ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 294: Gia pháp

Nghe Tần Vương nói vậy, cả nhà họ Tần đều trở nên vui vẻ.

Có nhà họ Tần ở tỉnh ra tay, Lâm Nhã Hiên hay mấy chủ nợ gì đó đều không thành vấn đề.

Suy cho cùng, nhà họ Tần cũng đứng đầu trong mười gia tộc giàu có nhất ở tỉnh.

Dù có là nhà họ Triệu ở tỉnh cũng phải xếp sau.

Mà Tần Vương nói là làm, lập tức căn dặn đàn em của mình tới công ty Thiên Thành tìm Lâm Nhã Hiên.

“Gọi Lâm Nhã Hiên ra đây!”, mấy tên đàn em của Tần Vương vừa tới trước cửa công ty Thiên Thành đã hùng hổ nói.

“Thật sự xin lỗi thưa các anh!”, mặc dù trong lòng nhân viên lễ tân rất sợ hãi nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Xin hỏi các anh có hẹn trước không ạ?”

“Hẹn trước?”, đàn em của Tần Vương nói với thái độ hung hăng: “Bớt nói nhảm đi!”

“Mau gọi Lâm Nhã Hiên ra đây, nếu không tao sẽ đập luôn cả cái công ty Thiên Thành của bọn mày”.

Có vài tên đàn em còn xắn tay áo hăm dọa, dáng vẻ nóng lòng muốn thử, giống như thật sự chuẩn bị đập đồ.

Nhân viên lễ tân thấy vậy thì vội vàng gọi điện thông báo cho Lâm Nhã Hiên.

Ngay sau đó, Lâm Nhã Hiên đã xuống dưới.

Nhìn thấy đám người có vẻ ngoài hung ác này, cô bất mãn quát lên: “Mấy người là ai?”

“Chúng tôi là người nhà họ Tần ở tỉnh, đặc biệt tới để đưa cô về nhà họ Tần tiếp nhận gia pháp!”, đám đàn em trả lời.

Không đợi Lâm Nhã Hiên kịp phản ứng, hai tên trong số đó lập tức tiến lên trước, một trái một phải dẫn Lâm Nhã Hiên đi.

Đến khu nhà của nhà họ Tần, Lâm Nhã Hiên nhìn thấy tất cả người nhà họ Tần đều ở đây.

Mà ngồi ở vị trí chủ nhà lại là một người thanh niên tướng mạo nho nhã.

“Cô chính là Lâm Nhã Hiên?”, Tần Vương đánh giá Lâm Nhã Hiên từ trên xuống dưới một lượt, không khỏi gật đầu: “Vẻ ngoài thật là duyên dáng, đáng tiếc lại vi phạm gia quy nhà họ Tần!”

“Lại là ai đây?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.

“Hỗn xược!”, lúc này, Tần Nam đập bàn nói: “Đây là cậu năm Tần Vương – người thừa kế thứ năm của nhà họ Tần ở tỉnh, còn không mau chào hỏi!”

“Xin lỗi, bây giờ cháu đã không còn là người nhà họ Tần nữa rồi!”, Lâm Nhã Hiên lạnh nhạt nói.

“Mày ngang ngược quá rồi đấy!”, Tần Nam vô cùng lúng túng.

Cụ ta đang định tát thẳng vào mặt Lâm Nhã Hiên một cái, nhưng nhìn thấy Lâm Nhã Hiên vẫn ngẩng cao đầu, cộng thêm ánh mắt quật cường khiến Tần Nam đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

“Cậu năm, đúng là khiến cậu chê cười rồi!”, Tần Nam nói với Tần Vương bằng vẻ áy náy: “Con bé này ngày nào cũng ở cùng thằng ở rể phế vật chỉ biết ăn bám kia, sợ là tính cách cũng đã bị biến chất, sớm đã gần mực mà đen luôn rồi!”

“Không sao!”, Tần Vương cười nhạt nói: “Tôi không quan tâm bây giờ cô ta có còn là người nhà họ Tần nữa hay không, nhưng trước đây cô ta tự tiện rời khỏi nhà họ Tần, tự mình thành lập công ty riêng đã vi phạm lời răn dạy của tổ tiên, cô ta là mầm mống hư hại của gia tộc chúng ta, mang đến những ảnh hưởng cực kỳ không tốt. Vậy nên, cô ta buộc phải bị trừng phạt!”

“Vậy cậu năm, cậu định trừng phạt Lâm Nhã Hiên như thế nào đây?”, Tần Nam hỏi.

“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Không có quy tắc thì không ra thể thống gì”, khóe miệng Tần Vương khẽ nhếch lên, hỏi người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh: “Chú Đạt, tự rời khỏi nhà họ Tần, tự mình thành lập công ty riêng, chống đối lại nhà họ Tần thì phải xử lý ra sao?”

“Thưa cậu năm, dựa theo gia quy nhà họ Tần thì dùng thước đánh năm mươi cái, không cần biết sống chết thế nào!”, chú Đạt trả lời.

“Dùng thước đánh năm mươi cái, không cần biết sống chết ra sao?”, nghe thấy những lời này, Tần Nam bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Là gia chủ nhà họ Tần ở Sở Bắc, Tần Nam hiểu rất rõ sự tàn khốc của gia quy này.

Thước ở đây có độ dài như đao lớn Quan Công, nặng hơn năm mươi ký, hơn nữa bề mặt còn có góc nhọn.

Đừng nói là Lâm Nhã Hiên, ngay cả một người khỏe mạnh cường tráng mà bị đánh cho một cái cũng lập tức rách da nát thịt.

Đánh năm mươi cái, không cần biết sống chết ra sao, ẩn ý là người bị trừng phạt sau khi chịu năm mươi đòn, dù còn sống hay đã chết thì nhà họ Tần cũng sẽ không truy cứu nữa.

“Tần Nam, mang thước ra đi!”, Tần Vương căn dặn Tần Nam.

“Được!”, mặc dù không đành lòng lắm nhưng đây là mệnh lệnh của Tần Vương, Tần Nam không dám làm trái, chỉ đành phải đích thân xuống dưới, đi tới nơi thờ cúng tổ tiên để lấy cây thước.

Khi nhìn thấy cây thước nặng gần năm mươi ký được bốn người giúp việc nhà họ Tần khiêng ra ngoài, đám người nhà họ Tần đều kinh hồn bạt vía.

Đặc biệt là những góc nhọn trên mặt thước, dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên vô cùng chói mắt.

Đám người nhà họ Tần, đặc biệt là mấy người Trương Hạo đều cảm thấy rất hả hê.

Bọn họ đã không ưa Lâm Nhã Hiên từ lâu.

Nếu như Lâm Nhã Hiên bị đánh tới mức rách da nát thịt thì rất đúng với ý của bọn họ.

Đối diện với cây thước như muốn đòi mạng này, Lâm Nhã Hiên cũng hơi hoảng hốt: “Anh muốn làm gì?”

“Thực thi gia pháp nhà họ Tần!”, Tần Vương cười khẩy, nói với Tần Nam: “Tần Nam, ra tay đi!”

Tần Nam vẫy tay.

Sau đó, một người đàn ông vạm vỡ cao một mét chín liền xuất hiện, cánh tay cường tráng giống như bắp đùi.

Đây chính là người thực thi gia pháp nhà họ Tần.

Còn Lâm Nhã Hiên bị bốn người giúp việc khác trong nhà họ Tần lần lượt giữ chặt lấy tay chân, cố định trên băng ghế dài.

Người thực thi gia pháp giơ cao cây thước lên, đang định đánh mạnh xuống người Lâm Nhã Hiên.

“Rắc!”

Khi cây thước đầy góc nhọn chuẩn bị đánh lên người Lâm Nhã Hiên, đột nhiên có một bóng người lao vào.

Người đó cướp lấy cây thước từ trong tay người thực thi gia pháp trước khi nó kịp giáng xuống người Lâm Nhã Hiên.

Sau đó “rắc” một tiếng, thẳng thừng bẻ gãy luôn cây thước!

Người đó chính là Mục Hàn!

“Muốn thực thi gia quy với vợ tôi nhưng đã hỏi ý kiến tôi hay chưa?”, Mục Hàn đưa mắt nhìn đám người nhà họ Tần một lượt, cười nhạt nói.

“Anh là ai?”, Tần Vương hỏi với vẻ không vui.

“Cậu năm, nó chính là thằng ở rể phế vật – Mục Hàn!”, Tần Nam vội vàng giới thiệu.

“Hóa ra anh chính là Mục Hàn!”, Tần Vương gật đầu nói: “Võ thuật không tồi, khó trách có thể phế bỏ Triệu Huy Hoàng dưới sự bảo vệ của hai sát thủ Hắc Bạch!”

 

“Anh không cần vòng vo với tôi, không sai, tôi chính là người đã phế bỏ Triệu Huy Hoàng!”, Mục Hàn thẳng thắn thừa nhận.

“Anh đã thừa nhận rồi thì tôi cũng đỡ phải phí sức đi điều tra”, Tần Vương liếc mắt nhìn Mục Hàn, nói: “Anh phế bỏ Triệu Huy Hoàng, vừa hay món nợ này cũng có thể tính chung vào luôn!”

“Anh muốn tính thế nào?”, Mục Hàn nhìn đám người Tần Vương dẫn đến một lượt, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Chỉ dựa vào bọn chúng sao?”

“Đám đàn em này của tôi đều là cao thủ hàng đầu ở tỉnh, dư sức để đối phó với anh!”, Tần Vương phất tay một cái, đám đàn em liền vây xung quanh Mục Hàn trong nháy mắt: “Hôm nay tôi phế bỏ anh, một là để báo thù cho Triệu Huy Hoàng, hai là để tặng cho người bố sắp đến Sở Bắc một món quà lớn!”

“Muốn phế bỏ tôi ư?”, Mục Hàn cười nhạt: “Vậy thì phải xem anh có bản lĩnh này hay không!”

“Chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm!”, Tần Vương ra lệnh, đám đàn em lập tức xông về phía Mục Hàn.

Nhưng điều khiến Tần Vương vô cùng kinh ngạc là đám cao thủ hàng đầu ở tỉnh này lại không đỡ nổi một chiêu của Mục Hàn.

Toàn bộ đều bị Mục Hàn phế bỏ chỉ với một chiêu.

Rắc rắc!

Tiếng xương đứt gãy nối tiếp nhau vang lên.

Chỉ trong vòng chưa đến ba mươi giây, toàn bộ cao thủ hàng đầu ở tỉnh đều nằm sấp dưới đất, không thể gượng dậy nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi