ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 671: Mục Sảng đến.

Khoảnh khắc này rõ ràng vô cùng trang nghiêm.

Ngay cả Mục Hàn cũng không thể tránh khỏi đôi chút sự kích động và hồi hộp.

Mục Hàn thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ mặt kinh ngạc hoảng hốt của tất cả mọi người khi bọn họ xuất hiện.

Mà đây cũng chính là bất ngờ mà Mục Hàn muốn dành cho Lâm Nhã Hiên.

Mục Hàn đã phải chờ đợi ngày hôm nay quá lâu rồi.

“Nghiêm, chào”, Chúc Long dẫn đầu tứ đại chiến thần hành lễ thêm lần nữa.

Ba chiến thần còn lại, tứ đại môn chủ và tổng tư lệnh của bảy chiến khu lớn cũng đồng loạt hành lễ.

Mục Hàn khẽ gật đầu, xua tay nói: “Xuất phát”.

Mục Hàn đi phía trên cùng, dẫn đầu đội hình hùng hậu.

Tứ đại chiến thần, tứ đại môn chủ và tổng tư lệnh bảy chiến khu lớn xếp thành đội hình thẳng tắp đi theo sau lưng Mục Hàn, khí thế vô cùng hào hùng.

Có điều Mục Hàn lại không hề hay biết, cũng đúng vào lúc này, hội trường đám cưới lại có thêm một vị khách không mời mà đến.

Lúc này, hội trường buổi lễ đang nóng lòng chờ đợi sự xuất hiện của Mục Hàn.

Chỉ là Mục Hàn vẫn còn chưa xuất hiện, bên ngoài cửa đã vang lên những âm thanh rối loạn.

Một đoàn xe sang có giá chục triệu tệ trở lên đồng loạt xuất hiện.

Hàng nghìn người xông từ ngoài cửa vào, gần như lấp kín hết cả mặt đường.

“Cảnh tượng thật là phô trương!”

Bà cụ Lâm nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi trợn tròn hai mắt và trở nên kích động: “Lẽ nào đây chính là bất ngờ mà Mục Hàn nói với chúng ta?”

Dù gì cảnh tượng này cũng thật sự quá khủng khiếp.

Ngay cả sự xuất hiện của Mộ Dung Vô Địch và năm mươi vương tộc Đông Hải cũng không thể đạt đến loại khí thế này.

Nghe bà cụ Lâm nói như vậy, không chỉ đám người nhà họ Lâm ở Sở Dương và đám người nhà họ Tần ở Sở Bắc hoàn toàn chấn động.

Mà ngay cả Mộ Dung Vô Địch cũng dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cửa vào.

Lúc này, mấy chục người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm lần lượt đứng trước một chiếc Lincoln trong đoàn xe sang kia.

Người đàn ông đứng gần cửa xe vừa giơ tay mở cửa vừa cẩn thận dùng bàn tay còn lại đặt lên trên mép cửa, giống như người ngồi trong xe là hoàng thân quốc thích vậy.

Mục Sảng bước xuống xe với dáng người cao gầy.

Diện mạo bảnh bao, khoé miệng khẽ nhếch lên lộ ra một độ cong kỳ dị.

“Là cậu ta?”

Sở Vân Lệ nhìn thấy Mục Sảng từ xa thì trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Cuối cùng thì nhà họ Mục ở thủ đô cũng tìm tới tận đây rồi sao?

“Cậu thanh niên này là ai vậy?”, Tần Nam hỏi với vẻ hoài nghi: “Vừa nhìn dáng vẻ này đã biết là một người xuất chúng, lẽ nào là bạn của Mục Hàn?”

Mấy người Mộ Dung Vô Địch cũng chấn động vì sự xuất hiện của Mục Sảng.

Đặc biệt là hơn một nghìn đàn em đi bên cạnh Mục Sảng, ai nấy cũng đều là cao thủ hàng đầu, trên người toát ra một loại khí thế không thua kém gì Mục Bá Đạo năm xưa.

Không hề khoa trương khi nói rằng ai trong số hơn một nghìn đàn em này cũng có thực lực mạnh hơn Mục Trường Sinh.

Mà Mục Trường Sinh lại tuyệt đối có thể áp chế được Mục Bá Đạo.

Dù năm xưa Mục Bá Đạo một mình một kiếm trấn áp Đông Hải hơn ba mươi năm, thế nhưng đối với những vương tộc như Mộ Dung Vô Địch mà nói, bọn họ căn bản không có tư cách để làm quen với người nhà họ Mục ở thủ đô.

Chứ đừng nói đến là từng được gặp Mục Sảng.

Nơi này chỉ có duy nhất hai người biết được thân phận của Mục Sảng, đó là Sở Vân Lệ và gia chủ Mục Vấn Đạo của nhà họ Mục ở Sơn Thành.

Nhìn thấy Mục Sảng đến đây, trong lòng Mục Vấn Đạo cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng tiến lên trước quỳ xuống trước mặt Mục Sảng, cung kính nói: “Gia chủ Mục Vấn Đạo của nhà họ Mục ở Sơn Thành xin kính chào cậu chủ Sảng!”

“Là Mục Vấn Đạo à, ông cũng đến rồi sao?”, Mục Sảng khẽ gật đầu, sau đó lại đưa mắt nhìn xung quanh.

“Cậu chủ Sảng?”

Nhìn thấy Mục Vấn Đạo tỏ ra cung kính với Mục Sảng như vậy, tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt hoài nghi.

Dù sao Mục Vấn Đạo cũng là gia chủ hoàng tộc, thân phận này đã là cao nhất trong mắt mọi người rồi.

Vậy mà lúc này ông ta lại tỏ ra cung kính như vậy với một cậu thanh niên chỉ khoảng chừng hai mươi mấy tuổi?

Lâm Lợi Cương luôn tự cho mình là thông minh lập tức ý thức được cậu thanh niên này tuyệt đối là một nhân vật còn lợi hại hơn Mục Vấn Đạo.

Ông ta vội vàng bước lên trước một bước, cười ha ha đón tiếp: “Chào cậu chủ trẻ tuổi, tôi là bố của cô dâu, xin hỏi cậu cũng đến để tham dự đám cưới à?”

“Không sai”, Mục Sảng cười nói: “Nói chính xác hơn thì tôi đến đây vì chú rể Mục Hàn”.

Nghe Mục Sảng nói như vậy, trong lòng Lâm Lợi Cương chợt vui như hoa nở.

Quả nhiên cậu ta là bạn của Mục Hàn.

Mục Sảng tiếp tục nói: “Lần này tôi đến đây không chỉ để tham gia đám cưới mà còn muốn tặng cho chú rể ba món quà, mỗi một món quà đều vô cùng đặc biệt”.

“Tôi tin rằng sau khi chú rể nhìn thấy chúng thì sẽ vô cùng kinh ngạc”.

“Cậu thanh niên, cậu lặn lội đường xa tới đây mà còn mang theo ba món quà quý giá, thật là quý hoá quá”, lúc này, Lâm Lợi Cương càng hào hứng hơn, vội vàng giơ tay nói: “Cậu thanh niên, mời cậu vào!”

Mặc dù không biết tới thân phận thật sự của Mục Sảng, thế nhưng từ cách ăn mặc và khí thế của Mục Sảng, cộng thêm đội ngũ vệ sĩ đi sát theo, Lâm Lợi Cương có dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng có thể đoán ra ba món quà mà cậu ta mang tới nhất định đều rất quý giá.

Dưới sự vây quanh của mọi người, Mục Sảng tiến vào hội trường đám cưới giống như một vương giả.

Mục Sảng bước thẳng lên sân khấu, liếc nhìn Lâm Nhã Hiên xinh đẹp rạng ngời, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Mục Hàn đúng là tốt số thật đấy, vậy mà có thể lấy được một cô gái xinh đẹp như này!”

Lâm Nhã Hiên lịch sự gật đầu đáp lời: “Cảm ơn!”

“Đúng rồi!”, Mục Sảng đưa mắt nhìn xung quanh: “Thật kỳ lạ quá, hội trường đám cưới mà lại không thấy bóng dáng chú rể đâu!”

“Mục Hàn đi chuẩn bị bất ngờ rồi”, Lâm Nhã Hiên nói.

“Ồ? Còn có cả bất ngờ à?”, Mục Sảng nở nụ cười quỷ dị, sau đó bước tới trước mặt người dẫn chương trình, tỏ ý bảo người dẫn chương trình đưa micro cho hắn.

Mục Sảng cầm lấy micro, gào mồm lên: “Mục Hàn, mày đang ở đâu?”

… Lúc này, mấy người Mục Hàn vừa mới bước ra khỏi phòng thay đồ.

Sau đó liền nghe thấy âm thanh đầy khí thế ở bên ngoài.

Suy cho cùng, những cao thủ giống như mấy người Mục Hàn có thể thông qua khứu giác và ý niệm để cảm nhận được hơi thở của cường giả lạ mặt.

“Có rất nhiều cường giả tới đây, ít nhất phải hơn một nghìn người, thấp nhất cũng ở cấp tông sư”, Hoàng Điểu khẽ nhắm hai mắt, nói ra kết quả mà bản thân cảm nhận được: “Còn có không ít cường giả cấp cao hơn”.

“Ai mà lại có đội hình mạnh như thế?”, Mục Hàn bảo Chúc Long: “Tiểu Long, đi nhìn xem là ai đã đến?”

Chúc Long gật đầu, sau đó nhanh chóng trả lời: “Đại ca, là một người thanh niên, nghe nói Mục Vấn Đạo còn quỳ xuống trước mặt anh ta ngay trước mắt mọi người, còn gọi anh ta là cậu chủ Sảng”.

“Chắc hẳn là cậu chủ Mục Sảng của nhà họ Mục ở thủ đô rồi”.

“Mục Sảng?”, trong mắt Mục Hàn lóe lên vẻ sắc lạnh: “Anh ta từ thủ đô tới đây rồi sao?”

“Đại ca, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”, Chúc Long hỏi: “Hay là chúng ta cứ ra ngoài giải quyết Mục Sảng đã rồi tính sau”.

“Không thể”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Ngày tổ chứ lễ cưới, sao có thể thấy máu được cơ chứ?”

“Mặc dù chắc chắn đến tám chín phần là Mục Sảng tới để gây sự, nhưng chúng ta cũng không thể làm bừa được”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi