ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 515: Vương tộc Đông Hải liên thủ hành động

Gia tộc Mộ Dung có thể lãnh đạo vương tộc ở Đông Hải, đứng trên đỉnh của Đông Hải là do có mối quan hệ rất lớn với Mộ Dung Vô Địch.

Chưa nói đến việc Mộ Dung Vô Địch võ nghệ đầy mình, chỉ riêng sức ảnh hưởng của ông cụ cũng đã đủ để thay đổi vận thế của toàn bộ Đông Hải.

Chỉ cần một vài lời nói của Mộ Dung Vô Địch đã có thể khiến chính quyền thành phố Đông Hải thay đổi chính sách kinh tế của mình.

Mộ Dung Vô Địch vung tay lên, toàn bộ gia tộc giàu có ở Đông Hải sẽ cùng nhau hô ứng.

Ở Đông Hải, dù là ông lớn trong giới chính trị hay ông trùm trong giới kinh doanh, ai gặp Mộ Dung Vô Địch cũng đều hết sức cung kính, khúm núm, không dám có bất kỳ sự vượt quá giới hạn nào.

Để giữ vững địa vị ổn định của gia tộc Mộ Dung ở Đông Hải, gần mười lăm năm qua Mộ Dung Vô Địch chỉ làm một việc, đó là không tiếc công sức để đào tạo Mộ Dung Phương.

Còn Mộ Dung Phương cũng không phụ sự kỳ vọng của Mộ Dung Vô Địch đã trở thành người giỏi nhất trong số các cậu chủ của vương tộc Đông Hải trong ba mươi năm qua.

Hơn nữa, chỉ mất một năm để thành lập ra hội con ông cháu cha Đông Hải và trở thành nhân vật cốt cán.

Tốc độ tăng trưởng này thậm chí khiến các cậu ấm thế gia ở thủ đô phải tự cảm thấy hổ thẹn vì không bằng.

Mộ Dung Phương đã làm tốt vai trò của mình và được mọi người ngầm công nhận là người đứng đầu của gia tộc Mộ Dung trong tương lai.

Vì vậy, Mộ Dung Vô Địch đương nhiên vô cùng yêu thích cháu trai Mộ Dung Phương của mình.

Khi nhìn thấy Mộ Dung Phương, người luôn được coi là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay bị gãy mất đôi tay, Mộ Dung Vô Địch đột nhiên nổi trận lôi đình.

Một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ bao quanh cơ thể Mộ Dung Vô Địch.

“Rầm!”

Mộ Dung Vô Địch gõ mạnh cây gậy đầu rồng xuống đất.

Mặt đất thậm chí xuất hiện vết nứt.

Còn phần dưới của cây gậy đầu rồng bị gãy luôn.

Có thể thấy được rằng Mộ Dung Vô Địch đang tức giận như thế nào.

Nhìn thấy Mộ Dung Vô Địch nổi cơn thịnh nộ, những người khác đều lần lượt quỳ xuống.

Tất cả họ đều ra sức quỳ lạy.

Vì dù sao ở Đông Hải, Mộ Dung Vô Địch giống như một vị thần.

Mộ Dung Vô Địch hắt hơi một cái, cả Đông Hải phải run lên ba cái.

Không phải nguyên nhân nào khác, chỉ là bởi vì gia tộc Mộ Dung ở Đông Hải lớn mạnh vô cùng.

Nền tảng vững chắc của gia tộc Mộ Dung ở Đông Hải chính là gia chủ Mộ Dung Vô Địch.

Nhiều năm qua, những người trẻ tuổi xuất thân từ gia tộc Mộ Dung, dù là yếu nhất cũng có thể tha hồ tung hoành, người ngoài gặp đều phải kiêng nể vài phần, không ai dám bất kính với họ.

Chính vì vậy mà bộ dạng hiện giờ của Mộ Dung Phương khiến cho cả gia tộc Mộ Dung đều cảm thấy phẫn nộ.

“Gia chủ”, lúc này một bác sĩ tư nhân vẫn luôn đi theo Mộ Dung Vô Địch nói: “Góc độ hành động của đối phương rất xảo quyệt, rõ ràng là con nhà võ. Thêm vào đó là đã bị mất máu quá nhiều, cánh tay gãy của cậu chủ e rằng khó có thể nối lại được”.

“Nếu không phải cậu chủ có nền tảng tốt, e rằng đã mất mạng từ lâu rồi!”

“Ha ha!”, mặc dù bị gãy hai tay, bộ dạng không ra làm sao, nhưng Mộ Dung Phương lại tự giễu cười: “Thật đúng là ra trận không được thuận lợi! Mộ Dung Phương cháu đã tung hoành ở Đông Hải cả hàng chục năm nay, chưa từng bị thua thiệt bao giờ, vậy mà lại bị lật thuyền ở trong cái cống ngầm”.

“Một thành phố nhỏ tỉnh lẻ lại có nhân vật độc ác như vậy. Cháu chỉ giết bốn con chó của hắn mà hắn lại chặt đứt hai cánh tay của cháu, lại còn đánh gãy chân tất cả mọi người thuộc hội con ông cháu cha Đông Hải chúng ta!”

“Nực cười, thật là nực cười!”

Mộ Dung Phương vừa nói vừa lắc đầu: “Nực cười hơn nữa là tên này còn ăn nói ngông cuồng, nói muốn thay phụ huynh chúng cháu để giáo dục chúng cháu, cao giọng nói rằng toàn bộ phụ huynh đều phải đến đó dập đầu tạ lỗi với hắn”.

“Đây là một tên ngông cuồng nhất từ trước đến nay mà cháu gặp”.

“Không coi hội con ông cháu cha ở Đông Hải chúng ta ra gì thì cũng đã đành, hắn lại còn công khai đối địch với toàn bộ vương tộc Đông Hải chúng ta”.

Mộ Dung Phương nói xong, sắc mặt Mộ Dung Vô Địch càng thêm u ám.

“Là ai?”

“Ai đã làm?”

Mộ Dung Vô Địch gầm lên.

Trong nhiều thập kỷ, đây là lần đầu tiên mọi người thấy Mộ Dung Vô Địch nổi giận.

Sau lần Mộ Dung Vô Địch nổi giận lần trước, một vương tộc nào đó vốn đứng hàng thứ ba đã biến mất chỉ sau một đêm.

Điều này cho thấy cơn thịnh nộ của Mộ Dung Vô Địch đáng sợ đến thế nào.

“Là một thanh niên tên là Mục Hàn, vô cùng hống hách”, Mộ Dung Phương nói: “Có điều, người này đúng là có bản lĩnh để hống hách như thế”.

“Bên cạnh hắn toàn là cao thủ, cháu đã giao chiến với một trong số đó và hoàn toàn thất bại!”

“Hả?”, Mộ Dung Vô Địch cảm thấy hơi bất ngờ.

Bởi vì dù sao theo như Mộ Dung Vô Địch thấy, võ nghệ của Mộ Dung Phương đủ để giết tất cả những người cùng độ tuổi với mình chỉ trong vài giây.

“Phải rồi gia chủ Mộ Dung”, lúc này, Kiều Dật bước tới và nói: “Cái người tên là Mục Hàn này hình như có quan hệ gì đó với Hồng Anh Xã. Tôi đã tận mắt chứng kiến người của Hồng Anh Xã đều quỳ xuống trước mặt hắn ta”.

“Cậu nói thế là có ý gì?”, Mộ Dung Vô Địch lập tức trừng mắt nhìn Kiều Dật, bất mãn cực độ nói: “Cậu cho rằng tên oắt đó có nền tảng là Hồng Anh Xã, nếu như tôi đụng đến hắn thì phải cân nhắc, có phải không?”

“Không, không, không!”, nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí trong mắt Mộ Dung Vô Địch, Kiều Dật sợ tới mức lập tức xua tay nói: “Gia chủ Mộ Dung, tôi không có ý đó!”

“Tôi chỉ nói những gì tôi biết thôi!”

“Hừ, tốt nhất là như thế!”, Mộ Dung Vô Địch khịt mũi, vẻ mặt khinh thường nói: “Có nền tảng là Hồng Anh Xã thì đã sao? Tôi lại sợ đám người Hồng Anh Xã chắc?”

“Đừng nói là Hồng Anh Xã, cho dù hắn có xuất thân từ thế gia ở thủ đô thì Mộ Dung Vô Địch này vẫn sẽ cứng rắn như thép!”

“Phải, phải, phải!”, Kiều Dật vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu lia lịa: “Gia chủ Mộ Dung là bất khả chiến bại, ai dám không phục cụ chứ!”

“Bớt nói nhảm đi!”, Mộ Dung Vô Địch ra lệnh: “Lập tức thông báo cho các gia chủ vương tộc lớn khác, bảo họ tập hợp ở trang viên của nhà Mộ Dung”.

“Thằng oắt đó không phải rất hống hách sao, hắn bắt các phụ huynh nhà chúng ta tự mình đến đó để xin lỗi mà!”

“Tôi muốn xem xem, hắn có nhận nổi lời xin lỗi của chúng ta hay không?”

Mộ Dung Vô Địch ra lệnh, mọi người liền bắt đầu hành động.

Người đầu tiên đến là gia chủ của nhà họ Kiều.

Nhìn thấy đứa cháu trai bị gãy chân, gia chủ nhà họ Kiều đã nổi trận lôi đình.

 

Về phần gia chủ nhà họ Tiêu, phổi của ông ta như bị nổ tung.

Cháu trai Tiêu Ngũ Nhạc và cũng là người kế vị tương lai của nhà họ Tiêu mà ông ta yêu quý nhất, đã bị biến thành một thái giám!

Khoảng mười phút sau, ngoại trừ nhà họ Sở ra, bốn mươi chín gia chủ của vương tộc Đông Hải đã có mặt đầy đủ.

Bốn mươi chín gia tộc thuộc vương tộc này đại diện cho sức mạnh hàng đầu của toàn bộ Đông Hải.

“Tôi tin rằng mọi người đều đã biết rằng những người kế nhiệm được các gia tộc lớn của chúng ta vun đắp đều đã bị cùng một người đánh cho tàn phế! Điều này đối với chúng ta mà nói đúng là một nỗi nhục nhã to lớn!”

“Nhưng chuyện này liên quan đến thể diện của vương tộc Đông Hải, cho nên lần này đến tỉnh lỵ nhỏ bé đó, chúng ta phải hành động kín tiếng, không được tiết lộ hành trình của chúng ta!”

“Chờ đến khi chúng ta xử lý đám người không biết trời cao đất dày kia xong rồi sẽ công bố sau!”

Mộ Dung Vô Địch vung tay lên, các gia chủ khác đều lần lượt hưởng ứng.

Không ai dám không nghe theo.

Mặc dù Mộ Dung Vô Địch yêu cầu phải kín tiếng, nhưng người mà bốn mươi chín gia chủ dẫn theo đều là những cao thủ hạng một, ai nấy đều có thể lấy một địch cả trăm người.

Họ đều là những cao thủ hàng đầu ở Đông Hải.

Chỉ dựa vào những cao thủ hàng đầu này thôi cũng thừa sức san bằng Hồng Anh Xã rồi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi