Chương 550 – Nhà họ Sở có tư cách sao?
Sở Nhậm Hành cảm nhận được rất rõ vẻ coi thường trong điệu cười của Mục Hàn, cụ ta không khỏi cau mày hỏi: “Cậu cười cái gì?”
“Cậu đang cười nhạo tôi sao?”
“Hừ!”, Sở Nhậm Hành bực bội hừ một tiếng, nói: “Mục Hàn, tôi biết cậu tâm địa gian xảo. Có điều cậu đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể dùng mưu kế nham hiểm để bước vào nhà họ Sở ở Đông Hải, cậu muốn vào nhà tôi thì buộc phải hoàn thành ba điều kiện vừa nãy! Nếu không thì cậu đừng có mà mơ!”
“Đúng! Chính là như vậy!”, Sở Chí Minh càng đắc ý nói: “Mục Hàn, cậu định quỳ lạy chúng tôi trước hay là định nhận cái tát của chúng tôi trước đây?”
Sở Chí Minh vừa nói xong thì lập tức bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như mắt chim ưng của Mục Hàn.
Điều này khiến Sở Chí Minh có một loại cảm giác vô cùng sợ hãi.
“Ha ha ha ha!”
“Tôi cười nhà họ Sở ở Đông Hải mấy người không biết tự lượng sức mình!”
Mục Hàn nhếch mép cười khẩy, lên tiếng trả lời: “Bảo tôi quỳ lạy rồi dập đầu bái lạy từng người, mấy người tự hỏi xem mình có tư cách này không đã chứ?”
“Bắt tôi đổi họ, không còn là Mục Hàn mà từ giờ phải lấy tên Sở Hàn, mấy người tự hỏi xem nhà họ Sở ở Đông Hải có cái tư cách này hay không?”
“Còn việc để từng người tát tôi một cái, mấy người tự hỏi xem bản thân có dám không? Mấy người có tư cách này sao?”
Mục Hàn vừa dứt lời, cả nhà họ Sở ở Đông Hải đều kinh ngạc.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ Mục Hàn lại oán giận bọn họ đến thế.
Đặc biệt là câu “Nhà họ Sở ở Đông Hải mấy người có tư cách này sao?” càng giống như đánh thẳng vào linh hồn, đả kích mạnh mẽ vào tâm trí của mỗi một thành viên trong nhà họ Sở ở Đông Hải.
Dù sao, từ trước tới nay, tất cả người nhà họ Sở ở Đông Hải đều lấy làm tự hào khi mình là người nhà họ Sở ở Đông Hải.
Bây giờ lại bị Mục Hàn xem thường như thế.
Điều này khiến bọn họ không có cách nào tiếp nhận nổi.
“Ha ha ha ha!” Lúc này, Sở Nhậm Hành cũng bật cười lớn tiếng.
Cụ ta nhìn thẳng vào mắt Mục Hàn, lớn giọng nói: “Nhà họ Sở ở Đông Hải đã tồn tại hơn trăm năm nay, dù các vương tộc khác nhiều lần thay đổi, nhưng nhà họ Sở ở Đông Hải chúng tôi vẫn luôn vững vàng phát triển ở Đông Hải”.
“Tài sản nhà họ Sở ở Đông Hải lên tới hơn trăm tỷ tệ, sản nghiệp phân bố khắp năm sông bốn biển, Đông Nam Á hay thậm chí là Châu Mỹ! Ngay cả Hồng Anh Xã – tổ chức thế lực ngầm lớn nhất ở phương Nam cũng phải xếp sau lưng nhà họ Sở ở Đông Hải tôi!”
“Nhà họ Sở tôi con cháu đầy nhà, người nào cũng giỏi giang một lĩnh vực riêng, quân sự, chính trị, kinh doanh đều có bóng dáng của con cháu nhà họ Sở ở Đông Hải! Dù là thế gia thủ đô thì cũng phải nể mặt nhà họ Sở ở Đông Hải vài phần!”
Sở Nhậm Hành nói thao thao bất tuyệt.
Những thành viên còn lại của nhà họ Sở ở Đông Hải nghe đến đâu là tỏ vẻ tự hào đến đó.
Cuối cùng, Sở Nhậm Hành nói: “Bản lĩnh của nhà họ Sở ở Đông Hải tôi dù có nói bảy ngày bảy đêm thì cũng không hết, cậu có còn dám nói nhà họ Sở ở Đông Hải không xứng nữa hay không?”
“Nếu nhà họ Sở ở Đông Hải ghê gớm như vậy thì tại sao vẫn chỉ xếp hạng chót trong mười vương tộc mà không phải xếp hạng nhất?”
Câu này của Mục Hàn khiến Sở Nhậm Hành không có cách nào phản kháng.
Mặc dù nhà họ Sở ở Đông Hải ghê gớm nhưng cũng chưa thể đạt được đến ngưỡng có thể đối chọi với nhà họ Mộ Dung.
Mục Hàn cười khẩy lên tiếng: “Nói cho cùng thì vẫn là không đủ tư cách! Ông có tin chỉ cần một câu nói của tôi cũng khiến cho nhà họ Sở ở Đông Hải mấy người bị đá ra khỏi top mười vương tộc hàng đầu, không ngóc đầu lên nổi nữa hay không?”
Vừa nghe thấy điều này, Sở Nhậm Hành liền nổi điên.
Quá ngông cuồng rồi đấy nhỉ?
“Nhóc con, tôi thấy cậu đang cố ý kiếm chuyện phải không?”, Sở Nhậm Hành tức phát điên, gõ cây gậy trong tay xuống đất: “Hôm nay cậu đừng hòng bước chân vào cánh cửa nhà họ Sở ở Đông Hải dù chỉ một bước!”
“Dù cậu có hoàn thành ba điều kiện lúc nãy thì cũng không được!”
“Ngăn cản tôi sao?”, khoé miệng Mục Hàn nhếch lên: “Mấy người đủ tư cách sao?”
“Nếu Mục Hàn tôi đã đến rồi thì nhất định phải vào trong! Chúa cũng không ngăn nổi, tôi nói rồi đấy!”
Dứt lời, Mục Hàn liền bước vào trong.
“Ngăn nó lại cho tôi!”, Sở Nhậm Hành thấy vậy thì lập tức hô lên.
Sở Chí Bình đứng ở hàng đầu, lập tức tiến lên trước một bước định ngăn Mục Hàn lại.
Mục Hàn tóm lấy Sở Chí Bình rồi ném ra xa như ném một con gà.
Sở Chí Minh thấy vậy cũng xông tới.
Mục Hàn chỉ cần một đấm đã đánh bay Sở Chí Minh.
Tiếp đó là Sở Lão Lục.
Công lực của Sở Lão Lục mạnh hơn nhiều so với Sở Chí Minh và Sở Chí Bình, thế nhưng trước mặt Mục Hàn thì vẫn không có cách nào đánh trả, ông ta cũng bị Mục Hàn hạ gục chỉ với một đòn vật ngửa đơn giản.
Sở Hùng thấy vậy thì lập tức phất tay.
Mấy chục cao thủ hàng đầu nhà họ Sở ở Đông Hải cùng xông tới ngăn Mục Hàn tiến vào.
Điều khiến đám người Sở Hùng kinh ngạc là mấy chục cao thủ hàng đầu này vẫn không địch lại nổi Mục Hàn.
Thấy Mục Hàn sắp đặt chân vào cửa chính nhà họ Sở ở Đông Hải, Sở Hùng gào lên: “Mục Hàn, cậu hỗn xược!”
Ông ta vừa nói vừa xông đến chặn anh lại.
Không ngoài dự đoán, Sở Hùng bị Mục Hàn đánh bại.
Hơn nữa còn là một đấm bay thẳng ra xa.
Lúc này, hầu hết người nhà họ Sở ở Đông Hải đều đã ngã sõng soài dưới đất.
Nhìn thấy thực lực nhà họ Sở ở Đông Hải chỉ có như vậy, Mục Hàn không khỏi lắc đầu thở dài rồi nói bằng giọng điệu tiếc nuối: “Đường đường là nhà họ Sở ở Đông Hải – một trong mười vương tộc hàng đầu mà chỉ đến thế thôi sao?”
“Đúng là làm người ta thất vọng quá!”
Tất cả thành viên nhà họ Sở ở Đông Hải đều trố mắt nhìn nhau.
Thế nhưng, ai cũng bó tay trước Mục Hàn.
Mục Hàn nói xong thì cất bước tiến thẳng qua cửa chính nhà họ Sở ở Đông Hải.
Lúc này, Mục Hàn giống như một vị thần hạ phàm.
Trên người có một loại khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Khiến mắt Sở Chiêu Quân sáng bừng cả lên.
Nhưng lại khiến Sở Nhậm Hành tức phát điên.
Mục Hàn mà bước qua cửa chính nhà họ Sở ở Đông Hải thì cũng đồng nghĩa với việc ba điều kiện mà cụ ta vừa mới đưa ra không có chút tác dụng nào cả, người làm gia chủ như cụ ta cũng vô cùng mất mặt.
Đặc biệt là câu nói châm biếm lúc Mục Hàn bước chân qua cửa chính nhà họ Sở ở Đông Hải thì càng giống như một lưỡi dao khoét sâu vào lòng tất cả thành viên nhà họ Sở ở Đông Hải.
“Mục Hàn, cậu bớt vênh váo đi!”, Sở Nhậm Hành tức giận nói: “Cậu vào thế nào thì tôi cũng phải bắt cậu đi ra như thế!”
“Naruto!”, Sở Nhậm Hành gào lên.
Lúc này trong không gian bất chợt xuất hiện một bóng người, vậy mà lại là cao thủ số một nhà họ Sở ở Đông Hải – Naruto.
Sở Nhậm Hành giơ tay chỉ vào Mục Hàn, thở hồng hộc, tức giận nói: “Naruto, cậu mau đuổi tên này ra ngoài cho tôi!”
“Dù đánh nó tàn phế hay đánh chết luôn cũng được!”
Tuy nhiên, điều khiến Sở Nhậm Hành không thể ngờ nổi là Naruto lại không hề chuyển động.
Sở Nhậm Hành hoài nghi hỏi: “Naruto, cậu làm sao thế? Thi hành mệnh lệnh của tôi đi!”
Naruto nào dám ra tay với Mục Hàn!
Dù Mục Hàn không có thân phận đại thống soái thì dựa vào thực lực của anh cũng đủ để giết Naruto chỉ trong nháy mắt.
Đặc biệt là Naruto tự cho rằng mình rất giỏi trong việc theo dõi, trình độ cao siêu, nhưng ngày trước khi hắn theo dõi Mục Hàn lại bị phát hiện ra ngay tức khắc, bây giờ nghĩ lại cả người vẫn đầm đìa mồ hôi lạnh.
Có thể nói kỹ năng mà Naruto học được từ Đảo Quốc hoàn toàn vô dụng trước mặt Mục Hàn.
Mục Hàn muốn giết hắn thì chỉ dễ như trở bàn tay.
Naruto căn bản không dám ra tay với Mục Hàn.