ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 278: Gạch tên khỏi nhà họ Tần

“Cái gì?”, Lâm Nhã Hiên giật mình khi nghe điều kiện này.

Tập đoàn Nhã Hiên là tâm huyết của Lâm Nhã Hiên.

Với sự nỗ lực của Lâm Nhã Hiên, không dễ dàng gì mới đạt được những thành tựu như bây giờ, hơn nữa tập đoàn còn đang trên đà phát triển, tiền đồ rộng mở.

“Nhã Hiên, nếu như cháu không nỡ thì thôi vậy”, Tần Nam nói: “Thế thì chuyện của Mục Hàn, chúng ta cũng lực bất tòng tâm, dù sao nhà họ Đường cũng không phải đối thủ có thể đối phó”.

“Ông ngoại!”, Lâm Nhã Hiên sốt ruột lo lắng.

Đây chẳng phải là phải tự tay giao ra tập đoàn Nhã Hiên sao!

Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên cắn răng, hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được! Cháu đồng ý!”

“Chính miệng cháu nói thì đừng nuốt lời đấy!”, thậm chí Ngô Tâm Ưu còn cầm giấy bút ra, đưa cho Lâm Nhã Hiên và nói: “Chúng ta phải có giấy trắng mực đen rõ ràng, sau khi cậu Đường đi, chúng ta sẽ lập tức đi làm thủ tục tiếp nhận cổ phần”.

Lâm Nhã Hiên không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể ký tên.

Sau khi cầm giấy bảo đảm viết tay của Lâm Nhã Hiên, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu mới đến sân nhà họ Tần, nói với cậu Đường: “Cậu Đường, có lẽ cậu vẫn nhớ, ba năm trước nhà họ Đường đã cho chúng tôi một lệnh đặc xá, có thể miễn tội một lần khi có mâu thuẫn với nhà họ Đường”.

“Không biết cậu Đường còn nhớ chuyện này hay không?”

“Đúng là có chuyện như vậy”, cậu Đường gật đầu: “Sao vậy, bây giờ các người muốn dùng vào dịp này sao?”

“Đúng vậy!”, Tần Nam nói: “Chúng tôi muốn dùng cơ hội này để giúp Mục Hàn tránh khỏi sự truy cứu của nhà họ Đường”.

“Tần Nam, lệnh đặc xá hiếm có này ông chắc chắn muốn dùng để cứu một thằng ở rể vô dụng như Mục Hàn sao?”, cậu Đường cảm thấy hơi khó giải quyết.

Tần Nam lấy lệnh đặc xá ra, đồng nghĩa với việc bây giờ cậu Đường không thể gây phiền phức cho Mục Hàn được nữa.

“Mục Hàn là chồng của cháu gái chúng tôi, cũng là người nhà họ Tần!”, Tần Nam nói.

“Được!”, cậu Đường cũng không hỏi nhiều nữa, lập tức đồng ý: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ bỏ qua”.

“Nhưng các ông hãy nhớ, lệnh đặc xá đã hết rồi!”

“Lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu!”

Cậu Đường lập tức dẫn người của mình rời khỏi khu nhà họ Tần.

Lâm Nhã Hiên cũng giữ lời hứa, cô đi cùng đám người nhà họ Tần đến Cục Công thương để làm thủ tục thay đổi chủ sở hữu của tập đoàn Nhã Hiên.

Nhìn thấy giấy phép kinh doanh của tập đoàn Nhã Hiên, người đại diện theo pháp luật đã đổi từ Lâm Nhã Hiên thành Tần Nam, Tần Nam cảm thấy vô cùng kinh ngạc cứ như đang nằm mơ.

Sáp nhập tập đoàn Nhã Hiên, để công ty nhà họ Tần tăng thêm sức mạnh.

Mặc dù không thể so với gia đình giàu hạng nhất, nhưng là gia đình giàu hạng hai thì vẫn đủ tư cách.

“Lâm Nhã Hiên à, rốt cuộc cháu bị thằng nhãi đó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi, mà lại vì nó từ bỏ tập đoàn Nhã Hiên có giá trị hơn hai tỷ chứ!”

Ngô Tâm Ưu lại chế nhạo.

“Bố, mẹ!”, lúc này, Trương Hạo đề nghị: “Mất đi Tập đoàn Nhã Hiên, bây giờ Lâm Nhã Hiên không còn đồng nào dính túi. Hơn nữa, cả nhà họ bọn sống trong biệt thự Hoàng Đình số 1, loại biệt thự như này, nếu không có thu nhập, chỉ riêng tiền thuê hàng tháng thôi cũng đủ khiến họ choáng ngợp rồi”.

“Hơn nữa, Tần Lệ không có công việc, Lâm Lợi Cương còn là con bạc”.

“Một gia đình nghèo khó như vậy không xứng để thành một phần của nhà họ Tần chúng ta”.

“Vì vậy, con đề nghị loại bỏ cả nhà Lâm Nhã Hiên ra khỏi nhà họ Tần!”

“Cái gì?”, Lâm Nhã Hiên nghe vậy liền nổi giận: “Bác cả, bác dựa vào đâu mà làm như vậy?”

“Cháu làm gì có lỗi với nhà họ Tần sao?”

Bị đuổi khỏi gia đình là chuyện rất lớn.

Lâm Nhã Hiên giao ra tập đoàn Nhã Hiên, Trương Hạo liền làm như vậy, rõ ràng là qua cầu rút ván.

“Cô làm gì có lỗi với nhà họ Tần, trong lòng cô còn chưa biết sao?”, Trương Hạo chế nhạo: “Cô nghe lời xúi giục của Mục Hàn, rời khỏi nhà họ Tần, tự mở công ty riêng, còn trở thành đối thủ cạnh tranh với nhà họ Tần, vậy cũng đủ hỗn láo rồi!”

“Bây giờ cô càng không đủ tư cách làm người nhà họ Tần!”

“Đúng, em đồng ý!”, Vương Binh nói ngay.

“Em cũng đồng ý!”, Thôi Sĩ Kỳ cũng nhanh chóng ủng hộ.

Cả nhà Lâm Nhã Hiên bị gạch tên khỏi nhà họ Tần thì đám người kia sẽ mất đi một đối thủ cạnh tranh tài sản của nhà họ Tần.

Tần Nam và Ngô Tâm Ưu căn cứ vào ý kiến của đại đa số mọi người, gật đầu nói: “Nếu mọi người đã đồng ý thì quyết định vậy đi. Nhã Hiên, cháu về thông báo với bố mẹ, bảo bọn họ ba ngày sau đến nhà thờ tổ tiên nhà họ Tần, chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ gạch tên ra khỏi gia phả chính thức!”

Lúc Lâm Nhã Hiên ra khỏi nhà họ Tần, cô hoàn toàn choáng váng.

Không chỉ mất tập đoàn Nhã Hiên, mà ngay cả tư cách người nhà họ Tần cũng mất luôn rồi.

“Thật quá đáng!”

Lâm Nhã Hiên trở về căn biệt thự Hoàng Đình số 1, kể lại toàn bộ câu chuyện.

Lâm Lợi Cương đập bàn đứng dậy, nhưng lại quát Mục Hàn: “Đều tại thằng vô dụng như mày, Nhã Hiên vì cứu mày mà mất tập đoàn Nhã Hiên, còn bị đuổi khỏi nhà họ Tần nữa!”

“Cứu con?”, Mục Hàn lắc đầu nói, “Con vốn không hề coi trọng tên Đường Bắc Sơn đó, đâu cần nhà họ Tần ra tay cứu giúp chứ? Nhã Hiên, em bị lừa rồi!”

“Mục Hàn, mày có ý gì?”, Tần Lệ không vui hỏi: “Lẽ nào việc Nhã Hiên mất tập đoàn Nhã Hiên và bọn tao còn bị đuổi khỏi nhà họ Tần là đáng đời sao?”

“Còn mày nữa, dẫn theo loại bạn gì đến đây vậy, đúng là sao chổi, vừa vào nhà đã hại bọn tao thê thảm vậy rồi!”

Tần Lệ nhìn Quỳ Ngưu cũng thấy chướng mắt.

 

Khiến Quỳ Ngưu vô cùng lúng túng.

“Mẹ, con không có ý đó”, Mục Hàn cười gượng, rồi lại nói: “Nhưng cho dù nhà họ Tần lấy được tập đoàn Nhã Hiên, thì bọn họ cũng không thể đụng đến tiền trong tài khoản đâu!”

“Hơn nữa, con có thể đảm bảo sau khi chúng ta bị bị gạch tên khỏi gia phả, bọn họ sẽ chạy đến cầu xin chúng ta quay lại gia tộc”.

“Tao nói cái bệnh khoác lác của mày sao mãi không sửa được vậy!”, Tần Lệ tức giận nói: “Người đại diện pháp lý của tập đoàn Nhã Hiên đã thay đổi rồi, bọn họ còn không thể động vào tài khoản sao?”

“Nhà họ Tần còn cầu xin chúng ta quay lại à? Tao phát hiện con người mày thật hài hước!”

“Thôi được rồi, đừng ồn ào nữa!”, Lâm Lợi Cương không nhịn được nữa, nói: “Giờ nghĩ cách trước đã!”

Nếu thật sự bị nhà họ Tần gạch tên khỏi nhà họ Tần thì sẽ mất hết danh tiếng.

Nhưng Tần Lệ và Lâm Lợi Cương không nghĩ ra cách nào cả.

Quỳ Ngưu không thể giúp gì được cho Mục Hàn, dù sao đây cũng là chuyện nhà Mục Hàn, Quỳ Ngưu cũng không tiện xen vào nên chỉ tìm cớ rồi rời đi.

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.

Đã đến ngày nhà họ Tần chính thức khai trừ cả nhà Tần Lệ.

Trong nhà thờ tổ tiên nhà họ Tần, tụ họp rất đông đủ.

Mười giờ sáng, Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên, Tần Lệ và Lâm Lợi Cương tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi