ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 168: Võ sĩ cấp S – Mục Vãn Trang

“Vừa hay, hôm nay mày chết rồi, cũng không ai cứu nổi nó”.

“Mà tao sẽ có cơ hội rất lớn trở thành người kế thừa nhà họ Mục ở thủ đô!”

Mục Vãn Trang nói ra mục đích của mình không hề che giấu.

Những gia tộc quyền thế như nhà họ Mục ở thủ đô, không giống với gia tộc quyền thế thông thường, bất kể nam nữ, chỉ cần có năng lực thì đều có thể trở thành người kế thừa, nắm hết quyền hành trong tay.

Mà hai người con trai của gia chủ đương nhiệm nhà họ Mục ở thủ đô, một người thì mắc bệnh máu trắng, người còn lại là Mục Hàn.

Chỉ cần Mục Hàn chết thì đương nhiên huyết mạch của gia chủ đương nhiệm sẽ mất đi hương hỏa.

Trong cả nhà họ Mục ở thủ đô, người có năng lực thừa kế quyền hành, lác đác không được mấy người.

Phần thắng của Mục Vãn Trang rất cao.

Do đó, Mục Vãn Trang quyết định diệt trừ Mục Hàn.

Còn về việc giải thích với nhà họ Mục ở thủ đô, thì nói rằng Gấu lớn ra tay không biết nặng nhẹ, đổ hết trách nhiệm lên đầu Gấu lớn.

“Kế hoạch vô cùng hoàn mỹ”, Mục Hàn cười nhạt nói: “Chỉ tiếc là tối nay vẫn chưa biết ai sẽ chết ở đây đâu”.

“Một phút”, lúc này, Gấu lớn lại nói câu thứ hai.

Mục Vãn Trang nhún vai, đưa tay nâng một ly rượu vang trên bàn trà lên, chuẩn bị chúc mừng Gấu lớn.

Gấu lớn cất bước mang theo gió, mỗi bước đi lại làm mặt đất lõm xuống một cái hố to.

Khi đến trước mặt Mục Hàn, hắn vung một nắm đấm cực nhanh và dũng mãnh.

Lưu trọc biết sự lợi hại của Gấu lớn, cú đấm này của hắn chắc chắn sẽ khiến Mục Hàn nát thành thịt vụn!

Thế nhưng, điều khiến Lưu trọc bất ngờ đã xảy ra.

Mục Hàn không tránh né, anh tung một chưởng đón nhận cú đấm của Gấu lớn.

Trước cú phản đòn của Mục Hàn, vậy mà Gấu lớn lại không thể tiến thêm chút nào về phía trước.

Khóe miệng Mục Hàn hơi cong lên, đẩy Gấu lớn liên tục lùi về sau.

Trông dáng vẻ của Mục Hàn cứ như thể anh đang đi dạo lúc rảnh rỗi.

Cho đến khi tấm lưng rộng của Gấu lớn chạm tường, hắn vẫn không có cách nào thoát khỏi Mục Hàn.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Mục Vãn Trang và Lưu trọc, Gấu lớn luôn đánh đâu thắng đó, vậy mà lại bị Mục Hàn mạnh mẽ ép sát vào trong vách tường.

“Đây…”

Lưu trọc bị dọa đến mức cả người run lẩy bẩy.

Gấu lớn trong mắt ông ta đã đủ kinh khủng rồi.

Không ngờ ở trước mặt Mục Hàn, Gấu lớn lại không có chút sức chống đỡ nào.

Mà trong mắt Lâm Tử Đào lại lộ ra hào quang phấn khởi.

Đây chính là phong thái tuyệt thế của đại thống soái mà sáu năm trước đánh đến mức hơn bốn mươi quốc gia nghe tin đã sợ mất mật sao?

Mục Vãn Trang kinh hồn bạt vía.

Từ lần trước, Mục Phi Long đưa Tam trưởng lão – Mục Nghĩa đến Sở Dương, Mục Phi Long bị đánh trọng thương, trốn về nhà họ Mục ở thủ đô, đồng thời cho hay Mục Hàn chỉ dùng một chiêu đã dễ dàng đánh chết Tam trưởng lão – Mục Nghĩa, điều này khiến người nhà họ Mục ở thủ đô vô cùng bất ngờ, đánh giá lại năng lực của Mục Hàn lần nữa.

Họ cho ra kết luận rằng, thực lực võ thuật của Mục Hàn đạt đến cấp bậc AA.

Các gia tộc quyền thế cấp cao như nhà họ Mục ở thủ đô rất xem trọng năng lực của thành viên trong gia tộc. Cho dù trước đây địa vị của anh ở gia tộc thấp kém thế nào, hoặc phạm phải gia quy bao lớn, chỉ cần anh có thể đạt được năng lực khiến gia tộc công nhận thì sẽ nhận được sự xem trọng của gia tộc.

Thậm chí, cũng không phải là không có khả năng được xếp vào danh sách người được thừa kế.

Nhà họ Mục ở thủ đô cử Mục Vãn Trang đến đây là để tìm hiểu năng lực thật sự của Mục Hàn.

Một khi chứng minh được năng lực của Mục Hàn đạt đến cấp bậc AA thì số mệnh Thiên Sát Cô Tinh* gì đó, cũng có thể tha thứ. (Thiên Sát Cô Tinh* chỉ những người mang đến tai họa xui xẻo cho người khác và phải sống cô độc cả đời).

“Cô, Gấu lớn chết rồi, bây giờ nên đến lượt cô rồi đấy”.

Giải quyết Gấu lớn xong, Mục Hàn quay đầu sang nhìn Mục Vãn Trang.

Thấy Mục Hàn bước từng bước đi về phía mình, Mục Vãn Trang không khỏi hoảng sợ.

Bà ta hoàn toàn không ngờ, Mục Hàn lại có được năng lực khủng khiếp có thể giết chết Gấu lớn chỉ bằng một cú đánh!

Mà ánh mắt Mục Hàn nhìn bà ta, hoàn toàn chứa đầy ý định giết người nồng đậm!

“Mục Hàn, chúc mừng cháu đã thông qua cuộc kiểm tra đánh giá của gia tộc!”, suy cho cùng, đầu óc Mục Vãn Trang biến đổi linh hoạt, lập tức nở nụ cười dịu dàng nói: “Thật ra vừa nãy Gấu lớn tấn công cháu, là do cô đại diện nhà họ Mục ở thủ đô, tiến hành một bài kiểm tra với cháu!”

“Kiểm tra?”, Mục Hàn không khỏi nheo mắt lại.

Diễn, bà tiếp tục diễn đi!

“Mục Hàn à, cháu nên biết, nhà họ Mục ở thủ đô sẽ tiến hành kiểm tra năng lực của mỗi thành viên gia tộc một năm một lần. Kết quả kiểm tra sẽ quyết định địa vị cá nhân trong nhà họ Mục ở thủ đô. Cho dù cháu không được người khác yêu thích nhưng chỉ cần cháu có năng lực tuyệt đối thì cháu sẽ có nhiều đặc quyền hơn tại nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Năng lực của Gấu lớn đạt đến cấp bậc AAA, mà cháu có thể giết chết Gấu lớn chỉ với một cú đánh, không tốn chút sức nào thì rõ ràng năng lực của cháu cao hơn Gấu lớn một bậc. Gia tộc nhận định cháu đạt tới cấp bậc AA, nhưng cô cho rằng năng lực hiện giờ của cháu đã đạt đến cấp bậc S rồi!”

“Cho nên, bây giờ cô phải đưa cháu trở về, báo cáo tin mừng lớn này cho gia chủ!”

Mục Vãn Trang nói.

“Tôi sẽ về, nhưng không phải bây giờ”, Mục Hàn lắc đầu.

Đùa à! Đường đường là Điện Chủ của Điện Long Vương, nắm giữ một nửa số tài sản và quyền lực của toàn thế giới, lẽ nào còn để ý cái gọi là kiểm tra năng lực bé nhỏ của nhà họ Mục ở thủ đô sao?

Vả lại, cho dù phải quay về nhà họ Mục ở thủ đô thì Mục Hàn cũng sẽ trở về với thân phận người đứng đầu.

Chứ không phải như bây giờ, như thể được hưởng ánh hào quang của người khác vậy.

“Cô à, cô thật là có năng lực diễn xuất! Nếu không phải biết rõ con người của cô thì vừa nãy suýt chút nữa tôi đã bị cảm động bởi cái gọi là chân thành của cô rồi”.

Khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên: “Chỉ đáng tiếc, tôi đã không còn là Mục Hàn trước kia nữa rồi!”

“Cho nên, kết cục hôm nay của cô sẽ giống như Gấu lớn”.

Trong nhóm sát thủ truy sát anh suốt một nghìn cây số năm đó, Mục Vãn Trang hết sức tích cực.

Khiến Mục Hàn chịu nhiều đau khổ.

Suýt chút thì mất mạng.

“Mày muốn giết tao ư?”, đột nhiên Mục Vãn Trang cười điên cuồng: “Không dễ vậy đâu! Mục Hàn à, mặc dù một đòn đánh của mày giết chết Gấu lớn, nhưng trước mặt tao, năng lực của mày căn bản không đủ nhìn, bởi vì bà cô này của mày đã đạt được cấp bậc S từ lâu rồi!”

Không biết từ khi nào trong tay Mục Vãn Trang đã xuất hiện hai cây đao cong, chạy thẳng về phía Mục Hàn.

 

Hai cây đao cong trong tay Mục Vãn Trang va chạm với không khí, trực tiếp quẹt ra tia lửa.

“Võ sĩ chiến đấu cấp S!”

Lâm Tử Đào ngạc nhiên hét lên.

Một bên chân Mục Vãn Trang quét qua, tựa như một màn ảo ảnh.

Lập tức xuất hiện vô số cú đá về phía Mục Hàn.

Mục Hàn vẫn không tránh né, tay không đỡ lấy đòn đánh của Mục Vãn Trang.

Trong số ảo ảnh này, Mục Hàn bắt chuẩn xác chân của Mục Vãn Trang, một tiếng rắc, lập tức truyền đến âm thanh xương cốt nứt toác.

“A!”

“Chân của tao!”

Tiếp sau đó là tiếng gào thét đau đớn của Mục Vãn Trang vang lên.

Mục Vãn Trang nặng nề ngã xuống đất.

Hiển nhiên là đã mất đi sức chiến đấu.

“Võ sĩ chiến đấu cấp S sao?”, Mục Hàn cười nhạt: “Chỉ như vậy thôi à?”

Mục Vãn Trang hoàn toàn kinh ngạc.

E rằng thực lực chiến đấu của Mục Hàn ít nhất đã đạt đến cấp SSS rồi!

“Tiếp theo, nên trừng trị ông rồi!”, sau khi Mục Vãn Trang bị thương nặng, Mục Hàn lại liếc nhìn Lưu trọc đang co ro bên cạnh, cười nheo mắt nói: “Ông nói xem, giữa chúng ta nên giải quyết thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi