ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 645: Mục Sảng

“Không nói những thứ khác, chỉ nói đến phân phận thấp kém của mẹ đẻ mày, chỉ là con gái của một vương tộc nhỏ bé mà muốn gả cho bố tao, làm bà chủ nhà họ Mục thủ đô, đúng là mơ mộng viển vông!”

“Ngay cả làm vợ bé của bố tao, bà ta cũng không đủ tư cách!”

“Tao luôn nghĩ năm đó bố tao bỏ rơi hai mẹ con mày là việc làm rất đúng đắn. Mày có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, trở thành ông chủ của tập đoàn Phi Long, ra lệnh cho năm mươi vương tộc, thì mày thực sự cho rằng mày có năng lực sao?”

“Không không không, mày sai rồi! Tất cả những gì mày có được đều là từ huyết mạch nhà họ Mục ở thủ đô!”

“Cho dù mày có được những thứ này thì đã sao chứ? Trong mắt tao, tập đoàn Phi Long chỉ là con kiến, bất cứ lúc nào tao cũng có thể bóp chết!”

Mục Sảng gào mồm lên.

Mặc dù Mục Hàn đã từng ở nhà họ Mục ở thủ đô vài năm, nhưng lúc đó, ai cũng coi thường khinh bỉ anh.

Mục Sảng thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến Mục Hàn.

Vì vậy, cuộc gọi ngày hôm nay cũng là cuộc gọi đầu tiên giữa hai anh em bọn họ.

Sau khi nói xong những lời này, Mục Sảng đột nhiên cảm thấy sảng khoái.

“Vậy sao?”, Mục Hàn cười khẩy nói: “Mục Sảng, anh còn chiêu gì thì dùng hết đi! Chẳng phải anh xuất thân cao quý, huyết mạch chính thống sao?”

“Tôi muốn xem xem anh làm thế nào để khiến tôi bội phục anh!”

“Mày đợi đấy”, Mục Sảng nói: “Thân phận của tao và mày hoàn toàn khác nhau, cho dù mày nỗ lực thế nào thì cũng không thể đánh bại tao đâu. Tao sẽ cho mày thấy sự khác biệt giữa tao và mày là khoảng cách giữa trời và đất! Sự tồn tại của tao nhất định sẽ khiến mày phải ngước nhìn!”

“Cảnh tượng mày quỳ dưới chân tao cầu xin sẽ đến nhanh thôi!”

Nói xong, Mục Sảnh cúp điện thoại luôn.

Nghe thấy tiếng tút kéo dài trong điện thoại, Mục Hàn nheo mắt lại: “Tôi rất mong đợi cái gọi là con rồng chân chính của nhà họ Mục ở thủ đô sẽ đánh bại tôi như thế nào đấy!”

“Cái gì mà con rồng chân chính nhà họ Mục ở thủ đô chứ, so với đại ca thì cũng chỉ là một tên kém cỏi mà thôi”, Hoàng Điểu không phục nói.

“Đúng vậy!”, Quỳ Ngưu cũng nói theo: “Đại ca, để tôi đến nhà họ Mục ở thủ đô, đánh chết luôn tên kiêu ngạo đó nhé!”

“Không cần”, Mục Hàn lắc đầu: “Đây là ân oán giữa tôi và nhà họ Mục ở thủ đô, mọi người không cần xen vào”.

“Nhà họ Mục ở thủ đô chẳng phải vẫn luôn coi thường tôi sao, họ cho rằng tôi là tên vô dụng, rẻ tiền, làm hoen ố cái gọi là huyết thống cao quý của bọn họ, vậy thì sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi cũng sẽ cho bọn họ thấy, cho dù là người bình thường thì tôi cũng có thể làm nên chuyện kinh thiên động địa!”

Bất cứ ai trong tứ đại chiến thần cũng đều có thể giết chết Mục Sảng một cách dễ dàng.

Nhưng, Mục Hàn không muốn làm như vậy.

Anh muốn đích thân đánh bại nhà họ Mục ở thủ đô.

Sau đó khiến Mục Thịnh Uy quỳ gối, nhận lỗi vì quyết định bỏ rơi mẹ con anh năm xưa.

“À…” lúc này, Mục Hàn nghĩ tới điều gì đó: “Lúc nãy trong điện thoại, Mục Sảng nói sẽ ra tay với tất cả những người có quan hệ với tôi, còn đặc biệt nhắc đến tên Ngô Giang Hào”.

“Vì vậy, tôi nghĩ mấy ngày tới, Mục Sảng nhất định sẽ gây bất lợi cho nhà họ Ngô”.

“Vâng thưa đại ca”, Hoàng Điểu gật đầu nói: “Một khi nhà họ Ngô xảy ra chuyện thì nhất định sẽ dẫn đến khủng hoảng”.

“Đến lúc đó, Mục Sảng sẽ càng thêm kiêu ngạo, cục diện đối với chúng ta càng thêm bất lợi”.

“Vì vậy, tôi phải phái người đến bảo vệ nhà họ Ngô”, Mục Hàn hỏi: “Hoàng Điểu, cô kiểm tra xem, thế lực của tôi ở thủ đô gồm những bộ phận nào?”

Hoàng Điểu lập tức lấy máy tính xách tay ra kiểm tra.

“Đại ca, năm đó anh đã xây dựng rất nhiều tiểu đội tinh nhuệ, mỗi đội có số lượng ít, khoảng mười mấy người, nhưng ai cũng rất ưu tú. Trong đó có một tiểu đội tên là Thiên Sách Vệ đang mai phục ở thủ đô”.

Lúc Hoàng Điểu kiểm tra, đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Đại ca, thật bất ngờ, đội trưởng của Thiên Sách Vệ hóa ra lại là người nhà họ Mục ở thủ đô, là anh họ của Mục Sảng”.

“Ồ? Trùng hợp vậy sao?”, Mục Hàn không khỏi vui mừng: “Nếu tôi không nhầm thì đội trưởng của Thiên Sách Vệ, ở nhà họ Mục, hẳn là nhân tài mới nổi như Mục Sảng và trở thành đối tượng được mọi người khen ngợi”.

“Nhưng như vậy thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là một trong những thuộc hạ của tôi mà thôi!”

“Hoàng Điểu, lập tức ra lệnh cho đội trưởng của Thiên Sách Vệ, bảo anh ta bảo vệ nhà họ Ngô chu toàn”.

“Rõ thưa đại ca!”, Hoàng Điểu lập tức liên lạc với Thiên Sách Vệ.

Ở thủ đô.

Lúc này, nhà họ Ngô chìm trong màn mây đen.

Trong sảnh lớn, Ngô Giang Hào quỳ trước bức chân dung của tổ tiên, xung quanh là những vị trưởng bối cau chặt mày.

“Đồ súc sinh! Đúng là đồ súc sinh!”, gia chủ nhà họ Ngô ngồi trên ghế bành, lớn tiếng quát: “Mày có biết mày đã mang đến tai họa diệt vong cho nhà họ Ngô không hả?”

“Đúng đấy, con trai!” bố của Ngô Giang Hào cũng thở dài: “Con nói xem sao con lại đi kết giao với loại con hoang rẻ mạt bị nhà họ Mục ở thủ đô bỏ rơi chứ”.

“Bây giờ thì hay rồi, nhà họ Ngô chúng ta cũng bị liên lụy!”

“Đâu chỉ là liên lụy, đây đúng là rước họa vào thân, gặp tai bay vạ gió!”, gia chủ nhà họ Ngô tức giận đập bàn: “Một tiếng trước, Mục Sảng đã thông báo, muốn tới nhà họ Ngô làm khách”.

“Ngoài miệng nói là làm khách, nhưng thực tế muốn làm gì thì chắc trong lòng mọi người đều rõ”.

“Nhưng năm đó con cũng không biết Mục Hàn lại là con riêng bị nhà họ Mục ở thủ đô vứt bỏ!”, Ngô Giang Hào ấm ức nói.

“Trước khi kết giao với người khác, lẽ nào mày không điều tra thân phận của đối phương sao?”, chú hai nhà họ Ngô trách móc: “Chúng ta là gia tộc giàu có ở thủ đô, có thể tùy tiện kết giao vậy à?”

“Ví dụ về việc vì kết bạn mà gặp tai họa ngập đầu còn ít sao?”

“Đúng vậy!”, gia chủ nhà họ Ngô thở dài nói: “Nghĩ lại sáu năm trước, lúc quân của bốn mươi nước liên minh tấn công vào Hoa Hạ, nhà họ Ngô đã tích cực chi viện cho đại thống soái, sau khi chiến tranh kết thúc, đại thống soái đã ban thưởng cho những gia tộc giàu có đã chi viện như chúng ta một chiếc huân chương của đại thống soái”.

“Nhà họ Ngô chúng ta luôn tự hào khi có được huân chương của đại thống soái, bây giờ đắc tội với nhà họ Mục ở thủ đô, cho dù có huân chương trong tay thì cũng không có tác dụng gì cả!”

“Nhà họ Ngô chúng ta sắp bị diệt vong rồi”.

Gia chủ nhà họ Ngô cũng trở nên bi quan.

Những người khác đều đổ lỗi cho Ngô Giang Hào.

Ngô Giang Hào cảm thấy mình đã trở thành tội đồ của nhà họ Ngô, không nhịn được liền bật khóc nức nở.

Mặc dù nhà họ Ngô cũng được coi là gia tộc giàu có nhất nhì ở thủ đô, nhưng so với nhà họ Mục thì chẳng là gì cả.

Cho dù là gia tộc giàu có hạng nhất, thì ở trước mặt nhà họ Mục cũng rất xa vời.

Lúc tập thể nhà họ Ngô đang chỉ trích Ngô Giang Hào thì hàng chục chiếc xe hơi sang trọng chạy tới trước cửa.

Một người đàn ông bước xuống từ chiếc Rolls Royce dài ở giữa.

Hắn chính là Mục Sảng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi