ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 170: Sỉ nhục

“Mẹ, Nhã Hiên, anh về rồi”.

Tại căn biệt thự Hoàng Đình số 1.

Mục Hàn mở cửa ra vui vẻ nói: “Nói cho mọi người một tin tốt, tập đoàn Lưu Thị đã bị thu mua, Lưu trọc cũng nghỉ hưu luôn rồi! Thế nên, sau này mọi người không cần phải lo lắng ông ta gây phiền phức cho mọi người nữa!”

“Bọn tao biết lâu rồi”, Tần Lệ bực bội hất cằm về phía ti vi treo trên tường: “Cả ngày không làm gì, cũng không biết đi đâu. Nếu không phải nhờ cậu Long này thì bọn tao vẫn chưa biết nên làm thế nào nữa đây”.

“Con ra ngoài giải quyết vấn đề mà”, Mục Hàn mỉm cười.

“Chỉ dựa vào mày ư?”, Tần Lệ bật cười khinh thường nói: “Lẽ nào mày muốn nói cậu Long thu mua tập đoàn Lưu Thị đều do mày bảo cậu ta làm vậy à?”

“Đúng vậy, con bảo cậu Long làm vậy mà”, Mục Hàn nghiêm túc nói.

“Mày thôi đi! Mày mà có bản lĩnh này thì Nhã Hiên nhà tao cũng không đến nỗi lo sợ như vậy”, Tần Lệ khinh thường nói.

Mục Hàn khẽ cười, anh cũng lười so đo tính toán với Tần Lệ.

Dù sao bây giờ Lâm Nhã Hiên không còn bị người khác quấy rầy, có thể yên tâm hoàn thành công việc ở tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải là đủ rồi.

Ngược lại Lâm Nhã Hiên vô cùng tò mò với anh Long này.

Cô cứ có cảm giác dường như Mục Hàn và anh Long này có mối quan hệ gì đó.

“Vợ, anh có vài đồng nghiệp cũ cũng đang ở Sở Bắc. Buổi chiều không làm gì nên anh định qua đấy ôn lại chuyện cũ với họ”, Mục Hàn nói với Lâm Nhã Hiên.

“Anh đi đi”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.

Sau khi ra khỏi căn biệt thự Hoàng Đình số 1, Mục Hàn định đi tìm Giả Lạc.

Hiện giờ vẫn không có tin tức gì về Dư Phi – một trong những người nòng cốt ở bộ phận kỹ thuật của tập đoàn Phi Mục.

Tuy nhiên thông qua cách thức nắm quyền kiểm soát mạch kinh tế Sở Bắc của tập đoàn Lưu Thị, Mục Hàn đã tìm được Giả Lạc trước.

Năm đó địa vị của Giả Lạc trong đội kỹ thuật của tập đoàn Phi Mục chỉ đứng sau nhân vật số một là Dư Phi.

Mục Hàn được biết người từng giúp tập đoàn Phi Mục đứng ở hàng đầu trong xếp hạng GDP Sở Bắc bây giờ lại rất sa sút. Anh ta mở một cửa hàng tạp hóa trên một con phố cổ ở Sở Bắc, việc kinh doanh không tốt lắm, cuộc sống thường rơi vào tình cảnh khó khăn.

Mục Hàn không hiểu lắm, năm đó tiền lương mỗi năm tập đoàn Phi Mục đều trả cho Giả Lạc một triệu tệ, bản thân Giả Lạc cũng là người nổi tiếng tiết kiệm. Dù nghỉ việc ở tập đoàn Phi Mục thì cũng có kha khá tiền tiết kiệm mới đúng, sao lại đi đến bước đường này được chứ?

Thế nên Mục Hàn quyết định đích thân đến cửa hàng tạp hóa đó để xem thử.

Khi đến con phố cổ đổ nát nhất Sở Bắc, Mục Hàn nhìn thấy Giả Lạc đang ngồi trước quầy bán hàng.

Chàng trai lúc trước rất lạc quan vui vẻ, nay chưa đến bốn mươi tuổi mà tóc đã bạc, gương mặt trở nên hốc hác tiều tụy.

Mục Hàn thoáng không nhận ra anh ta.

“Giả Lạc?”, Mục Hàn gọi.

“Sếp Mục!”, ngược lại Giả Lạc nhận ra Mục Hàn chỉ trong nháy mắt.

Thấy người đến là Mục Hàn, Giả Lạc rất vui, anh ta chủ động mang ghế đẩu ra mời Mục Hàn ngồi.

Nhìn cách bày trí và bức tường cũ kỹ của tiệm, Mục Hàn rất khó hiểu: “Giả Lạc, anh…”

Không đợi Giả Lạc lên tiếng, một người phụ nữ bước ra từ phòng trong, ăn mặc rất lộng lẫy, trang điểm cực đậm, trông chẳng ăn nhập gì với cửa hàng tạp hóa cũ kỹ này.

“Anh Giả, có ai đến chưa?”, người phụ nữ vừa nói vừa nhìn ra ngoài.

“Vương Lệ, cô lẳng lơ thế là cùng! Cút ngay cho tôi!”, Giả Lạc cáu kỉnh: “Sếp Mục đến gặp chúng ta này, cô lại chẳng để mắt đến người ta một cái, cứ mong chờ cái thằng đểu cáng đó à?”

Mục Hàn nhận ra người phụ nữ này, chính là gái đẹp chuyên đi tiếp khách mà năm đó tập đoàn Phi Mục công nhận.

Trong khi làm Giả Lạc say mê, cô ta còn liếc mắt đưa tình với vài người đàn ông khác.

Dù Mục Hàn đã sa thải Vương Lệ nhưng Giả Lạc vẫn u mê không thoát ra được, cuối cùng vẫn cưới cô ta.

“Anh Giả, anh nói khó nghe vậy”, Vương Lệ lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường liếc xéo Mục Hàn: “Anh đừng quên, người này năm đó đã chia rẽ chúng ta. Nếu không phải cậu ta đột nhiên phá sản thì anh có thể cưới được một người phụ nữ xinh đẹp như tôi sao?”

“Đúng rồi, tôi nghe nói sau khi phá sản sếp Mục đến Sở Dương ở rể nhà họ Lâm, mỗi ngày đều sống như một con chó, đúng là làm mất mặt đám đàn ông các người!”

“Thế nào sếp Mục? Hôm nay cậu đến đây là muốn kể khổ với anh Giả à? Hay là định mượn tiền?”

“Cô nói chuyện thế đấy à?”, Giả Lạc tức giận quát lên.

Vì kích động nên anh ta thở hổn hển, khó khăn lấy ra một bình thuốc từ trong túi rồi bỏ một viên vào miệng.

Lúc này mới đỡ hơn một chút.

“Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu có ý định mượn tiền thì cậu nằm mơ đi”, Vương Lệ tiếp tục khoe khoang: “Tiền của anh Giả đều bị tôi giữ hết rồi!”

Thấy bộ dạng ngạo nghễ của Vương Lệ, Mục Hàn lập tức hiểu ra tại sao Giả Lạc lại chật vật như vậy.

“Bíp bíp bíp…”

Lúc này một chiếc Porsche 911 đi đến liên tục bóp còi.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc vest đi giày da bước xuống, tóc chải ngược ra sau.

Mục Hàn vừa nhìn đã nhận ra hắn là Lý Văn Phong!

Năm đó ở tập đoàn Phi Mục, hắn chẳng qua chỉ là một trưởng phòng bộ phận, bây giờ lại là giám đốc bộ phận kỹ thuật của tập đoàn Lưu Thị.

“Này, Văn Phong, anh đến rồi!”, thấy Lý Văn Phong đến, Vương Lệ lắc mông nở nụ cười dịu dàng bước tới, nịnh nọt nói: “Văn Phong, hôm nay chúng ta đi chơi đâu vậy?”

Lý Văn Phong chẳng hề để tâm đến Giả Lạc, hắn vỗ nhẹ vào hông Vương Lệ, chẳng kiêng nể gì nói: “Tất nhiên là chơi trên giường!”

“Đáng ghét! Anh thật xấu xa!”, Vương Lệ dụi đầu vào lồng ngực cao ngất của Lý Văn Phong.

Giả Lạc nhìn cả hai tán tỉnh trước mặt mình nhưng chẳng thể làm gì được.

“Lý Văn Phong, anh quá đáng lắm rồi đấy!”, lúc này, Mục Hàn nói: “Bây giờ Vương Lệ vẫn còn là vợ của Giả Lạc mà các người dám bày tỏ tình cảm trắng trợn ở nơi công cộng như vậy, xem Giả Lạc không tồn tại sao?”

 

“Ôi, đây chẳng phải là sếp Mục sao?”, lúc này Lý Văn Phong mới để ý đến Mục Hàn cũng ở đây, hắn thấy hơi ngạc nhiên: “Mấy năm không gặp, sếp Mục vẫn ổn chứ?”

Nhưng Mục Hàn lại cảm nhận được trong lời nói của Lý Văn Phong ngập tràn ý châm biếm giễu cợt.

“Mấy năm không gặp mà anh đã thăng chức rồi nhỉ”, Mục Hàn thờ ơ nói: “Nhưng nhân phẩm lại ngày càng kém”.

“Nhân phẩm? Nhân phẩm đáng giá bao nhiêu?”, Lý Văn Phong bật cười ha ha, ôm Vương Lệ vào lòng: “Hơn nữa, là con đàn bà này chủ động đến tìm tôi, người ta đã chủ động dâng mình đến cửa sao tôi lại từ chối chứ!”

“Huống hồ, so với tên vô dụng Giả này thì tôi càng có thể thỏa mãn Vương Lệ hơn!”

Nghe Lý Văn Phong nói vậy, Giả Lạc không khỏi cúi đầu.

Gương mặt hiện lên vẻ xấu hổ.

Bây giờ anh ta quả thật lực bất tòng tâm.

“Nếu cuộc hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa thì hai người có thể ly hôn”, Mục Hàn nói.

“Ly hôn?”, vừa nghe vậy, Vương Lệ không khỏi vui mừng: “Tên vô dụng này mà dám ly hôn với tôi sao?”

“Một khi ly hôn, anh ta sẽ chẳng còn lại gì”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi