ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 701: Hôn ước từ nhỏ có thật.

“Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi. Chỉ với chút thực lực này mà còn mơ mộng hão huyền đối đầu với nhà họ Mục thủ đô?”

“Đúng là ếch ngồi đáy giếng!”

“Buồn cười thật sự, cười chết mất!”

Lý Duyệt Quân càng chế nhạo không thương tiếc.

So với những tập đoàn gia tộc ở thủ đô, quy mô của tập đoàn Phi Long căn bản không đáng để nhắc tới.

Sau khi mỉa mai một hồi, ba người họ nói với bảo vệ bằng giọng điệu khinh khỉnh.

Nhìn thấy ba người này rất có khí chất lại ngạo mạn, đội phó đội bảo vệ Vũ Minh nhận thấy sự việc vô cùng quan trọng, vì vậy đã đích thân đi báo cáo với Mục Hàn.

“Có ba thanh niên lạ tới tìm tôi sao?”, Mục Hàn ngơ ngác hỏi.

Mục Hàn trước hết ra lệnh cho Vũ Minh để ba người trẻ tuổi vào.

Sau khi bàn giao một số quyết sách với Phương Viên, Mục Hàn đi đến phòng tiếp tân.

Nhìn thấy ba người xa lạ trước mặt, Mục Hàn nghi ngờ hỏi: “Tôi là Mục Hàn, xin hỏi các người là…?”

Xét cho cùng, ba thanh niên này không giống đám con nhà giàu ở tỉnh.

Đương nhiên, trên người bọn họ toả ra khí chất trời sinh của một người xuất thân từ gia tộc giàu có của tầng lớp thượng lưu.

Rõ ràng là đám con nhà giàu ở tỉnh không thể sánh được với bọn họ.

“Anh chính là Mục Hàn?”, Trương Hằng quan sát Mục Hàn, trong mắt hắn hiện lên vẻ khinh thường: “Tôi nghe nói anh rất kiêu ngạo, ngay cả nhà họ Mục thủ đô cũng dám thách thức”.

“Hôm nay gặp được anh, tôi thấy cũng chỉ đến vậy mà thôi”.

Nghe thấy lời này của Trương Hằng, Mục Hàn không khỏi khẽ nhíu mày.

“Trương Hằng, nói chuyện chính đi”, Khương Tử Nguyệt đứng ở bên cạnh thấy Trương Hằng nói chuyện hơi lạc đề, bèn ngắt lời hắn, sau đó cô ta nói với Mục Hàn: “Mục Hàn, chúng tôi đến từ thủ đô”.

“Hôm nay chúng tôi tới đây tìm anh, là muốn anh huỷ bỏ hôn ước từ nhỏ”.

“Đúng vậy!”, Lý Duyệt Quân gật đầu nói: “Mục Hàn, mau lấy tờ hôn ước ra đi”.

“Gì cơ?”, nghe thấy ba người nói linh tinh một hồi, gương mặt của Mục Hàn bỗng hiện lên một dấu chấm hỏi đen: “Hôn ước từ nhỏ gì vậy? Cô cậu tìm nhầm người rồi”.

Mục Hàn nghĩ mà bật cười.

Con của anh và Lâm Nhã Hiên đã được mấy tháng rồi.

Chỉ một thời gian nữa thôi bé sẽ chào đời.

Nhưng lúc này, tự dưng lòi đâu ra ba người nói anh có hôn ước từ bé?

Đừng nói là bọn lừa đảo nhé?

Nhưng bọn họ lại lừa đảo đúng đại thống soái, đúng là chán sống rồi mà.

“Chúng tôi không hề tìm nhầm người”, vẻ mặt Trương Hằng hết sức chắc nịch, nói: “Chúng tôi có thể khẳng định và chắc chắn trăm phần trăm, rằng Mục Hàn anh chính là đối tượng trong hôn ước từ nhỏ đó!”

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Mục Hàn, Trương Hằng quay sang nói với Khương Tử Nguyệt: “Tử Nguyệt, cậu nói với anh ta đi, chuyện gì thế này?”

“Mục Hàn, anh nghe kỹ đây”, Khương Tử Nguyệt gật đầu nói: “Hôn ước từ nhỏ của anh là do bố ruột của anh, Mục Thịnh Uy và mẹ ruột anh – Sở Vân Lệ, thỏa thuận với nhà họ Dương thủ đô. Hơn nữa còn là giấy trắng mực đen, viết rất rõ ràng”.

“Đối tượng của hôn ước từ nhỏ này chính là một trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, chị Yêu Nguyệt!”

“Tứ đại mỹ nhân thủ đô Dương Yêu Nguyệt?”, Mục Hàn lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe nói về hôn ước này”.

“Ha ha!”, Khương Tử Nguyệt cười đầy lạnh lùng: “Anh giả vờ đấy à?”

Trong mắt ba người Khương Tử Nguyệt, Mục Hàn chỉ đang giả bộ củ tỏi mà thôi.

Đường đường là người đứng đầu tứ đại mỹ nhân, Mục Hàn thân là con hoang của nhà họ Mục thủ đô, làm gì có chuyện anh không biết?

Hơn nữa, Sở Vân Lệ sinh ra trong một vương tộc ở Đông Hải, thân phận của bà ấy đến ngày hôm nay vẫn chưa được nhà họ Mục ở thủ đô công nhận. Đứa con hoang do bà ấy sinh ra với Mục Thịnh Uy, có thể bám vào một hoàng tộc như nhà họ Dương thủ đô, chắc chắn phải hạnh phúc chết đi được ấy chứ, chắc chắn bà ấy sẽ nói chuyện này cho Mục Hàn biết.

Thực ra, Sở Vân Lệ chưa bao giờ đề cập chuyện này với Mục Hàn.

Tuy nhiên, vẻ mặt Mục Hàn trong mắt ba người họ chỉ đơn giản là do anh cố ý.

“Tôi mà phải giả vờ sao?”, Mục Hàn không khỏi khinh thường, nói: “Các người đợi ở đây một lát, tôi phải đi hỏi mẹ của tôi đã”.

“Đương nhiên là nếu chuyện này hoàn toàn hư cấu, tôi nói cho các người biết, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”

Nghe thấy những lời khó nghe này của Mục Hàn, Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đột nhiên vô cùng tức giận.

Đứa con hoang này đáng ghét quá rồi đấy!

Anh đang đe dọa bọn họ sao?

Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt, và Lý Duyệt Quân đều là cậu ấm cô chiêu thủ đô, từ trước đến nay luôn được nuông chiều, lúc đến tỉnh đương nhiên cũng hết sức kiêu ngạo, sao có thể chịu được thái độ vênh váo hống hách này của Mục Hàn chứ?

“Được! Được lắm”, Trương Hằng không khỏi bật cười: “Vậy chúng tôi đợi đấy”.

“Tôi muốn xem xem, rốt cuộc ai mới là kẻ nói dối?”

Bỏ qua bộ ba Trương Hằng, Mục Hàn gọi cho Sở Vân Lệ.

Khoảng mười phút sau, Sở Vân Lệ đến tập đoàn Phi Long.

Nhìn thấy ba vị khách xa lạ, Sở Vân Lệ cũng rất khó hiểu.

“Mẹ, ba người họ đến từ thủ đô”, Mục Hàn chỉ vào Trương Hằng và nói: “Họ nói với con rằng mẹ và Mục Thịnh Uy đã lập một hôn ước từ nhỏ cho con, có đúng không ạ?”

Sở Vân Lệ nghe thấy những lời này không khỏi sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Đúng là như vậy!”

“Ban đầu, Mục Thịnh Uy nói với mẹ rằng ông ta muốn lập một hôn ước từ nhỏ cho con, đối tượng là con gái nhà họ Dương ở thủ đô, tên là Dương Yêu Nguyệt. Mẹ thấy cô gái này trông xinh xắn nên đã đồng ý hôn ước này”.

“Chỉ là sau này có xảy ra rất nhiều thay đổi, cho nên chuyện này bị gạt sang một bên, mẹ cũng quên mất tiêu!”

Nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt, Sở Vân Lệ không khỏi thở dài: “Đã hơn mười năm rồi, có khi cô gái Dương Yêu Nguyệt đó cũng đã gần ba mươi. Bởi vì bị ràng buộc bởi hôn ước từ nhỏ nên mãi chưa dám kết hôn”.

“Nói mới nhớ, chuyện này là lỗi của mẹ, mẹ đã làm lỡ việc lớn cả đời của cô gái đó!”

“Tôi xin lỗi cô cậu!”

Sở Vân Lệ nói xong, liền khom người cúi đầu trước Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân.

Thấy Sở Vân Lệ thừa nhận, Trương Hằng lập tức vô cùng tức giận, lên tiếng buộc tội: “Sở Vân Lệ, đúng là chỉ có mình bà như vậy! Chỉ dựa vào một tờ hôn ước mà làm lỡ chuyện của chị Dương Yêu Nguyệt nhiều năm như vậy!”

“Bà bây giờ thì hay rồi, mẹ con đoàn tụ, đứa con trong bụng con dâu cũng sắp chào đời rồi!”

“Nhưng bà có bao giờ nghĩ rằng chị Dương Yêu Nguyệt đã hơn mười năm nay không dám yêu, nên chỉ có thể độc thân, bị gọi là gái ế không?”

“Nếu không phải vì bà thì làm gì có hôn ước từ nhỏ này chứ!”, Khương Tử Nguyệt cũng bực mình ra mặt, nói: “Tôi thấy bà thế này chắc vẫn không muốn hủy bỏ hôn ước này đúng chứ?”

“Dù sao hôn ước từ nhỏ này cũng là năm đó bà và gia chủ Mục Thịnh Uy cùng lập nên, bà vẫn muốn dùng hôn ước này để thằng con hoang của bà quay trở lại nhà họ Mục ở thủ đô chứ gì?”

“Vì ham muốn ích kỷ của bản thân, để đtạ được mục tiêu đầy tham vọng của mình mà bà thà làm lỡ dở tuổi thanh xuân của một cô gái vô tội. Hai người có thấy mình rất buồn không?”

Lý Duyệt Quân càng thêm kích động.

Ba người nói liên hồi không ngớt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi