ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 290: Đây là nhân vật thần thánh nào?

“Năm…năm mươi triệu?”

Sau khi nhìn thấy con số trên tấm biển của Mục Hàn, ngay cả người dẫn chương trình cũng ngây người ra.

Khoảng cách này lớn quá mà.

Đừng có chơi kiểu đó chứ!

Đám đông không có ai là không hít vào một hơi lạnh.

Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng ghé bên tai Mục Hàn nói nhỏ: Mục Hàn, giờ anh đang đại diện tập đoàn Phi Long đến tham gia cuộc đấu giá đấy, anh đưa giá như thế này liệu có vượt quá yêu cầu họ dự tính không đấy?”

“Vợ yên tâm đi”, Mục Hàn tỏ vẻ chẳng bận tâm thể hiện sự không bận tâm: “Không sao đâu!”

“Người đại diện là anh đây được quyền hoàn toàn làm chủ trong buổi đấu giá ngày hôm nay”.

Triệu Huy Hoàng cũng cảm thấy da thịt đau nhói.

Vốn dĩ với suy tính của tập đoàn Triệu Thị, nhiều nhất cũng chỉ đưa ra mức giá mười triệu là có thể ăn được miếng thịt béo bở là công ty Thiên Thành này.

Ai ngờ giữa đường lại nhảy đâu ra một tên ngáng đường là Mục Hàn.

“Năm mươimười mốt triệu!”, Triệu Huy Hoàng nghiến răng.

Là một cậu chủ ở tỉnh, hắn không thể để khí thế của mình bị thua đám người ở Sở Bắc này được.

“Có thể tiến bộ lên chút được không?”, nghe thấy Triệu Huy Hoàng tăng thêm giá, Mục Hàn cười khẩy châm chọc: “Lại chỉ thêm có một triệu, Sở Bắc chúng tôi lại thiếu cái một triệu ấy của anh à?”

“Lại còn tự xưng là một trong mười gia tộc hàng đầu ở tỉnh, thật rõ là làm mất mặt họ mà!”

“Giá tôi đưa ra là một trăm triệu!”

“Một trăm triệu?”, Triệu Huy Hoàng đột nhiên thất thanh: “Anh rõ là điên rồi!”

Dựa vào tình hình trước mắt của công ty Thiên Thành, kinh doanh ngày một yếu đi, đưa ra cái giá không quá mười triệu là hời nhất.

Năm mươi triệu miễn cưỡng lắm cũng có thể chấp nhận.

Còn chi ra một trăm triệu để mua thì rõ ràng là đang đốt tiền mà.

“Tôi không hề điên, tôi bình thường lắm!”, Mục Hàn cười hi hi nói: “Giá tôi đưa ra chính là một trăm triệu tệ, không biết là anhcậu Triệu đến từ một trong mười gia tộc lớn ở tỉnh có theo nữa hay không đây?”

Lúc này, đám đông lại lũ lượt nhìn sang phía Triệu Huy Hoàng.

Nếu như hắn cứ thua Mục Hàn như vậy thì quá là mất mặt rồi.

Nhưng nếu chi ra hơn một trăm triệu để mua công ty Thiên Thành thì Triệu Huy Hoàng thấy thịt da mình đau nhói.

Từ trước khi Triệu Huy Hoàng rời khỏi tỉnh, gia chủ đã dặn dò kỹ là ngân sách tuyệt đối không được vượt quá một trăm triệu.

“Tôi theo tiếp chứ!”, nghĩ rồi Triệu Huy Hoàng cảm thấy vẫn là thể hiện của gia tộc quan trọng hơn nên hạ quyết tâm nói: “Một trăm lẻ một triệu!”

Triệu Huy Hoàng nghĩ Mục Hàn đã đưa ra mức một trăm triệu tệ rồi, chắc là trong tay cũng không còn tiền nữa.

Mình chỉ cần đưa ra thêm một triệu nữa là sẽ trấn áp được đối phương.

“Một triệu?”, điều khiến Triệu Huy Hoàng không ngờ tới đó là Mục Hàn lại đả kích hắn một lần nữa: “Xem ra tôi nói không sai tí nào mà, tập đoàn Triệu Thị ở tỉnh thật là ki bo kẹt xỉ”.

“Đã thét giá đến cả trăm triệu rồi mà chỉ có một triệu cỏn con thôi anh cũng có thể nói ra miệng được à?”

“Anh!”, Triệu Huy Hoàng bị Mục Hàn châm chọc đến mức không nói được gì, hắn tức giận: “Vậy dám hỏi anh, anh lại định thêm bao nhiêu đây?”

“Chắc không phải là hai trăm triệu tệ đấy chứ?”

“Hơ!”, Mục Hàn tươi cười hớn hở: “Anh đoán chuẩn thật đấy! Không sai, tôi chính là muốn đưa ra mức giá hai trăm triệu đó!”

Toàn bộ đám đông náo động hẳn lên.

Hai trăm triệu đã vượt xa giá trị ước tính của bản thân công ty Thiên Thành rồi.

“Đồ điên, đúng là đồ điên!”, Triệu Huy Hoàng giậm chân tức tối.

Hắn không định tiếp tục theo nữa.

Dù sao thì khoản ngân sách tập đoàn Triệu Thị đưa cho hắn cũng chỉ có một trăm triệu mà thôi.

Cho dù cuối cùng hắn đấu giá thành công với số tiền một trăm lẻ một triệu thì số tiền một triệu dư ra kia hắn phải tự móc túi mà chi ra.

“Hai trăm triệu lần một! Có ai ra mức giá cao hơn không?”

“Hai trăm triệu lần hai! Có ai ra mức giá cao hơn không?”

“Hai trăm triệu lần ba!”

“Ok! Chốt! Chúc mừng quý anh Mục Hàn đến từ tập đoàn Phi Long đã mua đấu giá thành công công ty Thiên Thành với mức giá cuối cùng là hai trăm triệu tệ!”

Người dẫn chương trình trên khán đài cũng tràn đầy hưng phấn tuyên bố kết quả cuối cùng.

“Hừ, hai trăm triệu không phải là một con số nhỏ, tôi xem rốt cuộc anh có thể lấymang ra được hay không!”, Triệu Huy Hoàng hừ khẩy một tiếng.

Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng to dưới sự vây quanh của một đám đông nhân viên bao gồm cả người dẫn chương trình đã đến trước mặt Mục Hàn.

“Chào cậu Mục, tôi là Lưu Minh Đạt, là người khởi phát bên tổ chức cuộc bán đấu giá lần này! Đầu tiên chúc mừng cậu đã đấu giá thành công công ty Thiên Thành. Toàn bộ công nhân viên chúng tôi xin được gửi lời chúc mừng cậu!”, Lưu Minh Đạt nói rồi đưa tay ra lấy một xấp giấy tờ từ tay trợ lý, và cả một chiếc máy POS đưa cho Mục Hàn nói: “Nếu như cuộc đấu giá đã thành công, vậy thì tiếp theo đây chúng tôi cần sự phối hợp của cậu Mục để làm thủ tục bàn giao liên quan”.

“Đợi sau khi cậu Mục chuyển tiền thành công, sau đó ký tên trên những giấy tờ này thì công ty Thiên Thành chính thức thuộc về cậu rồi!”

Mục Hàn nhìn ra ngay dụng ý của Lưu Minh Đạt.

Như thế này rõ ràng là sợ mình không lấymang ra được hai trăm triệu đây mà.

“Không thành vấn đề”, Mục Hàn mỉm cười rồi móc chiếc thẻ của mình ra đưa cho Lưu Minh Đạt rồi nói với vẻ hào phóng: “Quẹt đi!”

“Hừ! Làm bộ làm tịch!”, vẻ mặt Triệu Huy Hoàng đầy khinh bỉ nói: “Bỏ ra hai trăm triệu tệ để mua lại công ty Thiên Thành, như này không phải bị ngu hay sao! Tôi cũng muốn xem xem tập đoàn Phi Long các người liệu có chi ra hai trăm triệu cho anh thật hay không!”

Lưu Minh Đạt đưa tay ra nhận chiếc thẻ của Mục Hàn mà cảm thấy hơi lạ mắt.

Dù sao thì loại thẻ này của Mục Hàn trên thế giới không có quá mười người có thể sở hữu nó.

Nhìn thấy số dư từ loại của thẻ hiện ra trong chiếc máy POS, Lưu Minh Đạt sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì số dư của chiếc thẻ này giống như số Pi vậy, không nhìn thấy phần đuôi đâu cả.

“Nhiều…nhiều tiền như vậy…”, Lưu Minh Đạt nuốt một ngụm nước bọt, sau khi thận trọng quẹt hai trăm triệu thì đưa lại chiếc thẻ cho Mục Hàn đầy vẻ cung kính.

Ngay sau đó có nhân viên kế toán báo cáo với Lưu Minh Đạt là hai trăm triệu đã và tài khoản rồi.

Chúa ơi! Đây là nhân vật thần thánh nào vậy?

Lưu Minh Đạt thông báo rằng, đừng nói là hai trăm triệu, ngay cả hai tỷ người ta cũng chưa chắc để tâm.

“Cậu Mục, mời cậuanh ký tên mình vào bản tài liệu này!”, Lưu Minh Đạt cố nhẫn nhịn sự kinh ngạc trong lòng: “Chỉ cần cậu ký tên thì cậu chính là đại diện pháp nhân của công ty Thiên Thành rồi!”

“Thế à!”, Mục Hàn suy nghĩ rồi nói với Lâm Nhã Hiên: “Vợ à, hay là em ký đi!”

 

“Đại diện pháp nhân của công ty Thiên Thành để em làm đi!”

“Hả?”, Lâm Nhã Hiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô vội vàng xua tay từ chối: “Sao làm vậy được?”

“Em yên tâm đi!”, Mục Hàn cười nói: “Anh Long đã dặn rồi, công ty Thiên Thành sau này sẽ do em quản lý, em làm đại diện pháp nhân muốn làm nghiệp vụ gì đó cũng tiện hơn!”

“Thôi được!”, Lâm Nhã Hiên đành phải gật đầu.

Sau khiSauk hi cuộc bán đấu giá kết thúc, tập đoàn Phi Long lập tức rót vốn năm tỷ vào công ty Thiên Thành khiến cho công ty vốn dĩ đang giãy giụa sắp chết bỗng được cứu sống. Giá trị thị trường cũng đột nhiên tăng lên, biên độ tăng lên tới mười tỷ.

Điều này trở thành tin tức nóng hổi nhất trong giới kinh doanh Sở Bắc.

“Làm gì có cái lý đó!”

Lúc này.

Trong một căn phòng của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến.

Triệu Huy Hoàng tức đến mức ném tách trà xuống dưới sàn, nổi giận đùng đùng nói: “Miếng ăn đến mồm rồi còn bị cướp mất”.

“Mình không cam tâm!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi