ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 548 – Lâm Nhã Hiên hiểu nhầm

Lúc này bầu không khí nhà họ Sở ở Đông Hải cực kì ngột ngạt bí bách.

Bọn họ vẫn luôn nghĩ cách làm sao để giải quyết được mối tai họa ngầm là Mục Hàn, nhưng giờ thì hay rồi, tai họa ngầm không những không giải quyết được, mà nhà họ Sở ở Nam Hồ cũng đã biết chuyện này.

Điều này khiến Sở Nhậm Hành cảm thấy rất bị động.

Bởi vì đối với nhà họ Sở ở Đông Hải mà nói, Mục Hàn cứ như một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra đại họa trong buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc.

“Chắc chắn thằng khốn Mục Hàn đã tìm đến Sở Nhậm Hòa”, Sở Chí Minh tự bổ sung: “Chúng ta vẫn luôn muốn chối bỏ thân phận của Mục Hàn, nên Mục Hàn đã ôm hận trong lòng mà tìm tới nhà họ Sở ở Nam Hồ”.

“Như vậy, cậu ta có thể mượn tay nhà họ Sở ở Nam Hồ, khiến chúng ta không thể không chấp nhận cậu ta!”

“Nước đi này quá nham hiểm!”, Sở Nhậm Hành gật đầu, nói: “Nhưng mọi việc đã như vậy rồi, có nói nhiều cũng vô ích!”

“Giờ thân phận của Mục Hàn đã bị bại lộ, tôi không thừa nhận cũng không được!”

“Hơn nữa, tôi còn phải cho nó tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc!”

“Nếu như vậy thì chúng ta còn phải đi mời Mục Hàn nữa!”, Sở Hùng vừa nghĩ tới việc mình phải đến tỉnh liền lắc đầu: “Dù sao lần này con cũng không đi nữa đâu!”

Thế là Sở Nhậm Hành liếc mắt nhìn Sở Chí Minh.

Rõ ràng Sở Chí Minh đã bị “sự tiếp đãi” mà Sở Hùng nhận được ở tỉnh dọa sợ chết khiếp, vội vàng hoảng hốt nói: “À… gia chủ à, hôm nay cháu có hẹn với mấy người thái tử, không đi không được!”

Sở Nhậm Hành liếc những người khác, tất cả đều lần lượt cúi đầu.

Không ai sẵn lòng đi gặp tên Mục Hàn xúi quẩy.

Sở Nhậm Hành bỗng cảm thấy không vui.

Lúc này, Sở Lão Lục đề nghị: “Gia chủ, tôi thấy chi bằng để gia đình Sở Chiêu Quân đi mời ạ!”

“Ồ, đúng thế!”, Sở Nhậm Hành vỗ đùi thật mạnh nói: “Có vẻ mối quan hệ của con nhóc này với Mục Hàn cũng không tồi, bảo nhà nó đến tỉnh một chuyến đi”.

Thế là, gia đình nhà Sở Chiêu Quân bị Sở Nhậm Hành gọi tới.

Bố của Sở Chiêu Quân là Sở Anh sau khi biết mình phải đến tỉnh mời Mục Hàn tham gia buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc thì rất không tình nguyện, ôm một cục giận oán trách.

Sở Anh tới tỉnh, sau khi gặp Mục Hàn thì không ngừng càm ràm: “Mục Hàn, không phải tôi nói cậu chứ, với thân phận của cậu mà tôi phải đích thân đi mời thế này, chính là tự hạ thấp giá trị của tôi!”

“Có điều, gia chủ đã ra lệnh thì tôi phải nghe theo”.

Sau khi biết lý do mà cả nhà Sở Chiêu Quân tới, Mục Hàn chỉ cười nhạt đáp: “Xem ra nhất định Sở Nhậm Hòa đã tới tìm Sở Nhậm Hành, nếu không với thái độ của Sở Nhậm Hành với tôi sao có thể để tôi tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc được chứ!”

“Nói thật lòng, tôi có thể tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc là một niềm vinh dự to lớn đối với nhà họ Sở ở Đông Hải!”

“Ha ha ha!”, Sở Anh cười phá lên: “Còn là niềm vinh dự to lớn hả? Mục Hàn, cậu thật sự cho rằng mình rất lợi hại sao?”

“Bố, sao bố lại nói anh Mục Hàn như thế”, Sở Chiêu Quân trợn mắt nhìn Sở Anh, sau đó kéo Mục Hàn sang một bên nói: “Anh Mục Hàn, em biết anh không thích nhà họ Sở ở Đông Hải lắm, cũng rất ghét gia chủ. Nhưng dù sao anh cũng là cháu ngoại của nhà họ Sở ở Đông Hải, em hi vọng anh có thể tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc”.

Sở Chiêu Quân là thành viên duy nhất của nhà họ Sở ở Đông Hải thừa nhận thân phận của Mục Hàn, cho nên Mục Hàn vẫn sẽ lắng nghe ý kiến của cô.

“Được!”, Mục Hàn mỉm cười nói: “Nếu em muốn anh có mặt ở buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc thì người làm anh này tất nhiên sẽ không để em phải thất vọng!”

Sau khi cả nhà Sở Chiêu Quân quay về báo cáo.

Sở Nhậm Hành biết Mục Hàn đồng ý tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở ở Đông Hải thì chỉ bực bội hừ một tiếng, coi thường nói: “Tôi còn tưởng thằng nhóc này khí phách thế nào chứ?”

“Mồm năm miệng mười nói muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Sở ở Đông Hải, ở bên ngoài lợi dụng danh tiếng nhà họ Sở ở Đông Hải thì đã đành, giờ lại đồng ý tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở tổ chức ở Đông Hải, tôi thấy nó đúng là một con chó mưu mô xảo quyệt!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”, những người khác cũng đồng loạt phụ họa theo.

Nhưng bọn họ đâu hề biết rằng, Mục Hàn nhận lời tham dự chỉ vì coi trọng Sở Chiêu Quân.

Ở một nơi khác.

Tin tức Mục Hàn đồng ý với Sở Chiêu Quân tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc đã truyền tới tai Lâm Nhã Hiên.

Suy cho cùng, buổi họp thường niên lần này được tổ chức tại nhà họ Sở ở Đông Hải, với tư cách là chủ nhà, bọn họ đã bí mật cho mời đại thống soái tới tham dự để khiến tất cả nhà họ Sở khác trên toàn quốc phải kinh ngạc, nhà họ Sở ở Đông Hải đã cố gắng hết sức đi tuyên truyền trắng trợn nên mọi người khắp phố lớn ngõ nhỏ đều biết chuyện này.

Theo Lâm Nhã Hiên thấy, hành động này của Mục Hàn khiến anh càng ngày càng trở nên sa ngã.

Lâm Nhã Hiên nghĩ rằng Mục Hàn hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của bản thân để tạo dựng thành công, chứ không cần phải dựa dẫm vào nhà họ Sở ở Đông Hải.

Lúc Lâm Nhã Hiên định tới chất vấn Mục Hàn thì Mục Hàn đã tới tìm cô.

“Đúng vậy!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Đúng là anh sẽ tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc, dù sao thì nhà họ Sở ở Đông Hải đã tới mời anh rồi!”

“À, anh định đưa em đi cùng”.

“Thôi, em không đi đâu”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu: “Anh đi một mình đi”.

Mục Hàn hơi khó hiểu, không biết tại sao Lâm Nhã Hiên lại có thái độ như vậy.

Nhưng Mục Hàn còn có việc khác nên đi trước.

Lâm Nhã Hiên phiền muộn trong lòng, gọi điện thoại kể chuyện này cho Phương Viên.

Có điều, thái độ của Phương Viên lại khiến Lâm Nhã Hiên rất kinh ngạc.

“Nhã Hiên, cậu phải tin tưởng Mục Hàn, anh ấy tuyệt đối không phải đàn ông ăn bám đâu!”, Phương Viên thật lòng khuyên nhủ: “Lần này Mục Hàn tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc chắc chắn là đã đạt được thành tựu to lớn”.

“Được rồi đấy!”, Lâm Nhã Hiên cau mày đáp: “Cậu đừng chọc mình cười nữa!”

“Bây giờ Mục Hàn hoàn toàn dựa dẫm vào nhà họ Sở ở Đông Hải, nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Sở thì anh ấy có thể có được thành tựu gì chứ?”

“Cái này…”

Thực ra Phương Viên rất muốn nói cho Lâm Nhã Hiên biết, Mục Hàn chính là ông chủ đứng đằng sau tập đoàn Phi Long, với năng lực của anh thì căn bản không cần sự giúp đỡ của nhà họ Sở ở Đông Hải.

Nhưng Mục Hàn đã dặn dò nên Phương Viên vẫn phải giữ bí mật.

“Thôi, chúng ta không nói về Mục Hàn nữa”, Lâm Nhã Hiên lại nghĩ tới một chuyện khác: “Đúng rồi, hôm đó mình không tham dự buổi lễ chúc mừng của tập đoàn Phi Long được. Nghe nói ông chủ của các cậu đã lộ diện rồi, sao nào? Đẹp trai không, có làm rung động tâm hồn thiếu nữ của cậu không?”

Phương Viên hơi lúng túng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Ông chủ phía sau của bọn mình ấy hả, thực ra cũng bình thường thôi”.

“Hóa ra là như thế”, Lâm Nhã Hiên đột nhiên bừng tỉnh: “Chẳng trách sau khi cậu từ đảo Trùng Minh về không có động tĩnh gì, hóa ra là mộng tưởng tan thành mây khói rồi à!”

“Có điều không thành vấn đề, đàn ông tốt còn rất nhiều, chúng ta từ từ tìm kiếm!”

Mấy ngày này Phương Viên rảnh rỗi liền làm công tác tư tưởng cho Lâm Nhã Hiên.

Do đó Lâm Nhã Hiên mới coi như có thể tiếp nhận sự thật Mục Hàn tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc.

Thời gian mau chóng trôi đi.

Cuối cùng cũng tới ngày buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc diễn ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi