ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 293: Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương

Nhìn theo bóng đoàn người nhà họ Tần rời đi, Lâm Nhã Hiên bỗng thấy hơi áy náy.

Cô nói với Mục Hàn: “Mục Hàn, chúng ta làm thế này có tốt thật không?”

“Thế nhà họ Tần đuổi em đi chỉ vì muốn nuốt chửng tập đoàn Nhã Hiên thì tốt ư?”, Mục Hàn cười khẩy, nói: “Nhã Hiên, em đừng thấy bây giờ bọn họ nhẹ nhàng từ tốn cầu xin chúng ta một cách đáng thương như thế, một khi nguy cơ gánh nợ của bọn họ không còn nữa thì chắc chắn sẽ cắn ngược lại em”.

“Tại sao chúng ta phải làm chuyện tốn sức mà không được lợi gì thế này?”

“Nhưng nếu thế thì ông bà ngoại sẽ ngồi tù mất!”, Lâm Nhã Hiên hơi lo lắng.

“Thế thì liên quan gì tới em?”, Mục Hàn hỏi ngược lại: “Bây giờ em vẫn là người nhà họ Tần ư?”

“Em quên mất em đã bị đuổi đi thế nào rồi à?”

“Từ hôm nay trở đi, em chỉ cần chuyên tâm những việc của công ty Thiên Thành, còn về phần bọn họ thì cứ giao cho anh xử lý!”

Đám người nhà họ Tần sau khi rời khỏi công ty Thiên Thành, mặt ai cũng u ám xám xịt.

“Tức chết đi được!”, Ngô Tâm Ưu giận dữ nói: “Con ranh Lâm Nhã Hiên chết tiệt này, cứ như đàn gảy tai trâu!”

“Quan trọng nhất là thằng khốn Mục Hàn kia, nếu không phải là cậu ta phá đám thì nói không chừng con bé đó đồng ý rồi!”, Tần Nam nói.

“Bây giờ con bé đó chỉ nghe lời của thằng ở rể vô dụng Mục Hàn thôi, không biết nó uống nhầm thuốc gì nữa! Xem ra nhất thời chúng ta không hi vọng gì ở nó nữa rồi!”, Ngô Tâm Ưu thở dài, nói: “Nhưng món nợ mấy trăm triệu này…”

Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt người nhà họ Tần lại xám như tro tàn.

“Ồ, Trương Hạo, con làm việc trong cơ quan nhà nước, có cách gì giúp chúng ta không?”, Tần Nam hỏi Trương Hạo.

“Bố à, chuyện này khó lắm!”, Trương Hạo lắc đầu, vẻ mặt bất lực nói: “Mấy dự án quan trọng của tập đoàn Nhã Hiên được tiến hành dưới sự giám sát của chính quyền thành phố, con rể đây thấp cổ bé họng nên căn bản không giúp được gì đâu ạ”.

“Lưu Minh, con thì sao?”, Tần Nam lại nhìn sang Lưu Minh: “Con rể Diệp Chí Văn của con ở chiến khu Sở Bắc thì thế nào, nó có thể giúp được gì không?”

“À…”, Lưu Minh cũng bày ra vẻ khó xử: “Gần đây Chí Văn bị chiến khu Sở Bắc phái đi biên giới chấp hành nhiệm vụ tác chiến bí mật, bọn con cũng không liên lạc được với nó!”

Khuôn mặt Tần Nam lập tức đầy thất vọng.

Vương Binh và Thôi Sĩ Kỳ không có quan hệ với nhân vật cấp cao nào nên căn bản không nhờ vả gì được.

“Chẳng lẽ ông trời muốn đẩy nhà họ Tần chúng ta vào đường chết sao?”, Tần Nam không khỏi kêu trời một tiếng.

Tài sản nhà họ Tần đúng là trị giá mấy trăm triệu.

Nhưng đây đều là tài sản cố định, không phải tài sản lưu động.

Nếu chuyển những tài sản cố định này thành tài sản lưu động để trả nợ thì nhà họ Tần cũng thành hộ nghèo.

Hơn nữa, cho dù có bán hết tài sản cố định của nhà họ Tần thì cũng chưa chắc trả hết nợ.

Theo pháp luật của Hoa Hạ thì đám người Tần Nam đang đối mặt với nguy cơ ngồi tù.

“Mới thử thách chút thôi mà đã khiến các người hoảng hốt tưởng như tận thế tới nơi rồi à?”, lúc này, cửa nhà họ Tần bị đẩy ra, một thanh niên tướng mạo nho nhã bước vào.

Trong tay người đó phe phẩy chiếc quạt, phong độ ngời ngời ngỡ như thư sinh thời xưa.

Hắn đến trước mặt Tần Nam và Ngô Tâm Ưu, kiêu ngạo nói: “Tần Nam, Ngô Tâm Ưu, hai người cũng già rồi, gặp tí chuyện thôi mà đã hốt hoảng thế này, đúng là khiến nhà họ Tần chúng ta quá mất mặt!”

“Cậu đây là?”, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.

“Tôi đây bất tài, là người thừa kế đứng thứ năm của nhà họ Tần ở tỉnh, Tần Vương!”, Tần Vương nói danh tính của mình.

“Hoá ra người của nhà họ Tần ở tỉnh tới!”, Tần Nam nhất thời kinh ngạc.

Thân phận người thừa kế đứng thứ năm của nhà họ Tần ở tỉnh của Tần Vương đủ để đè bẹp tất cả người nhà họ Tần ở đây.

Suy cho cùng, nhà họ Tần ở Sở Bắc là một nhánh của nhà họ Tần ở tỉnh, và trước giờ vẫn luôn chịu sự quản lý của nhà họ Tần ở tỉnh.

Chỉ là, nhà họ Tần ở tỉnh chẳng thèm để tâm đến nhánh nhà họ Tần ở Sở Bắc.

Mãi cho đến khi nhà họ Triệu ở tỉnh đến tham gia buổi đấu thầu công ty Thiên Thành ở khu nghỉ dưỡng Tổ Yến. Sau khi Triệu Huy Hoàng đại diện tập đoàn Triệu Thị bị người khác phế bỏ trong buổi đấu giá được cho là nắm chắc phần thắng này, khiến cả giới cậu ấm ở tỉnh nhất thời bị chấn động.

Tần Vương thân là anh em thân thiết với Triệu Huy Hoàng đương nhiên xung phong nhận việc, chủ động yêu cầu đến Sở Bắc điều tra một lượt.

Ngay lúc này, nhà họ Tần ở Sở Bắc cũng lọt vào tầm mắt của Tần Vương.

Sau khi Tần Vương tìm hiểu đầu đuôi mọi chuyện từ Tần Nam thì lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Thằng ở rể này đúng là gan to bằng trời! Dám bày mưu tính kế với nhà họ Tần ở Sở Bắc!”

“Đúng vậy, cậu năm, nhà họ Tần ở tỉnh nhất định phải làm chủ giúp chúng tôi!”, Tần Nam khóc lóc kể lể.

“Yên tâm!”, Tần Vương gật đầu, đáp: “Lần này tôi đến Sở Bắc là để lót đường trước, vài ngày nữa bố cũng sẽ đến Sở Bắc. Dẫu sao tập đoàn Tam Hưng đã rút lui, thị trường ở Sở Bắc trống đi không ít, nếu nhà họ Tần chúng tôi không đến đây ra mặt nữa thì e rằng đám quê mùa các người sẽ quên mất trên đầu mình còn có nhà họ Tần ở tỉnh!”

“Không dám, không dám!”, mặc dù Tần Nam cung kính nhưng trong lòng đã vui mừng khôn xiết.

Bố của Tần Vương cũng là em trai thứ ba của gia chủ nhà họ Tần ở tỉnh, không ai biết tên thật của ông ta, chỉ biết có một biệt hiệu là “Tần Quảng Vương”, tính tình nóng nảy, lòng dạ hung dữ, ra tay độc ác, người đời xưng ông ta là “Thập Điện Diêm La!”

Ba mươi năm trước, nhà họ Tần ở tỉnh vẫn còn ở Sở Bắc là sự tồn tại khiến người khác nghe danh thôi cũng sợ mất hồn mất vía.

Tần Quảng Vương không chỉ có võ thuật vô địch mà dưới trướng còn có hai con quỷ Âm Dương tựa như vũ khí hủy diệt.

Nhờ vào hai con quỷ Âm Dương này mà Tần Quảng Vương giành về vô số địa bàn cho nhà họ Tần ở tỉnh.

Bây giờ Tần Quảng Vương muốn đến Sở Bắc.

Nhà họ Tần ở Sở Bắc đương nhiên yên tâm hơn.

 

Bọn họ không cần phải sợ bất kỳ ai nữa.

“Các người còn chưa biết đúng không? Lúc trước người đến khu nghỉ dưỡng Tổ Yến tham gia đấu thầu của công ty Thiên Thành là cậu cả nhà họ Triệu ở tỉnh – Triệu Huy Hoàng, cũng là anh em tốt của tôi, không những đấu thầu thua Lâm Nhã Hiên mà còn bị người ta phế bỏ luôn tại chỗ! Theo điều tra của tôi thì chuyện này chắc chắn có liên quan tới tên phế vật Mục Hàn đó!”

Tần Vương nói: “Tôi muốn giải quyết thằng ở rể phế vật này của nhà họ Tần các người trước khi bố tôi đến Sở Bắc!”

“Cảm ơn cậu năm ra tay giúp đỡ!”, Tần Nam vội cúi đầu khom lưng: “Thằng rể phế vật Mục Hàn đó ỷ vào việc có tập đoàn Phi Long chống lưng mà không xem chúng tôi ra gì, dụ dỗ Lâm Nhã Hiên để con bé rời khỏi nhà họ Tần, làm chuyện bất hiếu tự thành lập công ty riêng”.

“Chúng tôi đã gạch tên cả nhà nó ra khỏi gia phả nhà họ Tần ở Sở Bắc!”

“Chuyện này tôi đã biết rồi, nhưng có tác dụng gì không?”, Tần Vương tỏ vẻ khinh thường: “Cụ không thấy à? Người ta vốn không hề quan tâm!”

“Tôi đã tới đây thì sẽ để các người nhìn rõ thủ đoạn của tôi ra sao!”

Tần Vương không hề nể mặt Tần Nam, hắn ngồi thẳng vào ghế chủ nhà, nheo mắt lại chậm rãi nói: “Nên ra tay từ đâu trước nhỉ?”

“Ừ, bắt đầu từ Lâm Nhã Hiên trước đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi