ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 560 – Anh ta sợ nên thành ra như vậy

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Sở Nhậm Hành.

Điều này khiến Sở Nhậm Hành có cảm giác vô cùng vui sướng.

Cụ ta lên tiếng với vẻ mặt tự hào: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không lòng vòng nữa”.

“Hôm nay tôi muốn mời một vị khách rất có sức ảnh hưởng, đó chính là đại thống soái danh tiếng lẫy lừng!”

“Người mà quân đoàn Côn Luân bảo vệ, lãnh đạo cao nhất của Chí Toàn!”

Sở Nhậm Hành vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Đại thống soái là ai chứ?

Nhân vật dưới một người trên vạn người.

Sáu năm trước, người đó chỉ dựa vào sức một mình mình đánh bại liên quân hơn bốn mươi nước tấn công biên giới Hoa Hạ, đánh cho những nước lân cận vứt bỏ vũ khí giáp sắt, được xưng là chiến thần một đời.

Bên cạnh đó còn trở thành người duy nhất được phong quân hàm “đại thống soái” từ khi Hoa Hạ dựng nước đến nay.

Đại thống soái là thần tượng của vô số đàn ông Hoa Hạ.

Sở Nhậm Hành mời được một chiến thần tiếng tăm lẫy lừng như vậy đến thật sao?

Sở Quy Thiên kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Nhậm Hành, tôi không nghe lầm đấy chứ?”

“Cậu mời được đại thống soái đến đây sao?”

“Đúng vậy, thưa cụ tổ”, Sở Nhậm Hành gật đầu, vẻ mặt vô cùng chắc chắn: “Mời đại thống soái đến tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc là món quà bất ngờ mà cháu chuẩn bị cho cụ đấy ạ!”

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Sở Quy Thiên phấn khởi, liên tục khen ba tiếng tốt: “Nhậm Hành, nhà họ Sở ở Đông Hải của cậu đúng là có thể đảm đương trọng trách đấy!”

“Gia tộc nhà họ Sở chúng ta trước tiên là có Sở Chí Toàn làm thiếu tướng quân đoàn Côn Luân, cánh tay đắc lực của đại thống soái, nay Nhậm Hành cậu còn mời được đại thống soái đến tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc, đúng là khiến nhà họ Sở chúng ta cảm thấy vẻ vang!”

“Có đại thống soái hỗ trợ, ngày nhà họ Sở chúng ta trở nên thịnh vượng sẽ nhanh thôi!”

Lời nói của Sở Quy Thiên khiến vẻ mặt Sở Nhậm Hòa lập tức biến đổi.

Việc nhà họ Sở ở Đông Hải có thể mời được bức tượng Phật đại thống soái đến quả thật như sấm đánh giữa trời quang.

Ai cũng không ngờ đến.

Chỉ cần đại thống soái có mặt ở buổi họp thường niên của nhà họ Sở, bất kể nhà họ Sở ở Nam Hồ có đạt được bao nhiêu thành tích huy hoàng trong quá khứ cũng sẽ trở nên ảm đạm không thấy ánh sáng.

Suy cho cùng, nhà họ Sở ở Nam Hồ có mạnh chăng nữa cũng mạnh hơn đại thống soái được sao?

Sở Nhậm Hòa không khỏi ủ rũ.

Toàn bộ người nhà họ Sở ở Đông Hải thì lại ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ vô cùng hãnh diện.

Sở Nhậm Hành liếc nhìn Sở Nhậm Hòa, vẻ mặt đắc ý nói: “Anh cả Nhậm Hòa, anh nói xem chiếc ghế bành thứ ba của tôi có đáng để đặt đây không?”

Sở Nhậm Hòa lúng túng đáp: “Đáng lắm, đáng lắm”.

“Đâu chỉ là đáng”, lúc này Sở Quy Thiên đầy khí phách lên tiếng: “Đại thống soái đến thì chiếc ghế bành của tôi cũng nên nhường lại rồi”.

“Tất cả mọi người ở đây cũng chỉ có đại thống soái mới đủ tư cách ngồi ghế chính!”

“Đến lúc đó, tôi và Chí Toàn sẽ đứng hai bên trái phải phục vụ đại thống soái, có thể trở thành một câu chuyện đẹp về sau”, Sở Quy Thiên nói xong lại vẫy tay với Sở Chí Toàn: “Nào, Chí Toàn, đến ngồi bên cụ tổ nào!”

Thế nhưng Sở Chí Toàn lại run lẩy bẩy.

Bây giờ trong lòng Sở Chí Toàn vô cùng hoảng loạn.

Hắn hoàn toàn không ngờ Sở Nhậm Hành lại có thể mời được đại thống soái đến.

Sở Chí Toàn vốn chỉ là thiếu tướng quân đoàn Côn Luân giả, cánh tay đắc lực của đại thống soái gì đó đều là khoác lác mà thôi.

Nếu như đại thống soái đến đây, người ta không nhận ra mình thì không phải sẽ lộ tẩy hay sao?

Một khi lộ ra chuyện mình giả mạo thân phận, đừng nói là Sở Nhậm Hành sẽ đánh chết mình, mà ngay cả đại thống soái chắc chắn cũng sẽ không tha thứ cho tội giả mạo thiếu tướng quân đoàn Côn Luân của hắn.

Cho nên toàn thân Sở Chí Toàn cảm thấy ớn lạnh.

“Này, Chí Toàn, cháu sao thế?”, Sở Quy Thiên thấy Sở Chí Toàn như vậy, không khỏi nghi hoặc: “Sao cháu lại run rẩy đến thế?”

“Cháu, cháu, cháu…”, Sở Chí Toàn vô cùng lúng túng, không biết nên trả lời thế nào.

“Cụ tổ, cháu nghĩ Chí Toàn nhất định là kích động thành ra như vậy”, Sở Nhậm Hành cũng không biết ra sao, nhưng cụ ta tự tưởng tượng một phen thì nhanh chóng hiểu ra, cười ha ha nói: “Đại thống soái là lãnh đạo của Chí Toàn, đối với chúng ta mà nói, lãnh đạo hạ mình đến nhà họ Sở đúng là làm rạng rỡ tổ tông!”

“Chí Toàn chắc chắn là bị cảm động bởi tâm tư của đại thống soái mới thành ra như vậy!”

“Ha ha!”, Sở Quy Thiên nghe vậy cũng cười sảng khoái, gật đầu đáp: “Quả thật như vậy. Kể cả cụ tổ đã sống hơn một trăm năm, nghe được tin vui như vậy cũng không kiềm chế được nỗi kích động trong lòng mà!”

“Dù sao thì hơn một trăm năm Hoa Hạ dựng nước, đứa con của trời như đại thống soái đúng là có một không hai”.

“Các người đúng là giỏi nói mò!”, lúc này một giọng nói không hài hòa vang lên: “Gì mà kích động thành như vậy, tôi thấy anh ta là sợ quá nên thành ra như vậy”.

Người lên tiếng chính là Mục Hàn.

Ánh mắt của tất cả mọi người lại tập trung lên người Mục Hàn lần nữa.

Sở Nhậm Hành căm hận cắn răng, không nhịn được quát lên: “Cậu nói bậy gì đấy?”

Mỗi lần ở thời khắc quan trọng, thằng nhóc này lại xuất hiện phá rối, hoàn toàn là rắp tâm muốn gây khó dễ với nhà họ Sở ở Đông Hải.

“Tôi không nói bậy”, Mục Hàn lắc đầu đáp: “Tôi đã nói từ trước, Sở Chí Toàn không phải là thiếu tướng quân đoàn Côn Luân, cánh tay đắc lực của đại thống soái gì đó”.

“Anh ta vốn cho rằng có thể lừa dối qua mặt được mọi người ở buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc, lấy danh tiếng tốt”.

“Nhưng giờ thì hay rồi, ông mời đại thống soái đến, kẻ giả mạo như anh ta gặp đại thống soái chắc chắn sẽ lộ tẩy!”

“Anh ta sắp bị lộ tẩy còn không hoảng hay sao?”

“Cậu ngậm máu phun người!”, Sở Chí Toàn nghe vậy lập tức phẫn nộ quát lên: “Cậu nghi ngờ thân phận của tôi hết lần này đến lần khác, rốt cuộc là có ý gì?”

“Lẽ nào là vì cậu muốn dựa dẫm vào nhà họ Sở ở Đông Hải chúng tôi nhưng cuối cùng không được như ý?”

“Tôi cần dựa dẫm vào nhà họ Sở ở Đông Hải sao?”, Mục Hàn cười nhạt: “Cho dù là nhà họ Sở trên toàn quốc cộng lại cũng chỉ là sâu kiến trong mắt tôi mà thôi”.

“Láo xược!”, Sở Nhậm Hành thật sự muốn bước tới tát cho Mục Hàn một bạt tai, nhưng vừa nhớ đến bản lĩnh của Mục Hàn và tính cách quái gở của anh thì đành kìm nén nỗi kích động.

Sau đó, cụ ta nghiêm túc nói với Sở Quy Thiên: “Cụ tổ, đây là thằng con trời đánh do đứa con gái út của cháu là Sở Vân Lệ năm xưa quan hệ bất chính với cậu chủ nhà họ Mục mà sinh ra, nên nó mới không có khí chất cao quý tao nhã của nhà họ Sở ở Đông Hải chúng cháu”.

Cháu vốn định có lòng tốt nhận lại nó, để nó cảm nhận được hơi ấm của gia tộc”.

“Nhưng nó hết lần này đến lần khác làm loạn buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc, đã trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Nay cháu Sở Nhậm Hành xin báo cáo với cụ tổ, từ giờ nhà họ Sở ở Đông hải chúng cháu trục xuất Mục Hàn, những hành động, lời nói của nó sau này sẽ không có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Sở ở Đông Hải nữa”.

“Gia chủ, làm hay lắm ạ!”, Sở Hùng đứng bên cạnh còn trợ uy: “Nhưng trước khi đuổi nó ra gia môn thì phải tính xong nợ của nó đã”.

Nó phải chấp hành gia pháp rồi mới được đi!”

Sở Hùng vừa dứt lời, tất cả mọi người lại xôn xao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi