ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Hai gã đàn ông lực lưỡng nhìn cảnh này mà ngây người.

Cả hai đều luống cuống không biết làm sao.

Anh Thiên đến xin lỗi thằng nhóc đó thật!

Hơn nữa, có vẻ như anh Thiên còn rất sợ thằng nhóc đó.

Chuyện gì đây chứ?

“Hai người các cậu còn ngẩn ra đó làm gì?”, thấy hai gã đàn ông lực lưỡng vẫn không biết nên làm gì, anh Thiên lập tức nổi giận: “Nếu muốn sống thì mau quỳ xuống cầu xin anh Mục!”

Dù bọn họ không biết Mục Hàn là nhân vật thần tiên gì, nhưng có thể khiến anh Thiên sợ hãi như vậy thì chắc chắn là người mà bọn họ không thể đắc tội.

Hai gã đàn ông lực lưỡng song song quỳ thụp xuống trước mặt Mục Hàn.

“Tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xúc phạm tới anh Mục, mong anh Mục giơ cao đánh khẽ!”

“Nếu hôm nay tôi không có ở đây, e rằng bạn học nữ này đã bị các anh chà đạp rồi nhỉ?”, Mục Hàn cười nhạt, vẻ mặt hờ hững nói: “Muốn tôi giơ cao đánh khẽ cũng được, cho tôi thấy chút thành ý đi!”

“Các cậu nghe thấy chưa, anh Mục bảo các cậu cho thấy chút thành ý!”, anh Thiên gầm lên.

Hai gã đàn ông lực lưỡng hơi hoảng sợ, không biết nên làm thế nào.

“Lẽ nào định để tôi đích thân ra tay?”, Mục Hàn liếc xéo anh Thiên.

“Tôi hiểu rồi, anh Mục!”, anh Thiên lập tức hiểu ý, đưa tay vào trong ngực áo lấy ra một con dao găm: “Giao cho tôi đi!”

“Anh Thiên tha mạng!”, hai gã đàn ông lực lưỡng có ngu cũng biết anh Thiên định làm gì bọn họ.

“Chờ đã!”, ngay lúc anh Thiên chuẩn bị ra tay, Mục Hàn đột nhiên hô lên khiến hai gã đàn ông lực lưỡng vui mừng trong lòng, tưởng rằng Mục Hàn sẽ bỏ qua cho họ. Nhưng câu tiếp theo của Mục Hàn làm hai gã đàn ông lực lưỡng trở nên tuyệt vọng trong nháy mắt: “Ở đây có học sinh, cảnh tượng máu me quả thật không thích hợp cho trẻ em nhìn thấy!”

Mục Hàn chỉ vào nhà vệ sinh: “Vào trong đó giải quyết đi!”

“Vâng, anh Mục!”, anh Thiên và đàn em kéo hai gã đàn ông lực lưỡng vào trong nhà vệ sinh.

Đến khi đi ra, hai gã đàn ông lực lưỡng toát mồ hôi lạnh trên trán, gân xanh hằn lên, tay phải của cả hai vẫn còn đang chảy máu, mỗi người bị chặt đứt một ngón tay.

Đến trước mặt Mục Hàn, anh Thiên dè dặt hỏi: “Anh Mục, anh thấy thế này đã được chưa?”

“Tạm được”, Mục Hàn phất tay, ra lệnh: “Cút đi!”

Nhận được chỉ thị của Mục Hàn, anh Thiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, chạy như bay ra khỏi đây.

Tại một khúc ngoặt, anh Thiên trừng mắt nhìn hai gã đàn ông lực lưỡng đã bị chặt mất một ngón tay, thở phào nói: “Cuối cùng hai người các cậu cũng nhặt được mạng về!”

“Anh Thiên, rốt cuộc thằng nhóc đó là ai?”, một gã đàn ông lực lưỡng vô cùng khó hiểu hỏi.

Bỗng dưng bị chặt mất một ngón tay khiến hắn vô cùng buồn bực.

“Đừng nói là các cậu, ngay cả tôi cũng không xứng được biết thân phận của anh ta. Tôi chỉ có thể nói cho các cậu thế này, anh Mục đó mạnh đến mức cậu không thể tưởng tượng được. Chỉ một ý nghĩ của anh ta đủ để khiến băng nhóm chúng ta bị hủy diệt trong chốc lát!”

“Các cậu nhớ kĩ cho tôi, bắt đầu từ bây giờ, gặp anh Mục thì chủ động lùi xa mười dặm!”

Anh Thiên trịnh trọng dặn dò.

Chỉ một ý nghĩ là có thể lật đổ băng nhóm của bọn họ?

Hai gã đàn ông lực lưỡng không khỏi sợ hãi.

Bọn họ hiểu rõ anh Thiên và băng nhóm ở thế giới ngầm Sở Bắc lợi hại đến thế nào, thế mà anh Thiên lại không bằng một con kiến trước mặt người ta.

Sự cách biệt về thực lực giữa họ không phải chỉ lớn thường thôi đâu!

“Woa, anh rể, anh thật là ngầu!”

Sau khi đám người anh Thiên rời đi, Tư Đồ Doãn Nhi nhìn Mục Hàn đầy sùng bái.

“Anh rể, anh hãy nói cho tôi biết, có phải anh là nhân vật lớn nào đó ẩn giấu thân phận không? Vì sao đám người giang hồ như anh Thiên lại sợ anh như vậy?”, Tư Đồ Doãn Nhi bám dính Mục Hàn mà hỏi.

Tư Đồ Doãn Nhi là bạn thân kiêm bạn cùng phòng của Lâm Thù Nhi, Lâm Thù Nhi cũng hay nhắc đến người anh rể vô dụng này với Tư Đồ Doãn Nhi không ít lần.

Nhưng biểu hiện vừa rồi của Mục Hàn quả thật đã làm sụp đổ tam quan của Tư Đồ Doãn Nhi.

Anh với người mà Lâm Thù Nhi kể cứ như hai người khác nhau.

“Được thôi, anh ngả bài đây! Thật ra, thân phận thật sự của anh là siêu gián điệp nằm vùng trong đám người giang hồ. Ba năm rồi lại ba năm, anh tiêu diệt ông trùm của băng nhóm thành công và lên làm ông trùm mới!”

Mục Hàn tùy tiện bịa ra một lý do.

“Hóa ra anh rể là siêu gián điệp? Giống như phim ‘Vô gian đạo’ ấy hả?”, dù sao Tư Đồ Doãn Nhi cũng chỉ là nữ sinh còn đang đi học, tư tưởng khá đơn thuần, cô ta tin đó là thật, vẻ mặt đầy hứng thú nói: “Không ngờ anh rể lại có thân phận ẩn giấu quan trọng như vậy, thảo nào anh Thiên kia lại sợ anh”.

“Thông minh!”, Mục Hàn cười nói, để lộ vẻ mặt thần bí: “Doãn Nhi, vì anh rể có thân phận đặc biệt, cho nên…”

“Tôi biết mà, bí mật chứ gì!”, không đợi Mục Hàn nói hết, Tư Đồ Doãn Nhi đã cắt ngang, trong ánh mắt nhìn Mục Hàn tràn đầy sự sùng bái, rồi lại hơi nuối tiếc nói: “Anh rể vì hoàn thành nhiệm vụ mà che giấu thân phận, chịu oan ức, bị người ta hiểu lầm là đứa con rể chỉ biết ăn bám, đúng là đáng tiếc”.

Vừa nghĩ tới Lâm Thù Nhi thường hay quở trách Mục Hàn ngay trước mặt, Tư Đồ Doãn Nhi bỗng thấy bất bình thay cho Mục Hàn.

“Em biết là được!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Đó là bí mật của hai chúng ta, cho dù là Lâm Thù Nhi, em cũng không được tiết lộ nửa câu đấy. Doãn Nhi, em làm được không?”

“Bí mật của hai chúng ta?”, Tư Đồ Doãn Nhi đầy tâm hồn thiếu nữ, đáp: “Anh rể yên tâm! Doãn Nhi nhất định sẽ giữ bí mật cho anh!”

Lúc này, dưới mặt đất vang lên tiếng ho.

Mục Hàn và Tư Đồ Doãn Nhi không hẹn mà cùng nhìn xuống Ngụy Minh đang nằm ở dưới đất.

Ngụy Minh bị đánh ngất, hôn mê giống như con lợn chết vậy, sau vài tiếng ho mới chậm rãi tỉnh lại.

Cậu ta nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi: “A, hai tên khốn kia đâu?”

“Bọn họ đã đi rồi”, Mục Hàn thản nhiên đáp.

“Hả? Anh cứ thả hai tên khốn kia đi như vậy sao?”, Ngụy Minh nghe thế lập tức nổi giận, như nghĩ tới điều gì mà gào khóc: “Doãn Nhi đáng thương, thế mà bị hai tên khốn kia chà đạp! Hu hu, Doãn Nhi của tôi, tôi còn chưa từng hôn cô ấy nữa mà, cứ vậy mà bị hủy đi sự trong trắng sao? Hu hu… Tên khốn nhà anh, tôi phải giết anh!”

Ngụy Minh bò dậy, muốn kéo lấy Mục Hàn.

Nhưng Mục Hàn tránh đi làm cậu ta vồ hụt, ngã sõng soài dưới đất.

“Ấy!”, thấy Ngụy Minh biểu hiện như vậy, Tư Đồ Doãn Nhi cạn lời: “Này! Ngụy Minh, tôi còn ở đây mà?”

“Doãn Nhi, cậu không sao?”, Ngụy Minh ngây người, quan sát Tư Đồ Doãn Nhi từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

“Không thể nào!”, Ngụy Minh lắc đầu nói: “Hai gã kia lợi hại như thế, chỉ dựa vào thằng nhóc này sao có thể cứu cậu khỏi tay bọn họ được?”

“So với anh rể thì cậu chỉ là tên ngốc! Tôi nói cho cậu biết, anh rể của Lâm Thù Nhi là…”, Tư Đồ Doãn Nhi nhất thời kích động, suýt chút nữa làm lộ thân phận bí mật của Mục Hàn, nhưng nhớ lại phải giữ bí mật, lời đến bên miệng lại gắng gượng nuốt xuống.

“Anh ta là cái gì cơ?”, Ngụy Minh đầy vẻ tò mò hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi