DIỄM THÊ HỆ LIỆT

“Hỉ nộ ai nhạc chi vị phát, vị chi trung. Phát nhi giai trung tiết, vị chi hòa. Trung dã giả, thiên hạ chích đại bản dã, hòa dã giả, thiên hạ chi đạt đạo dã. Chí trung hòa, thiên địa vị yên, vạn vật dục yên.”

Liễu Mộc Vũ dùng thanh âm nhẹ nhàng nói tỉ mỉ những lễ giáo trong “Trung Dung”. Phạm bá vương nhà cậu chính là một tên lưu manh luôn làm chuyện quái đản, vô pháp vô thiên, tính cách táo bạo, không thèm màng đến cấp bậc lễ nghĩa, không hiểu việc che giấu tài năng. Cho dù hắn an phận ở một nơi, nhưng dù sao cũng là phiên vương một phương, khó tránh khỏi nỗi lo sẽ đụng chạm đến thế lực trung ương, cho nên Liễu Mộc Vũ đặc biệt chọn ra “Trung Dung” làm bài học cơ bản cho Phạm Viêm Bá, chính là hy vọng hắn sẽ thu liễm tâm tính, biết sợ hãi, trên mang ơn triều đình, dưới tạo phúc cho dân, có thể mới đổi lại được bình yên lâu dài.

“Ý của đoạn văn này chính là, khi những tình cảm vui, buồn, yêu, hận không xảy ra, tâm bình lặng không thiên vị, gọi là “Trung”; nếu tình cảm xảy ra mà có thể điều hòa được, không có cái nào đi quá thì gọi là “Hòa”. “Trung” là căn bản của vạn vật trong thiên hạ; “Hòa” là đạo lý đúng đắn đi cùng thiên hạ. Nếu có thể đạt tới cảnh giới viên mãn cả đạo lý “Trung” và “Hòa”, như vậy vạn vật trong đất trời đều an ổn, như ý.”

Mấy cái văn tự đạo lý này rơi vào tai Phạm Viêm Bá, thật sự không có gì khác với tiếng đám ruồi muỗi bay loạn xạ. Điều duy nhất có thể làm cho đầu óc lưu manh của hắn cảm thấy hứng thú chính là ngắm nhìn khuôn mặt nghiêm túc mà xinh đẹp của Liễu Mộc Vũ khi dạy học trước mặt; trong lòng hắn bắt đầu tưởng tượng ra khuôn mặt này khóc lóc cầu xin dưới thân mình, cuối cùng cả người lại thấy ngứa ngáy như có lông hồng cọ xát.

“Bài học ngày hôm nay, Quận vương có hiểu được không?” Nhìn bộ dáng không tập trung của Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ bất đắc dĩ thở dài. Đây chính là cái gọi là gỗ mục không thể điêu khắc, trẻ con không thể dạy dỗ… Chính là nói, Phạm Viêm Bá đúng là loại người như vậy.

“Toàn bộ phu tử ai cũng như nhau, đều chỉ dạy người ta những điều này thôi! Cái “Trung Dung” này chính là những chữ nghĩa vớ vẩn chuyên đùa giỡn lừa gạt đứng đầu thiên hạ! Cái gì mà “không xảy ra”, “trung hòa” đều là dạy người khác làm ra vẻ ta đây, toàn là khẩu Phật tâm xà!” Phạm Viêm Bá khinh thường bĩu môi, nếu không phải thích nhìn Liễu Mộc Vũ, hắn sẽ không ngồi ngây ngốc ở đây.

Thấy sắc mặt Liễu Mộc Vũ càng ngày càng trầm xuống, Phạm Viêm Bá vội vàng lấy lòng nịnh nọt, nhẹ giọng dỗ dành: “Được được được, ta hiểu rồi, hiểu rồi. Ý của đoạn văn này là, gặp người khác thì chỉ nói ba phần, không nên biểu lộ rõ tâm tư.” Từ từ đi đến trước mặt Liễu Mộc Vũ, ôm lấy thắt lưng cậu, cách một tầng quần áo mà vẫn động tay động châm sờ soạng mông và eo cậu. “Sau này, gia chỉ biểu lộ thật tình trước mặt Liễu Nhi, ngươi thấy được rồi chứ?”

Thấy Phạm Viêm Bá sắp biến lớp học thành phòng ngủ, làm cái chuyện xấu xa đáng khinh kia, Liễu Mộc Vũ vội vàng đẩy Phạm Viêm Bá đang dây dưa ra, chỉnh lại giọng nói: “Lời đó của Quận vương là sai rồi. Quân tử nên đặt thận trọng làm đầu, không ra vẻ kín đáo, không lộ rõ thâm thúy, càng là lúc đơn độc càng phải cẩn thận hơn!”

Không ngờ Liễu Mộc Vũ lại dám cự tuyệt lạc thú duy nhất của mình lúc ngồi học, sau gáy Phạm Viêm Bá như muốn bốc hỏa, không còn kiên nhẫn được nữa, cầm cổ tay Liễu Mộc Vũ, kéo mạnh vào lòng mình: “Cái gì mà đơn độc hay không đơn độc, đều là chó má, gia chỉ biết Liễu Nhi đã không cho gia thao hai ngày rồi! Ngươi đang muốn làm nghẹn chết nam nhân của ngươi, có đúng không?”

“Ngươi… Ngươi còn dám nói?” Mặt mũi Liễu Mộc Vũ đỏ bừng như anh đào, cả tay cả chân đều sử dụng, cố gắng thoát khỏi cái ôm của Phạm Viêm Bá: “Đâu phải một ngày là… là một lần… hôm đó ngươi… ngươi làm mấy lần?”

Mấy ngày trước, Phạm Viêm Bá không hề hài lòng với việc mỗi ngày chỉ có thể đòi hỏi được một chút hoan ái, thừa dịp Liễu Mộc Vũ đang ngủ trưa, lẻn vào phòng mạnh mẽ làm một lần. Vốn tưởng rằng tên lưu manh này sẽ tuân thủ lời hứa như lúc mới vào phủ, buổi tối có thể cho mình một giấc ngủ an ổn, ngờ đâu đến đêm hắn lại trộm lên giường, khi dễ Liễu Mộc Vũ đến tận nửa đêm.

Phạm Viêm Bá ủy khuất trong lòng, ôm eo nhỏ của Liễu Mộc Vũ, đầu dụi dụi vào ngực cậu, bất mãn than thở: “Mấy ngày nay, gia đã nghe lời lắm rồi, chẳng những không đi chơi bên ngoài, mà hôm nào cũng học tập văn chương. Vất vả lắm mới gần gũi được thân mình ngươi, nhưng cũng dựa theo yêu cầu của ngươi, chỉ dùng hậu đình, ngươi còn muốn ta phải thế nào? Gia chỉ cần nhìn ngươi, tiểu huynh đệ lại vừa cứng vừa đau, ngươi cũng biết gia có nhu cầu lớn, một ngày chỉ một lần còn chưa đủ để nhuận giọng, sao có thể đón ngươi vào phủ rồi mà còn giống như người không vợ được?”

Trong lòng Liễu Mộc Vũ biết, nếu cứ nhìn vào trình độ miệt mài của Phạm Viêm Bá trong quá khứ, mấy ngày hôm nay quả là thanh tịnh như hòa thượng. Nhưng hiện giờ thân mình này được chiều chuộng, đừng nói là lúc trước không cấm được Phạm Viêm Bá đoạt lấy như lang như hổ, cho dù mỗi ngày đều dùng hậu đình để thừa nhận yêu cầu của Phạm Viêm Bá cũng khiến Liễu Mộc Vũ có chút lực bất tòng tâm.

Liễu Mộc Vũ đỏ mặt, nhẹ nhàng vỗ bả vai Phạm Viêm Bá, an ủi: “Gia, không phải là gần đây thân thể ta không thoải mái sao, chờ… chờ mấy hôm nữa, thân mình điều dưỡng tốt hơn, ta sẽ cho ngươi tận hứng, được không?”

“Không được! Hôm nay gia phải làm!” Phạm Viêm Bá nắm bắt chính xác thời điểm Liễu Mộc Vũ mềm lòng với mình, áp dụng mọi cách như trước đây, hết ép buộc mạnh mẽ lại đổi sang làm nũng, đúng là không sợ người khác chê cười: “Hai ngày nay ngươi không để gia nếm hương vị của ngươi, hôm nay nhất định phải trả lại cho gia phần của ba ngày, thế mới là giữ lời!”

Phạm Viêm Bá thực sự là chán ngấy mấy cái kinh, sử, tử, tập này lắm rồi. Hắn thấy cả ngày phải ngồi nghe chi, hồ, giả, dã còn không bằng đánh quyền ngoài sân cho thoải mái. Nhưng vì Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá đã ép buộc chính mình phải im lặng ngồi nghe giảng hai canh giờ. Trong lúc học hành buồn tẻ này, lạc thú duy nhất chính là đùa giỡn yêu tinh nhà mình, cũng muốn thực hiện mục tiêu cuối cùng là dụ dỗ Liễu Mộc Vũ lên giường với mình.

Mặt dạn mày dày mà thò tay vào trong lớp quần áo mùa đông dày cộm của Liễu Mộc Vũ, cố gắng cởi bỏ đai lưng buộc chặt của cậu, Phạm Viêm Bá một lòng một dạ phải chiếm được tiện nghi mới buông tay.

“Tiểu nương tử, ngươi đừng từ chối nữa…Ngoan ngoãn nghe lời vi phu, cởi quần áo để nam nhân của ngươi khơi thông cho. Hôm nay bổn đại gia muốn thao luyện cho đã trong thủy huyệt của ngươi.” Tuy là lần đó sau khi chảy máu, Sài đại phu kia đã dặn trong vòng một tháng không được sinh hoạt vợ chồng, nhưng ngẫu nhiên một hai lần nhẹ nhàng thì chắc không có vấn đề gì nhỉ? Một bên cởi quần áo Liễu Mộc Vũ, một bên dồn Liễu Mộc Vũ vào trong góc phòng, Phạm Viêm Bá nở nụ cười dâm đãng hưởng thụ cảm giác đùa giỡn con trai nhà lành, ôm thắt lưng Liễu Mộc Vũ, rồi quay sang bên cạnh đặt cậu lên nhuyễn tháp.

Ngay vào lúc Phạm Viêm Bá tham lam nhìn dáng vẻ kiều mỵ vừa thẹn thùng vừa bối rối của tiểu mỹ nhân thì bên ngoài vang lên một giọng nói rất không đúng lúc, làm ảnh hưởng đến hưng trí của hắn.

“Khởi bẩm Quận vương, lão Tướng quân muốn mời Liễu Tham nghị nhanh chóng đến Chiến Vân các, có chuyện quan trọng cần thương nghị.” Lúc Liễu Tham nghị và Phạm Quận vương “bàn chuyện học hành”, không cho phép bất kỳ ai đến gần, chỉ có Phạm Trạch là có thể tùy thời đi vào thông báo, nhưng tuyệt đối không được bước vào thư phòng, còn về phần nguyên nhân thì… tất nhiên Phạm Trạch hiểu rõ.

“Cút ra ngoài! Không biết bổn đại gia đang bận hả?” Phạm Viêm Bá vất vả lắm mới cởi được đai lưng của Liễu Mộc Vũ, tay vừa mới đến được đũng quần, bao trùm lên âm hộ ngọt ngào kia, còn chưa vuốt ve để nó ra nước đã nghe thấy cái tin sát phong cảnh này, trong lòng không khỏi bốc hỏa.

Từ lúc Liễu Mộc Vũ vào Quận vương phủ, lão cha nhà hắn không có việc gì cũng muốn cướp người của mình, lúc nào có chuyện gì cũng gọi Liễu Mộc Vũ đến tâm sự, nhiều khi còn tán gẫu suốt hai, ba canh giờ, thậm chí còn quên cả thời gian dùng bữa. Nếu không phải Phạm Viêm Bá biết rõ tình cảm thắm thiết mà cha mình dành cho mẹ, mặc dù vài chục năm phải viễn chinh biên cương vẫn cố gắng giữ vững chân tình, hắn thật sự rất muốn nghĩ Phạm Sùng Ân cũng coi trọng dung mạo và thân thể Liễu Mộc Vũ, muốn đoạt vợ của con luôn.

“Quận vương!” Liễu Mộc Vũ đỏ mặt nhìn Phạm Viêm Bá đang áp mình, không hề muốn vậy. “Mọi chuyện đều nặng nhẹ khác nhau, nhi nữ tư tình nhất định phải đặt sau quốc sự gia sự! Nếu lão Tướng quân cho người đến mời, chỉ e đúng là chuyện quan trọng. Sao Quận vương có thể tùy ý từ chối như thế?”

Phạm Viêm Bá biết nếu Liễu Mộc Vũ đã gọi mình là Quận vương chính là bắt đầu bất mãn, nhưng mà khó khăn lắm mới dụ dỗ được tiểu hồ ly này, phải để cậu dễ dàng chạy thoát như vậy… Thật đúng là không cam lòng!

“Liễu Nhi… Tiểu Liễu Nhi… Kim thương của gia đau quá…” Phạm Viêm Bá bắt đầu trưng ra bộ mặt làm nũng, ngón tay dâm mỹ nhẹ nhàng chạm vào âm hộ đầy đặn mà Liễu Mộc Vũ cố đóng chặt, ngẫu nhiên cuốn lấy chút lông mao bảo vệ âm hộ, rồi lại không nhịn được mà nhẹ nhàng cho ngón tay vào hoa viên tuyệt mỹ ẩm ướt nóng bỏng kia, nhưng lại chỉ vuốt ve qua lại phần khe thịt hở, khiến cho Liễu Mộc Vũ run rẩy cả người, hơi thở gấp gáp vì không ức chế được tình dục.

“Gia… Gia… đừng… đừng chạm ta… Thật sự phải đi đã… mới được…” Thanh âm không che giấu được nét run rẩy kiều diễm, Liễu Mộc Vũ biết nếu Phạm Viêm Bá thực sự muốn làm, bản thân mình chắc chắn không có đủ kiên quyết để từ chối. Phạm Viêm Bá giống như một loại xuân dược trí mạng, chỉ cần dính vào một chút sẽ khó có thể thoát khỏi, tùy ý chạm một cái, âu yếm một chút đều có thể làm Liễu Mộc Vũ dâng trào tình dục, nhưng lý trí vẫn cố gắng giãy dụa. “Đừng như vậy… Gia, tha cho ta đi… Ta cam đoan sẽ về thật nhanh…”

Sẽ về thật nhanh? Ánh mắt Phạm Viêm Bá đầy những ham muốn rõ rệt, hận không thể nuốt Liễu Mộc Vũ vào bụng luôn, phả hơi thở nóng rực vào bên gáy phấn nộn của Liễu Mộc Vũ: “Tiểu yêu tinh… Chỉ hứa như vậy thôi, gia không chắc có thể cho ngươi đi…”

Liễu Mộc Vũ bị Phạm Viêm Bá chọc ghẹo đến nỗi suýt khóc lên, dục vọng và lý trí lại tranh đấu đầy kịch liệt: “Ca ca tốt… Chủ nhân tốt… Ta về… ta về sẽ để ngươi tận hứng…”

“Hôm nay gia phải đi thủy lộ!” Bàn tay lưu manh trêu đùa, Phạm Viêm Bá tận dùng hết khả năng áp bức Liễu Mộc Vũ để đòi quyền lợi cho mình: “Mấy ngày rồi không được thưởng thức huyệt nhi dâm đãng của mẫu cẩu, hôm nay gia muốn ăn uống đầy đủ!”

“Gia… Gia, thật sự không được… nơi đó không thể chịu được… Đợi vài ngày nữa, vài ngày nữa sẽ để ngươi dùng phía trước…” Thấy hài tử trong bụng sắp được ba tháng, Sài đại phu đã nói, chỉ cần qua ba tháng, hài tử ổn định trong bụng rồi, lúc đó tình sự thật nhẹ vẫn có thể được, thế nhưng loại hoan ái mãnh liệt của Phạm Viêm Bá đâu có thể dùng từ “thật nhẹ” để hình dung?

“Không được! Hôm nay gia phải làm! Bây giờ làm luôn!” Phạm Viêm Bá bắt đầu ép buộc, bá đạo hôn lên đôi môi như hoa, tay hoạt động vài cái liền kéo quần và tiết khố Liễu Mộc Vũ xuống bắp đùi, dùng cả thân hình để ngăn chặn Liễu Mộc Vũ giãy dụa, bàn tay được một tấc lại muốn tiến một thước, trêu đùa thủy huyệt đã bắt đầu xuất ra dâm dịch.

“Ưm… Nhẹ chút, gia…” Liễu Mộc Vũ bị nụ hôn âu yếu của Phạm Viêm Bá làm cho thở hổn hển, tâm trí lung lay sắp đổ càng làm cho cậu khó từ chối Phạm Viêm Bá.

“Quận vương, lão Tướng quân mời Liễu Tham nghị mau chóng đến, còn nói nếu ngài không thả người, sẽ đích thân đến thư phòng tìm…” Thanh âm của Phạm Trạch tiếp tục truyền đến, dường như không hề bị ảnh hưởng khi Phạm Viêm Bá “nổi giận”.

Cố gắng kẹp chặt hai chân, kẹp luôn cả ngón tay đang hoạt động trong thân thể mình, ngũ quan tuyệt mỹ của Liễu Mộc Vũ dường như thật mâu thuẫn, biểu tình vừa thống khổ lại vừa dâm đãng: “Chủ nhân… đêm nay, gia muốn thế nào… cũng được… Ngươi tha cho ta! Xin ngươi… Phạm Trạch đang ở ngoài… Lát nữa, nếu lão Tướng quân thật sự đến…”

Nếu để lão Tướng quân thấy Quận vương và mình… dâm loạn thế này…

Liễu Mộc Vũ cảm thấy mình sắp không sống nổi. Cứ ở bên cạnh Phạm Viêm Bá, sớm muộn gì mình cũng chết vì xấu hổ mất.

Hai tay dùng hết sức giữ chặt bàn tay Phạm Viêm Bá đang quấy rầy trong đũng quần mình, phần giữa hai chân nóng đến mức không bình thường, đả kích vào tư tưởng mang đủ mọi lễ nghi đạo đức của cậu, đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn Phạm Viêm Bá cầu xin.

Với sự kháng sự nhỏ nhoi này của Liễu Mộc Vũ, sao Phạm Viêm Bá có thể để vào mắt? Nhưng mà vị phụ thân tính tình thẳng thắn kia đã nhắc nhở hắn vô số lần rồi, phải đối xử Liễu Mộc Vũ thật tốt, không thể ép buộc chuyện giao hoan… Nếu để phụ thân đến tận đây, bị trách mắng là chuyện không tránh khỏi.

Phạm Viêm Bá vẫn đè lên Liễu Mộc Vũ, dùng ngón tay linh hoạt gẩy gẩy phần thịt môi non mềm đến khi ra nước mới từ từ rút ra, nhìn Liễu Mộc Vũ bất lực thở dốc, tà mị nói: “Lần này xem như gia cho ngươi chút mặt mũi. Ngươi đi sớm về sớm. Tối nay không làm gia tận hứng, gia có không ít cách để khi dễ ngươi đâu!”

Nghiêng người sang bên cạnh, để Liễu Mộc Vũ đứng lên, nhân lúc Liễu Mộc Vũ mặc lại quần áo liền tiếp tục xoa bóp sờ soạng hai mông cậu, cả hai bên ngực, xem như ăn sạch đậu hủ.

Liễu Mộc Vũ không dám quay đầu lại, lảo đảo chạy ra khỏi phòng. Phạm Viêm Bá vẫn lưu luyến nhìn bóng dáng Liễu Mộc Vũ rời đi không chớp mắt, phẫn nộ mà cho ngón tay vẫn dính nước vào miệng, một hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, khiến Phạm Viêm Bá hơi ngẩn người, bụng dưới bắt đầu đau… Thật đúng là không nên tha cho yêu tinh kia!



Rốt cuộc cũng đến Chiến Vân các, Liễu Mộc Vũ cúi đầu nhìn xem quần áo trên người có chỗ nào không ổn không, sờ hai má vẫn hơi hồng hồng, hít sâu một hơi rồi cung kính nói: “Bố chánh sử tham nghị, Quận vương phủ cận thân lục sự Liễu Mộc Vũ, tham kiến Phạm lão Tướng quân!”

“Mộc Vũ sao? Mau vào đi!” Thanh âm sang sảng của Phạm Sùng Ân có chút vui sướng: “Mau đến nhìn xem, đây có phải là sa bàn gì đó mà con nói lần trước không…”

Liễu Mộc Vũ chậm rãi đi vào Chiến Vân các, chỉ thấy trên bàn vốn rộng rãi trong phòng là một mô hình rất lớn giống y như hình dạng dãy núi.

“Sa bàn đồ họa của Cư Ải quan?” Hai mắt Liễu Mộc Vũ tỏa sáng, vẻ mặt vui sướng.

Mấy ngày trước cậu thấy Phạm lão Tướng quân cầm một bản đồ da dê để triển khai chiến thuật, ngẫu hứng nói vài câu, nếu có một sa bàn tạo cảnh thực để biểu diễn tình hình thực tế trên chiến trường, khi triển khai chiến thuật có thể suy xét đầy đủ đến độ cao thấp của các dãy núi, độ nông sâu của những con sông, như vậy cách bày binh bố trận chẳng phài càng thêm hiệu quả sao?

Phạm lão Tướng quân nghe xong liền khen ý tưởng này rất tinh diệu! Khi bắt tay vào làm, ông lấy ra bản đồ mặt bằng của các ngọn núi con sông trước kia từng chinh chiến và phương thức lập thể trực quan để thu nhỏ tỉ lệ kết cấu, không nghĩ rằng không đến mười ngày, sa bàn đồ họa của Cư Ải quan đã được đặt trong Chiến Vân các.

“Đúng vậy! Đúng là sa bàn đồ họa của Cư Ải quan!” Phạm Sùng Ân mắt đầy ý cười nhìn thanh niên trước mắt. Trước đây ông chỉ tiện tay cho Liễu Mộc Vũ xem bức vẽ địa hình và những bố trí canh phòng của các vùng biên quan, vậy mà cậu chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra sa bàn này được dựng lên dựa vào hình dáng Cư Ải quan, thật sự là một thanh niên tài giỏi mắt thông tâm tuệ! Nếu được bồi dưỡng nhiều hơn trong lĩnh vực binh pháp quân thuật, sau này nhất định sẽ giống phụ thân, trở thành Hộ quốc đại tướng an định một phương!

Ánh mắt chuyển sang sa bàn trước mặt, thanh âm Phạm Sùng Ân không khỏi có chút sầu lo: “Tuy rằng triều ta bốn phương an khang, nhưng mấy ngày nay biên giới Tây Bắc không được an bình cho lắm, Tát Tát tộc và Đảng Hạng tộc đang rục rịch, đã nhiều lần quấy nhiễu quân đội và dân chúng ở biên giới, có thể thấy rõ dã tâm của chúng! Cư Ải quan là nơi quan trọng yếu nhất để ngăn trở ngoại tộc xâm lấn Tây Bắc, ta làm ra sa bàn đồ họa này, muốn thảo luận với con một chút, nếu bị đánh bất ngờ thì biện pháp phòng ngự cho Cư Ải quan…”

Liễu Mộc Vũ trào dâng sự sùng kính trong lòng, hai tay ôm quyền hành lễ với Phạm Sùng Ân: “Lão Tướng quân thân ở vương phủ, tâm ngoài biên cương, ở xa triều đình mà vẫn lo cho dân cho nước… Đây thật là ý chí lớn! Mộc Vũ kính nể!”

“Ha ha… Mộc Vũ nói đùa rồi…” Ánh mắt Phạm Sùng Ân có chút cô đơn. “Từ xưa anh hùng cũng như mỹ nhân, đâu thể để người ta thấy đầu bạc… Ta già rồi, cho dù tâm nơi chiến trường cũng là hữu tâm vô lực… Chỉ có thể ở trong nhà tưởng tượng đối chiến thôi…”

“Lão Tướng quân nói vậy là sai rồi! Tuổi già nhưng chí chưa già, chí ở ngàn dặm! Chỉ cần lão Tướng quân chí lớn bất tử, ai có thể ngăn cản ngài chinh chiến vì nước, vó ngựa đạp biên cương!” Nhìn sa bàn đồ họa trước mặt, hùng tâm tráng chí bị đè nén trong lòng chợt dâng cao, thanh âm Liễu Mộc Vũ không khỏi phấn khích: “Nam tử hán chết nơi biên giới đồng hoang, lấy da ngực bọc thây để táng! Con người phải chết, nhưng chết thật ý nghĩa thì còn gì phải oán hận?”

“Nói rất hay!” Phạm Sùng Ân bị lời nói kích động của Liễu Mộc Vũ làm cho toàn thân hăng hái, ánh mắt nhìn Liễu Mộc Vũ càng thêm tán thưởng: “Con cháu Liễu gia quả nhiên là đại trượng phu hào khí hơn người! Mộc Vũ nếu đã có lòng như thế, sao không nhập ngũ nhập chinh, làm chút chuyện cho quốc gia lê dân?”

Lời vừa nói xong, Phạm Sùng Ân liền cảm thấy không xong, muốn thu hồi lại cũng không được. Hai má Liễu Mộc Vũ vốn hồng hào vì chút trào dâng khi nãy, trong nháy mắt liền ảm đạm dần, mím môi, cúi đầu không nói.

Nam tử hán chết nơi biên giới đồng hoang… Lời này nói ra lúc lòng đầy kích động, nhưng ai lại cho phép tội thần tiền triều tòng quân nhập ngũ, chinh chiến sa trường?

Ban đầu Liễu Mộc Vũ cũng lòng mang chí khí, hy vọng có thể tòng quân nhập sĩ, dùng năng lực ít ỏi của mình để đáp đền quốc gia, tạo phúc cho dân, tiếc rằng gia phụ Liễu Chấn Đình là Phiêu Kỵ Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của tiền triều, sau khi cuộc chiến ở Thiều quan thất bại đã thắt cổ tự vẫn trong thành. Vì muốn bảo vệ cho giọt máu duy nhất của Liễu gia, mẫu thân Liễu Tằng thị đã giấu diếm triều đình, nói cậu là con gái, lúc đó triều đình đại xá nên mới đổi được một mạng. Gia thế như vậy, dù Liễu Mộc Vũ có hoành đồ chí lớn đến đâu cũng chỉ có thể miễn cưỡng ẩn cư nơi thôn dã, chỉ mong bình an qua ngày là được.

Thấy Liễu Mộc Vũ suy sụp, Phạm Sùng Ân khẽ ho hai tiếng, rồi nói: “Mộc Vũ à, con xem tình huống ở Cư Ải quan thế này, nếu có ngoại tộc quấy nhiễu thì nên bố trí thế nào?”

Không nghĩ rằng ý chí như mục mã phóng ưng đã thành tro tàn lại được sa bàn đồ họa nho nhỏ này khơi gợi lên, Liễu Mộc Vũ khẽ thở dài, nén lại nội tâm cô đơn, cúi đầu nhíu mày, chuyên tâm nghiên cứu sa bàn trước mắt.

“Hai bên Cư Ải quan đều là vách đá dựng đứng, cửa khẩu được lựa chọn cũng coi như dễ thủ khó công, nhưng Mạc Tiêu quan ở trăm dặm bên cạnh lại nhìn trực diện ra biên cương, nếu man tộc tấn công Mạc Tiêu quan, ngược lại sẽ bao vây luôn cả Cư Ải quan, sợ là cả ba cửa khẩu Cư Ải, Lưu Tiễu, Hào Sơn đều khó giữ được… Thế nhưng Mạc Tiêu quan và Cư Ải qua không phải là cửa khẩu để đóng quân với số lượng lớn, nếu phải lựa chọn, thật là rất khó…”

“Lão Tướng quân nói vậy là sai rồi! Bình thường hai quân giao chiến, thắng bại dựa vào chiến thuật, không phải số người. Binh pháp có câu “Khách gấp bội chủ nhân nửa”, chính là nói không phòng thủ ở nơi bình nguyên.” Liễu Mộc Vũ nhíu mày cẩn thận quan sát địa hình của mấy cửa khẩu gắn kết với nhau, trong đầu mơ hồ nhớ lại lúc mình còn nhỏ, từng xem mấy bản chép tay của phụ thân Liễu Chấn Đình, dường như có nhắc đến cách bố trí canh phòng cho từng loại địa hình, vô cùng hữu hiệu.

“Tướng quân, ngài xem, nếu ở đây và ở đây có một tuyến phòng hộ trăm người, chỗ này có khoảng hai mươi người chuẩn bị sẵn tên nỏ…” Liễu Mộc Vũ cầm một cái cờ cột mốc màu đỏ đặt vào mấy nơi địa hình hiểm yếu trên sa bàn, trong đầu cố gắng nhớ lại những miêu tả trong bản ghi chép kia. “Tuy rằng chỉ thêm phòng tuyến trăm quân và hai mươi người mang tên nỏ, nhưng khả năng phòng thủ cũng có hiệu quả gần với đại quân ba nghìn người.”

“Quả là tinh diệu!” Hai mắt Phạm Sùng Ân sáng ngời, vui sướng nhìn phòng thủ Liễu Mộc Vũ bố trí trên sa bàn, cũng đứng dậy cầm một cờ cột mốc màu xanh sắp đặt trên sa bàn: “Nếu man tộc dẫn hai nghìn kỵ binh đến đây, trực tiếp phá tan phòng tuyến trăm quân thì hai mươi người cầm tên nỏ này phải làm sao mới phòng ngự được hai nghìn kỵ binh?”

Liễu Mộc Vũ nhìn vị trí của cờ xanh, chau mày, giống như thật sự sắp bị quân địch vây công, khuôn mặt lập tức trầm trọng: “Kỳ thật, Mộc Vũ vẫn cảm thấy Cư Ải quan và Hào Sơn quan phía trên cùng với Mạc Tiêu phía dưới không liên hệ chặt chẽ, trước mắt uy danh của triều đình vẫn vang xa, man tộc không dám mạo phạm với quy mô lớn, cho nến khuyết điểm này cũng không lộ rõ. Nếu có một ngày man tộc lớn mạnh lên, e là chỉ cần hai vạn binh lực là có thể phá tan quan ải, thẳng tiến vào trong thành mà không gặp chút trở ngại.”

Sắc mặt Phạm Sùng Ân cũng nghiêm nghị dần, nhìn kỹ tình huống và cách bố trí ở các cửa khẩu trên sa bàn, trầm giọng nói: “Mộc Vũ nói rất đúng! Chỉ là quân ta chinh chiến bao năm, vừa mới nghỉ ngơi lấy sức, dân mệt mỏi lính chán ghét, nếu muốn tăng binh lực ở các nơi với phạm vi lớn như thế, e là hơi khó…”

“Phạm lão Tướng quân, có câu trông gà hóa quốc. Cổ nhân nói muốn tác chiến phải chú ý thiên thời địa lợi, còn có thể mượn sức người giữ thành để trợ giúp cho nhân hòa, chống lại quân địch.” Liễu Mộc Vũ cầm cây trúc nhỏ bên cạnh chỉ vào dãy núi dài của quan ải, nói: “Tướng quân nhìn xem, phía dưới Cư Ải quan có hai khe núi hiểm trở, mà trên thượng du lại có nước mưa ứ đọng, có hai dòng suối chảy về quan ngoại theo hai khe núi này. Nếu chúng ta có thể bao phủ kín chỗ này, tích trữ nước mưa vào mùa hạ và nước suối ở thượng du, thì có thể cung cấp nguồn nước cho việc khai hoang đồn điền trong bình nguyên Mạc Tiêu quan, càng có thể vào lúc quân địch công kích Mạc Tiêu quan rồi để nước tràn mạnh ra, sẽ làm cho vùng quan ngoại trở thành đại dương mênh mông, coi như đây là một tấm lá chắn, bảo đảm cho Mạc Tiêu quan trong vòng hai trăm dặm không có man binh tới gần…”

Phạm Sùng Ân nghe được, hai mắt sáng ngời, kích động không thôi, liên tục tán thưởng. Hai người một già một trẻ hưng trí bừng bừng mà vây quanh sa bàn suy diễn đủ các loại tình huống và các chiến thuật binh pháp phòng thủ cũng như tấn công, tán gẫu vô cùng nhập thần, không để ý đã đến giờ dùng bữa tối.

Phạm Trạch im lặng đứng bên ngoài chờ đợi, thấy sắc trời đã tối, rốt cuộc cũng mở miệng cắt ngang hai người đang hăng hái: “Lão Tướng quân, hiện tại đã là giờ dậu canh ba, bữa tối đã được chuẩn bị, lão phu nhân đang chờ ngài về…”

Lời của Phạm Trạch cuối cùng cũng làm cho hai người đang đắm chìm trong binh pháp tỉnh táo lại. Liễu Mộc Vũ nhớ đến lúc trước đã hứa với Phạm Viêm Bá là về sớm, vội vàng nhìn vào đồng hồ nước… Á, bất tri bất giác đã qua hai canh giờ! Nghĩ đến chốc nữa không biết phải đón nhận “trừng phạt” của Phạm Viêm Bá như thế nào, Liễu Mộc Vũ không khỏi rùng mình, vội vàng đứng dậy cáo từ.

Phạm Sùng Ân đương nhiên cũng biết không nên phản đối, liền nhẹ giọng nói: “Mộc Vũ à,  vừa rồi quên nói cho con biết, người hầu mang một bao thuốc tới, nói là của một vị Sài đại phu đưa cho con, ta bảo hắn mang đến phòng con rồi… Thân thể không khỏe thì tĩnh dưỡng cho tốt, đừng quá cố sức…”

“Vâng…” Liễu Mộc Vũ cúi đầu đáp lời, cuối cùng cũng cảm thấy hình như lão Tướng quân có biết chuyện gì đó, nhưng mà cũng không giống vậy. “Vậy Mộc Vũ về phòng, cảm tạ lão Tướng quân quan tâm…”

“Hay Mộc Vũ ở đây ăn tối với ta đi!” Phạm Sùng Ân lưu luyến nhìn sa bàn trước mặt, rõ ràng vẫn còn chưa thỏa mãn. “Phạm Trạch, ngươi nói với lão phu nhân, hôm nay ta dùng cơm ở Chiến Vân các, bảo bà ấy không cần đợi ta.”

“Vâng!” Phạm Trạch khom người trả lời, rồi ra ngoài bảo người chuẩn bị bữa ăn.

Liễu Mộc Vũ không tiện từ chối, chỉ có thể miễn cưỡng ở lại Chiến Vân các dùng cơm, trong lúc ăn hai người lại tiếp tục đưa ra ý kiến về những yếu hại trong cách phòng ngự biên cương, trò chuyện rất vui vẻ. Đến khi xong bữa cơm, trăng đã lên rất cao rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi