ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 407: Một người là đủ

“Bao nhiêu?”, Thượng Thư và Thừa Tướng không hẹn mà cùng hỏi.

Dù sao để mời được một người từng là chiến thần của một nước thì tiền lương mà Thái Sư đưa ra chắc chắn không thấp.

“Ha ha!”, lúc này Thái Sư lộ ra vẻ mặt đắc ý, đưa ra năm ngón tay: “Là con số này!”

“Năm mươi triệu sao?”, Thượng Thư hỏi dò.

Là chiến thần của một nước thì thế nào cũng trị giá năm mươi triệu chứ nhỉ!

Thấy Thái Sư mỉm cười lắc đầu, Thừa Tướng hơi nghi hoặc: “Không đến mức năm trăm triệu chứ?”

“Chúc mừng, ông đoán đúng rồi”, Thái Sư cười khà khà nói: “Chính xác là năm trăm triệu!”

Thượng Thư và Thừa Tướng đồng thời hít sâu vào một hơi.

Mỗi năm tốn năm trăm triệu tệ chỉ để trả lương cho chiến thần nước Tài, Thái Sư không những có cao thủ dưới trướng nhiều như mây, mà ngay cả thực lực kinh tế cũng vượt xa hai người bọn họ.

Trong lòng mỗi người âm thầm cân nhắc, cảm thấy mình tranh vị trí đứng đầu thế giới ngầm ở tỉnh với Thái Sư hầu như là không có phần thắng.

Nhưng có chiến thần nước Tài bảo vệ ở đây, bọn họ không cần phải sợ tên đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long đó nữa.

Với tư cách là chiến thần nước Tài, thành thạo môn boxing nước Tài được mệnh danh là hung tàn nhất thế giới, trừ khi là đại thống soái đích thân tới, bằng không ai có thể đánh thắng ông ta được chứ?

“Bụp, bụp, bụp!”

“Rầm, rầm, rầm!”

Lúc này, bên ngoài vang lên loạt tiếng đánh đấm.

Một người giúp việc lao vào thông báo: “Đại ca, người kia đã xông vào trong, làm không ít cao thủ boxing chợ đen của chúng ta bị thương!”

“Phòng thủ kín kẽ như vậy mà vẫn có thể xông vào, tên đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long này cũng có chút bản lĩnh đấy!”, Thái Sư không hề lo lắng, chỉ cười ha ha nói: “Căn dặn xuống dưới, ai bắt sống được cậu ta thưởng một trăm nghìn tệ, ai làm cậu ta bị thương nặng thưởng ba trăm nghìn tệ, ai giết được cậu ta thưởng năm trăm nghìn tệ!”

Thái Sư luôn theo đuổi lý tưởng nếu có thưởng lớn ắt sẽ có người dũng cảm hành động.

Những cao thủ boxing chợ đen dưới trướng ông ta nghe thấy phần thưởng hậu hĩnh như vậy chắc chắn sẽ dốc hết sức, tập kích Mục Hàn.

Tuy nhiên, những cao thủ boxing chợ đen dưới trướng Thái Sư đối phó với người bình thường thì còn có khả năng.

Nhưng Mục Hàn không phải người bình thường.

Thậm chí Mục Hàn còn chưa ra tay.

Chỉ dựa vào một mình Quỳ Ngưu đã có thể đối chọi với mấy trăm người.

Chẳng mấy chốc, họ chỉ còn cách căn phòng của Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng gần trong gang tấc.

“Người này lại có thể xông qua dược mấy cửa ải liên tiếp, đúng là đối thủ đáng gờm”, Thái Sư đột nhiên dặn dò: “Bảo Ma Đạo Trưởng và Hoa Hòa Thượng lui xuống, thả cho cậu ta vào trước”.

“Dù sao người ta cũng đến để đàm phán với chúng ta, bày thế trận lớn như vậy, đừng dọa người ta chạy mất!”

Thượng Thư liếc nhìn bàn rượu, hỏi: “Thái Sư, có cần kê thêm một chiếc ghế không?”

“Chén đũa có thể thêm một bộ”, Thái Sư không khỏi híp mắt lại: “Còn ghế thì khỏi đi”.

“Cậu ta xứng được ngồi ngang hàng với ba người chúng ta sao?”

Nghe vậy, Thượng Thư và Thừa Tướng đồng thời bật cười ha hả.

Thái Sư tỏ rõ mình muốn ra oai với Mục Hàn.

Sau khi Ma Đạo Trưởng và Hoa Hòa Thượng nhận mệnh lệnh rời đi, Mục Hàn và Quỳ Ngưu cũng tiến vào căn phòng của ba người Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng.

“Ồ, uống rượu à?”, Mục Hàn nhìn quanh phòng, miệng khẽ nhếch lên.

“Phải, cậu có muốn uống cùng không?”, Thái Sư lại cười híp mắt, đưa tay ra: “Người anh em, mời ngồi!”

Nơi mà Thái Sư chỉ tới thiếu một chiếc ghế.

Nhưng trên bàn lại bày sẵn một bộ chén đũa.

Rất rõ ràng, Thái Sư cố tình muốn làm Mục Hàn khó xử.

“Nếu Thái Sư đã có lòng, vậy tôi cũng không từ chối”, Mục Hàn đi tới.

Trong lúc Mục Hàn đi tới, Quỳ Ngưu đã di chuyển chớp nhoáng.

Anh ta lướt đi như ma quỷ đến trước mặt một người giúp việc, làm người giúp việc đó quỳ rạp xuống đất hệt như một con ngựa.

Vừa khéo đỡ lấy Mục Hàn trên lưng.

Mục Hàn cũng không quay lại nhìn xem mà vững vàng ngồi thẳng xuống.

Yên vị trên lưng của người giúp việc.

Điều khiến Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng kinh ngạc là người giúp việc đó lại không hề có dáng vẻ sắp đổ xuống, mà quỳ vô cùng vững chắc.

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của ba người họ, Mục Hàn không khách khí cầm đũa lên, chăm chăm gắp thức ăn, ăn thật mạnh miệng.

“Ồ, mùi vị không tồi!”, Mục Hàn gật đầu tán thưởng: “Đầy đủ sắc, hương, vị, đúng là món ngon tuyệt vời!”

“Thảo nào ai cũng muốn làm người giàu có!”

Ba người đầy vẻ lúng túng, cứ im lặng nhìn Mục Hàn ăn uống.

Mục Hàn bật cười, nói với ba người họ: “Các ông ngẩn ra đấy làm gì thế?”

“Cùng nhau ăn nào!”

Nhưng ba người không ai động đũa.

“Không ăn phải không?”, thế là Mục Hàn buông đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng: “Nếu các ông đã ăn no cả rồi thì chúng ta bàn chuyện chính đi”.

“Hôm nay là ngày hẹn của chúng ta, không biết ba người đã suy nghĩ về đề nghị của tôi thế nào rồi?”

“Người anh em, tôi rất khâm phục cậu, cậu thật can đảm, chỉ dẫn theo một người mà dám xông vào cậu lạc bộ Boxing của tôi. Cậu phải biết rằng câu lạc bộ Boxing của tôi được mệnh danh là nơi cực kì nguy hiểm, cho dù là Tưởng Đỉnh Thiên từng xưng bá thế giới ngầm của tỉnh mấy chục năm cũng không dám tùy tiện bước vào”.

Thái Sư kiêu ngạo nói: “Nhưng muốn ba người bọn tôi khuất phục cậu thì e rằng cậu còn chưa đủ tư cách!”

Thượng Thư và Thừa Tướng lần lượt gật đầu tán thành.

Mục Hàn hỏi: “Vậy xin hỏi thế nào mới có tư cách?”

“Hỏi hay lắm!”, Thái Sư vỗ tay nói: “Câu lạc bộ Boxing của tôi cao thủ như mây, tuy các cậu xông thẳng một đường vào đây vô cùng thuận lợi, nhưng tôi còn chưa tung ra át chủ bài thật sự đâu!”

“Ồ, thế sao?”, Mục Hàn thản nhiên nói: “Vậy hãy cho bọn họ ra hết đi, tôi sẽ giải quyết trong một lần!”

“Mạnh miệng đấy!”, Thái Sư lộ vẻ mặt khinh thường, vỗ tay ra hiệu.

Lúc này, cửa phòng mở ra.

Ma Đạo Trưởng và Hoa Hòa Thượng lần lượt bước vào.

Theo sau bọn họ còn có mấy chục gã đàn ông cường tráng.

Rõ ràng đều là cao thủ boxing chợ đen.

Thái Sư cười híp mắt nói: “Các cậu sống sót khỏi tay bọn họ rồi hẵng nói chuyện tư cách với tôi!”

“Chỉ vậy thôi sao?”, Mục Hàn cười nhạt, tỏ vẻ khinh thường: “Đối phó với đám cặn bã này chỉ cần một người là đủ”.

“Một mình cậu ư?”, Thái Sư nghe vậy không khỏi vui mừng: “Đúng là nói khoác không biết ngượng!”

Từ khi Ma Đạo Trưởng và Hoa Hòa Thượng vào nghề đến nay, chưa có ai dám một mình đấu với bọn họ.

“Không, không, không!”, Mục Hàn lắc đầu, quơ ngón tay, thong dong nói: “Bọn họ không xứng để tôi đích thân ra tay, người đi theo sau tôi đây đã đủ giải quyết bọn họ!”

Quỳ Ngưu nhìn Ma Đạo Trưởng và Hoa Hòa Thượng với vẻ mặt lười nhác.

“Muốn chết à!”, thái độ khinh thường của hai người đã làm Ma Đạo Trưởng và Hoa Hòa Thượng nổi giận.

Ma Đạo Trưởng vung thanh đao trong tay lên.

Hoa Hòa Thượng thì vung cây gậy lên.

Hai người bắt đầu chạy thật nhanh, khí thế mạnh mẽ.

Thậm chí luồng gió họ tạo ra có thể cắt thành đường máu trên mặt những cao thủ boxing chợ đen ở phía sau.

Thấy hai người họ đồng thời ra tay, Thái Sư không khỏi gật gù mỉm cười.

Ma Đạo Trưởng và Hoa Hòa Thượng kết hợp thì không ai có thể chống lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi