ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 685: Cứu Mục Đường

Đây là địa bàn của Mục Sảng tại tỉnh.

Vốn dĩ đây là sản nghiệp của tỷ phú giàu nhất tỉnh, nhưng sau khi tập đoàn Thịnh Uy tới tỉnh thì không còn thấy tăm hơi của người này ở đâu nữa.

Sơn trang này đương nhiên bị tập đoàn Thịnh Uy chiếm giữ.

Lúc này, bên trong khoảng sân rộng lớn của sơn trang, dưới một tán ô che nắng, Mục Sảng ngồi trên ghế dựa, uống rượu với vẻ vô cùng thoải mái.

Trên chiếc bàn bên cạnh Mục Sảng bày đủ loại cao lương mỹ vị.

Nếu như chỉ nhìn thấy cảnh tượng này thì đương nhiên vô cùng hoà hợp.

Thế nhưng trên một cái cây cách Mục Sảng chỉ vài bước chân, Mục Đường be bét máu bị trói ngược lại bởi dây thừng, đầu hướng xuống đất còn hai chân thì chổng lên trời.

Mà chỗ nào trên người Mục Đường cũng có vết thương.

Vài chỗ tương đối nghiêm trọng còn đang chảy máu không ngừng.

Mặt đất bên dưới đầu Mục Đường đã ứ đọng thành một vũng máu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù cho Mục Sảng không làm gì thì Mục Đường cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

“Đúng là một quang cảnh tuyệt đẹp!”, Mục Sảng cầm bình rượu trong tay, ngửa cổ tu liền một hơi, cười híp mắt nói: “Uống rượu mạnh nhất, xem máu đỏ nhất, quả là chuyện vui lớn của đời người!”

Mục Sảng vừa nói vừa đứng dậy bước về phía Mục Đường.

“Mục Đường, mùi vị không tệ chứ?”, Mục Sảng cười ha ha, nói: “Tôi biết là ông rất muốn chết, thế nhưng tôi cứ không để cho ông được toại nguyện đấy. Ông có biết không? Cơ thể ông vẫn đang không ngừng chảy máu, chỉ cần máu ông chảy cạn rồi thì ông đương nhiên cũng sẽ chết thôi”.

“Thế nhưng để máu chảy cạn thì phải cần bao lâu chứ? Ít nhất cũng phải hơn một tiếng đồng hồ, trong một tiếng đồng hồ này, ông sẽ cảm nhận được rất rõ mùi vị cơ thể bị khoét rỗng”.

“Đương nhiên rồi, tôi cũng sẽ không để cho ông chết nhanh như thế đâu”, Mục Sảng nói, sau đó đưa miệng bình lại gần rồi tưới rượu lên trên vết thương của Mục Đường.

Rượu trắng chạm vào miệng vết thương, lập tức khiến cho Mục Đường cảm nhận được cảm giác sống không bằng chết.

Gân xanh nổi đầy trán ông ấy, mồ hôi lạnh đua nhau túa ra.

Ông ấy phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.

“Súc sinh!”, Mục Đường nghiến răng nói: “Mục Sảng, mày đúng là một tên súc sinh không có nhân tính!”

“Ông dám sỉ nhục tôi sao?”, Mục Sảng lại tưới rượu lên trên vết thương của Mục Đường.

Mục Sảng bực bội hừ một tiếng, nói: “Như này thì ông có thể chịu được đến lúc Mục Hàn đến không nhỉ?”

“Nếu như Mục Hàn vẫn chưa tới mà ông đã chết rồi, vậy thì trò chơi chẳng còn gì thú vị nữa”.

Chỉ có điều, miệng vết thương bị rượu trắng tưới lên, máu của Mục Đường dường như còn chảy nhanh hơn.

Cơn đau như bị kim châm truyền tới, khiến cho Mục Đường cảm nhận được sự tuyệt vọng.

“Cậu chủ Sảng, đã qua nửa tiếng đồng hồ rồi, e là Mục Hàn sẽ không tới đâu?”, lúc này, Mục Nam Thiên đứng sau lưng Mục Sảng nhìn đồng hồ rồi nói với vẻ hoài nghi.

“Không đâu, Mục Hàn nhất định sẽ tới, tôi nhìn người luôn rất chuẩn”, Mục Sảng cười nói: “Càng là loại người tự cho mình là đúng như Mục Hàn thì càng trọng tình trọng nghĩa, đối xử tốt với những người xung quanh. Đặc biệt là Mục Đường đã nhiều lần cứu mạng cậu ta, cậu ta càng không thể nào ngồi yên mặc kệ được”.

“Trọng tình trọng nghĩa quả thực là một phẩm chất tốt đẹp. Có điều đối với người muốn làm chuyện lớn mà nói, trọng tình trọng nghĩa chỉ là một nỗi phiền toái ngăn cản chúng ta tiến bước mà thôi”.

“Con người một khi quá trọng tình trọng nghĩa thì sẽ luôn bị ràng buộc ở nguyên vị trí cũ”.

“Cái tính cách ếch ngồi đáy giếng mà tự cao tự đại của Mục Hàn cũng từ đó mà ra”.

“Cậu chủ nói chí phải”, Mục Nam Thiên gật đầu, tán đồng nói: “Nếu như Mục Hàn nhìn thấu được điểm này thì có lẽ sẽ không phải đối diện với tình cảnh như hiện tại”.

“Chỉ đáng tiếc là Mục Hàn không thể nhìn thấu”, Mục Sảng không khỏi híp mắt lại.

Nghe cuộc đối thoại giữa Mục Sảng và Mục Nam Thiên, Mục Đường lập tức hiểu ra.

Mục Sảng đang chơi sách lược dụ rắn ra khỏi hang sau đó tóm gọn một mẻ.

“Mục Sảng, mày đúng là lòng lang dạ sói! Không có nhân tính giống y như bố mày!”, Mục Đường vừa giãy giụa vừa nói: “Nói thế nào thì cậu chủ Hàn cũng là em trai cùng cha khác mẹ của mày, trên người cậu ấy đang chảy dòng máu của nhà họ Mục ở thủ đô, sao mày có thể đối xử với cậu ấy như thế?”

“Em trai tôi ư?”, Mục Sảng lập tức thu lại nụ cười, phẫn nộ nói: “Thằng con hoang đó không xứng làm em trai của tôi! Hơn nữa, từ trên xuống dưới nhà họ Mục ở thủ đô làm gì có ai thừa nhận thân phận của đứa con hoang đó chứ? Cậu ta muốn trở về nhà họ Mục ở thủ đô là chuyện không thể nào”.

“Mặc dù bây giờ thằng con hoang đó đã nổi danh, ai cũng biết đến cậu ta, tôi cũng không tiện ra tay. Thế nhưng nếu như thằng con hoang đó chủ động ra tay với tôi, tôi vì tự bảo vệ mình mà không cẩn thận giết chết cậu ta thì sao?”

“Như vậy thì không có ai chỉ trích tôi nữa rồi”.

“Mày… mày đúng là ma quỷ…”, nghe Mục Sảng nói như vậy, cảm xúc của Mục Đường liền trở nên kích động.

Vết thương lập tức bục ra, máu bắn ra tứ phía, cơn đau truyền đến kích thích từng dây thần kinh của Mục Đường.

Khiến cho Mục Đường phát ra những tiếng hét thảm thiết: “A a a…”

“Bây giờ ông mới biết tôi là ma quỷ sao?”, Mục Sảng bật cười, nhấc bình rượu lên đổ vào miệng, sau khi dùng rượu súc miệng thì phun hết toàn bộ lên trên người Mục Đường.

Mục Đường lại cảm nhận được cơn đau kịch liệt giống như bị bỏng.

“Mục Đường, sảng khoái không?”, Mục Sảng cười ha ha nói: “Tôi hy vọng ông có thể cầm cự tới khi Mục Hàn đến, nếu không thì trên đường ông xuống suối vàng lại phải đợi cậu ta bên cầu Nại Hà đấy”.

Mục Sảng nói xong thì quay người trở về.

“Rầm!”

Đúng vào lúc này, cửa lớn của sơn trang lập tức vỡ vụn, mảnh vỡ bay tứ tung trên không trung.

Sau khi lớp bụi mù tan đi hết, bóng dáng của Mục Hàn liền xuất hiện.

Mục Hàn giống như thiên thần hạ phàm, bước từng bước về phía Mục Sảng: “Mục Sảng, tôi tới rồi đây!”

Khoé miệng Mục Sảng không kiềm được mà khẽ nhếch lên.

Mục Hàn quả nhiên cắn câu rồi.

Ngày hôm nay, sơn trang này sẽ là nơi chôn thân của Mục Hàn.

Mục Đường nhìn thấy Mục Hàn thì lại thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Cậu chủ Hàn, cậu không nên tới đây…”

Theo Mục Đường thấy, so với sự tàn độc của Mục Sảng, Mục Hàn căn bản không phải đối thủ của hắn ta.

Huống hồ gì từ nhỏ Mục Sảng đã được nhà họ Mục ở thủ đô bồi dưỡng tận tâm.

Tuyệt đối là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của thế gia.

Một người không có bất kỳ ưu thế gì như Mục Hàn không thể so bì với thực lực của Mục Sảng.

Cùng lúc này.

Vô số người xông ra từ tứ phương tám hướng, bao vây chặt chẽ xung quanh Mục Hàn.

Đám người này phải lên tới hơn nghìn người, đều là cường giả hàng đầu thường ngày làm cận vệ bảo vệ cho sự an toàn của Mục Sảng.

Mỗi một người đều có thực lực đủ để giết Mục Trường Sinh chỉ trong giây lát.

Những cường giả hàng đầu này chặn lối đi của Mục Hàn.

Mục Nam Thiên ra lệnh: “Bắt lấy hắn!”

Mục Sảng lại xua tay, nói: “Để cậu ta qua đây đi”.

Sau đó, hơn một nghìn người này lập tức nhường ra một lối đi.

Lần lượt đứng sang hai bên của Mục Hàn.

Một khi Mục Hàn có bất cứ hành động bất thường nhỏ nhặt nào thì bọn chúng sẽ lập tức ra tay triệt hạ Mục Hàn.

Mục Hàn bước tới trước mặt Mục Sảng, liếc mắt nhìn Mục Đường ở cách đó không xa.

Việc Mục Đường bị Mục Sảng đối xử tàn nhẫn như vậy khiến cho Mục Hàn vô cùng phẫn nộ.

Nhìn thấy ánh mắt của Mục Hàn nhìn về phía Mục Đường, Mục Sảng không khỏi bật cười: “Mục Hàn, mày nhìn cho kỹ vào, ông ta chính là Mục Đường, là ân nhân cứu mạng của mày đấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi