ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 704: Bị bảo vệ ngăn cản

Diệp Chính Đạo vừa được thăng lên hạng hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô.

Có Diệp Chính Đạo ra mặt, Mục Hàn muốn không đồng ý cũng không được.

Công thêm chuyện Dương Yêu Nguyệt bị liên lụy bởi hôn ước từ bé bao nhiêu năm nay, khiến Diệp Chính Đạo đã ôm một bụng tức từ lâu.

Nhưng không ai dám trút giận lên người Mục Thịnh Uy.

Đó là gia chủ của thế gia hạng nhất Hoa Hạ!

Ai dám nói gì ông ta chứ?

“Đúng vậy!”, Diệp Chính Đạo nói: “Gia chủ Dương, chú Dương, hai người đều là trưởng bối, đích thân đến tỉnh cùng Yêu Nguyệt thì thật sự không thích hợp lắm”.

“Đợi sau khi cháu và Yêu Nguyệt đến tỉnh, tìm thằng con hoang kia hủy bỏ hôn ước xong, cháu sẽ lập tức cùng bố mẹ đến nhà họ Dương để bàn chuyện hôn sự với gia chủ Dương và chú Dương!”

“Cháu nhất định sẽ khiến Yêu Nguyệt hạnh phúc cả đời!”

Nghe Diệp Chính Đạo nói vậy, mặt Dương Yêu Nguyệt đỏ bừng lên.

Trông càng xinh đẹp động lòng người.

Bỗng khiến Diệp Chính Đạo nhìn đến si mê.

“Cậu chủ Diệp, chú rất thích cháu”, Dương Dương đưa tay ra vỗ lên vai Diệp Chính Đạo, tỏ vẻ rất trìu mến: “Chuyện không thể chậm trễ, Chính Đạo, Yêu Nguyệt, hai đứa xuất phát luôn đi”.

“Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt cho các con”.

“Vâng thưa chú Dương”, Diệp Chính Đạo đáp.

Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt lập tức đáp chuyến bay đến tỉnh.

Lúc này.

Ở tỉnh.

Mục Hàn vẫn chưa biết Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đang đến.

Mục Hàn vẫn ở trong biệt thự như thường lệ, ăn trưa với Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên.

Bụng Lâm Nhã Hiên ngày một to nên Mục Hàn cũng ít khi đến tập đoàn Phi Long hơn, dường như anh ở nhà cả ngày để bầu bạn cùng mẹ và vợ.

“Mục Hàn, mẹ nghĩ con nên hủy bỏ hôn ước đi”, Sở Vân Lệ vừa ăn cơm, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng luôn không yên tâm lắm: “Dù sao đám người đó cũng là hoàng tộc ở thủ đô, nếu chúng ta gây chuyện với bọn họ thì chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy!”

Bị nhà họ Mục ở thủ đô giam cầm gần ba mươi năm, nay mới được đoàn tụ với con trai và con dâu, lại sắp được bế cháu nội, Sở Vân Lệ đương nhiên là không muốn có bất kỳ biến cố nào xảy ra.

Bà ấy chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn mà thôi.

Theo Sở Vân Lệ thấy, cho dù Mục Hàn có tập đoàn Phi Long, tập đoàn Phi Long có thể giống như một gã khổng lồ ở tỉnh, nhưng ở thủ đô lại chẳng là gì cả.

“Mẹ à, còn có chuyện như vậy nữa sao?”, nghe Sở Vân Lệ nói vậy, Lâm Nhã Hiên tỏ vẻ không vui: “Chồng à, thật không ngờ anh lại có hôn ước từ bé đấy!”

“À, anh đang giữ bản hôn ước từ bé đó, cũng không xé bỏ, có phải là muốn cưới vợ hai không?”

Lâm Nhã Hiên trêu chọc Mục Hàn.

“Vậy thì phải xem vợ cả như em có đồng ý hay không đã?”, Mục Hàn híp mắt cười, nói đùa với Lâm Nhã Hiên: “Chỉ cần em đồng ý thì anh lập tức cưới cô gái đã đính ước từ bé đó”.

“Anh!”, Lâm Nhã Hiên trợn mắt, tức giận nói: “Em nói đùa thôi, anh không nghe ra sao?”

“Anh cũng trêu em thôi”, Mục Hàn cười: “Nhưng mà nói thật, nếu không phải thái độ của ba người đó rất tệ, còn trách mắng mẹ ở trước mặt anh, thì có sẽ anh đã xé bỏ bản hôn ước đó rồi”.

“Đến cầu xin anh mà còn kiêu ngạo như vậy, họ tưởng rằng họ là hoàng thân quốc thích, thân phận cao quý sao?”

“Nếu bọn họ nói chuyện tử tế thì chuyện này chẳng phải đã giải quyết rồi ư?”

“Được rồi”, nghe Mục Hàn nói vậy, Lâm Nhã Hiên cũng cảm thấy anh làm đúng.

Lâm Nhã Hiên suy nghĩ rồi dặn dò: “Nhưng chuyện này anh phải xử lý cẩn thận đấy, dù sao đám người đó cũng là hoàng tộc đến từ thủ đô”.

Vào thời điểm này, Lâm Nhã Hiên thật sự không muốn Mục Hàn gây thù chuốc oán với ai nữa.

“Yên tâm đi, anh tự có chừng mực”, Mục Hàn gật đầu.

Khoảng sáu giờ tối.

Chuyến bay của Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đã đến tỉnh.

Để bảo vệ cho Dương Yêu Nguyệt, Diệp Chính Đạo đã đặc biệt dẫn theo năm vệ sĩ, mỗi người đều là cao thủ tinh anh đệ nhất trong nhà họ Diệp ở thủ đô.

Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đi gặp Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân trước.

“Cậu chủ Diệp, chị Yêu Nguyệt, gặp được hai người thật tốt quá!”, Trương Hằng căm phẫn nói: “Em nói cho hai người nghe, thằng con hoang đó thật sự rất ngông cuồng, quả thực là lật đổ tam quan của bọn em!”

“Đã không đồng ý xé bỏ hôn ước thì đã đành, lại còn cho người đuổi em ra ngoài!”

“Chúng ta đến từ thủ đô, ở nơi bé nhỏ này, có ai mà không coi chúng ta là khách quý chứ?”

“Ha ha!”, Diệp Chính Đạo cười nói: “Cậu đừng cảm thấy uất ức nữa. Thằng con hoang đó dám đánh cược với nhà họ Mục ở thủ đô, đương nhiên là không thể đối dãi với hắn như người thường được rồi”.

“Trong mắt đa số mọi người, thằng con hoang này chẳng qua là tên thần kinh may mắn có huyết thống với nhà họ Mục ở thủ đô mà thôi”.

“Đúng vậy!”, Khương Tử Nguyệt lập tức gật đầu: “Nếu không phải bị thần kinh sao dám cá cược với nhà họ Mục ở thủ đô chứ?”

“Chị không quan tâm anh ta có bị thần kinh hay bị cái gì khác”, lúc này, Dương Yêu Nguyệt nhíu mày nói: “Điều chị lo lắng là cho dù chị đích thân đến, mà tên đó vẫn không chịu xé bỏ hôn ước, thì phải làm sao?”

Trước khi đi, Dương Yêu Nguyệt cố ý không trang điểm.

Bộ dạng trông rất vô hồn.

Thậm chí còn cố tình khiến bản thân trở bên luộm thuộm.

Mục đích chính là không muốn Mục Hàn nhìn thấy vẻ đẹp của mình, để Mục Hàn chịu xé bỏ bản hôn ước.

Nhưng dù vậy, Dương Yêu Nguyệt vẫn không thể che giấu được thân hình xinh đẹp động lòng người và dung mạo ưa nhìn.

“Anh ta dám sao?”, Diệp Chính Đạo đập bàn đứng dậy, tức giận nói: “Có anh ở đây, cho dù có một trăm Mục Hàn không đồng ý thì cũng phải xé bỏ hôn ước!”

“Nếu không, anh sẽ cho anh ta xem thử sức mạnh của người thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô là thế nào!”

Nghe Diệp Chính Đạo nói vậy, Dương Yêu Nguyệt chợt cảm thấy tự tin hơn.

Sau đó cả đám người cùng đến tập đoàn Phi Long.

Nhưng sau khi nghe tin Mục Hàn không ở tập đoàn phi Long, bọn họ lại tìm đến khu biệt thự ba người nhà Mục Hàn đang sống.

“Các người nghe cho rõ đây, tôi là Diệp Chính Đạo, đến từ nhà họ Diệp ở thủ đô”, khi đến trước cổng khu biệt thự, Diệp Chính Đạo nói với bảo vệ bằng vẻ mặt kiêu ngạo: “Mau nói cho tôi biết, nhà của Mục Hàn ở đâu?”

“Anh tìm Mục Hàn ư?”, bảo vệ dùng thái độ xử lý công việc nói: “Vậy thì anh gọi điện cho Mục Hàn xác nhận rồi chúng tôi mới có thể để anh vào”.

“Tôi không có số điện thoại của Mục Hàn”, Diệp Chính Đạo nói.

“Vậy thì xin lỗi, chúng tôi không thể để anh vào”, bảo vệ từ chối thẳng.

“Cái gì?”, nghe bảo vệ nói vậy Diệp Chính Đạo cảm thấy mình bị coi thường.

Với tư cách là người thừa kế của nhà họ Diệp ở thủ đô, đặc biệt còn được thăng hạng trong danh sách TOP cậu chu ở thủ đô, ngay cả ở nhiều nơi ở thủ đô, chỉ cần báo tên tuổi thì Diệp Chính Đạo sẽ được coi như vị khách quý.

Vậy mà ở đây lại bị một tên bảo vệ bé nhỏ chặn lại ư?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi