăn hành, đồ ăn nhặt hành sẽ ăn, cà tím không ăn vỏ, không ăn đậu que, không ăn hành tây, thích ăn bí đỏ, chỗ này của cháu còn nhớ rất nhiều, bà nội muốn nghe cháu nói từng cái một sao?"
Tề Mân dở khóc dở cười: "Được rồi, được rồi, bà nội không nghe nổi nhưng thứ đó, "Huyền Anh Phán Lam Liên" cho cháu đấy.

"
Đường Khách Ngọc đến hộp trang sức cũng không buông tha, mang đi cùng vòng: "Cảm ơn bà nội.

"
Hai cháu trai rất chung tình thật ra không theo Bá Vũ mà lại giống Tịch Nhan, nghĩ đến con dâu, nụ cười của Tề Mân biến mất, đáng tiếc, người tốt tính như vậy.

Đèn đuốc trong đình viện sáng trưng, trên giá đang nướng BBQ, Phương Tri Đồng vui vẻ nói chuyện nghe thấy tiếng bước chân, cô quay lại: "Tiên! "
Trực giác bảo cô câm miệng, tuy rằng trông rất giống nhưng cảm giác không đúng.


Đường Nghiên vén tay áo lên định ngồi bên cạnh Y Tiêm Tiêm nói nướng mấy thứ: "Anh là anh trai của Khách Ngọc, chắc thằng bé đã nói với em chuyện của anh, đừng khách khí, muốn ăn cái gì thì bảo người hầu đi lấy.

"
Tiên sinh không nói cho cô biết anh còn có anh trai, Phương Tri Đồng đặt đồ đã nướng vào mâm, nghĩ xem mở miệng như thế nào mới không làm anh ấy cảm thấy xấu hổ.

Đường Khách Ngọc đi ra nói cho anh ấy chân tướng: "Anh, anh suy nghĩ nhiều rồi, em không nhắc đến anh với tiểu điểm tâm ngọt.

"
Nửa lọ bột hạt tiêu trong tay Đường Nghiên bị đổ ra ngoài: "A.

"
Phương Tri Đồng vội nhét mâm vào trong tay Đường tiên sinh: "Nướng xong rồi anh ăn đi.

"
Đồ ăn đã bưng lên đầy bàn, anh giống như đánh thắng trận một lần, đi qua trước mặt Đường Nghiên.

Y Tiêm Tiêm đi đến bên cạnh chồng mình lấy thịt gà đáng thương trong tay anh ấy, lau bột hạt tiêu thừa tiếp tục nướng: "Cái này em ăn.

"
Phương thức an ủi độc đáo thuộc về vợ mình, Đường Nghiên lại có chút bành trướng: "Anh sẽ nướng thêm cho em hai cái.

"
Tay của Y Tiêm Tiêm đặt trên bả vai anh ấy, hạ mệnh lệnh cho anh ấy: "Anh muốn nướng thì tự mình ăn, em không chấp nhận thủ pháp không phân biệt được đường với muối của anh.

"
Đường Nghiên cũng thấp giọng trả lời: "Vậy đêm khuya chúng ta thảo luận chút chuyện nấu sủi cảo không cho nước.

"
Bóc mẽ chị ấy, lá gan lớn rồi, Y Tiêm Tiêm nhả khí như lan vào lỗ tai anh ấy: "Đêm nay em phải ở lại đây cùng bà nội, đợi lát nữa một mình anh trở về đi.

"
Đường Nghiên lấy mâm không qua, che khuất hôn một cái: "Còn nói lời tức giận hay không?"
Gương mặt Y Tiêm Tiêm phiếm hồng, đẩy anh ấy ra: "Không nói.

"
Đường Khách Ngọc không ăn mấy miếng đi đến một bên nướng BBQ, Phương Tri Đồng cạy đồ uống ra, thấy anh lấy mấy món đều là những món cô thích ăn, tròng mắt to tròn chuyển động chạy đến sâu bên trong mặt cỏ.

Trù nghệ em trai tốt hơn anh trai, ít nhất thì đồ anh nướng có thể ăn được, thiếu chút gia vị cũng đừng làm tiểu điểm tâm ngọt ăn đau bụng.

Đường Khách Ngọc đặt lên trên bàn không nhìn thấy bóng dáng của cô, vừa đi đến mặt cỏ thì điện thoại vang lên, dãy số hiện là của người nhà, anh đặt ở bên tai.

Tiếng nói vui vẻ của Phương Tri Đồng truyền vào trong tai: "Sinh nhật vui vẻ, Đường tiên sinh.

"
Anh vừa cảm động vừa muốn cười: "Nói như vậy chính là phạm quy, Phương tiểu thư.

"
Nhìn bóng dáng ở phía trước, cô cười nghịch ngợm: "Chúc phúc phương xa, gần bên chúc mừng, thiếu một cái cũng không được, đây mới là sinh nhật.

"

Phương xa này cách anh rất gần, tiếng nói của Đường Khách Ngọc mang ý cười: "Một, hai, ba,! Mười.

"
Anh xoay người, cô đứng yên, hai người mặt đối mặt, cô gái trước mặt cười đến vui vẻ, ngón tay leo lên gương mặt cô, động lòng cũng động tình, si mê hôn xuống.

Tề Mân không có thói quen giữ người ở lại qua đêm, ăn xong BBQ mỗi người đều ra về, khi kim đồng hồ chỉ đến số tám thì bọn họ vừa lúc về đến nhà.

Một miếng vải được giấu kín che kín mắt anh, Phương Tri Đồng thắt thành nơ bướm: "Không được tháo.

"
Trong bóng tối anh cũng đã quen nhìn về chỗ cô: "Còn cần anh phối hợp như thế nào?"
Phương Tri Đồng đẩy căn phòng đã sớm bố trí tốt: "Đi theo em.

"
Bước chân nhẹ nhàng, nhỏ giọng đóng cửa, Đường Khách Ngọc có thể biết được động tác của cô, khi mảnh vải được tháo xuống anh thấy rõ toàn bộ phòng.

Ở giữa quả bóng bay nhìn rõ nhất, bên trên treo câu chúc Happy Birthday, trong phòng có mấy quả bóng bay lên kẹp ảnh chụp là thuộc về quá khứ tốt đẹp của bọn họ, bàn nhỏ bày rượu vang đỏ và bánh sinh nhật, còn có cánh hoa hồng rải nhầm chỗ, ngay cả cây nến cùng hoa hồng trên bánh kem đều thuận mắt như vậy.

Niềm vui bất ngờ của cả phòng như muốn đền bù cả những gì thiếu hụt quá khứ, Đường Khách Ngọc ôm lấy cô định dùng hành động thực tế chứng minh anh thật sự thích: "Cảm ơn quà tặng của em, anh bây giờ muốn nếm thử, có thể chứ?"
Phương Tri Đồng cho rằng anh nói bánh kem: "Nó là của anh mà, bánh kem kia em! A.

"
Đầu lưỡi có độ ấm cực nóng xâm nhập, giữa lúc chơi đùa theo đuổi đều là hơi thở của anh, khi trêu đùa tiếp Đường Khách Ngọc đặt cô lên sô pha gia tăng triền miên.

Thừa dịp để thở cô hơi lùi về phía sau, trong ánh mắt tràn ngập sự lên án: "Đường Khách Ngọc!"
Tình dục chiếm hữu trong mắt anh lùi bước: "Aizz, anh đây.

"
Phương Tri Đồng nhấp môi, thở phì phì: "Tài liệu bánh kem em thử mấy chục lần, phối phương cũng thay đổi rất nhiều loại, phong cách kết hợp đều là anh thích, anh cũng không ăn miếng nào, lần sau em không làm nữa.

"
Đường Khách Ngọc cúi đầu nhẹ giọng: "Vừa mới nếm xong, rất ngọt.

"
Phương Tri Đồng quay đầu đi không nhìn anh: "Em cũng không phải bánh kem.

"
Anh lấy lắc tay từ trong hộp ra đeo lên cánh tay trắng nõn của cô: "Quà bà nội cho em, nhìn xem có thích không?"
Cảm giác hơi lạnh lẽo kéo lực chú ý về, Phương Tri Đồng phồng má lên, lắc lắc lục lạc màu vàng, phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe, đẹp lại tinh tế: "Thích ạ.

"
Không nhìn anh, còn đang tức giận, Đường Khách Ngọc thay đổi sách lược ngồi bên cạnh cô: "Trước kia không ai cắt bánh kem cho anh, bây giờ em cắt cho anh được không?"
Phương Tri Đồng lại dính bẫy này, lý trí đồng ý vô cùng nhanh: "Vâng, em cắt cho anh.

"
Vốn là người đứng xem còn không thử qua hương vị cô đã không nhịn được trở thành người tham dự, chocolate điều chế tinh chuẩn được mài thành bột dung nhập với bánh kem, lại chế ra, mỹ vị ẩn chứa bùng nổ hơn thí nghiệm lần trước, Phương Tri Đồng thoả mãn nheo hai mắt lại, cảm giác hạnh phúc đột nhiên sinh ra.

Không tồi, năm theo cũng làm cái này đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi