ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 795: Chúc Long trở về nhà họ Long

Tin tức về việc đại tướng quân Đường Chiến thành công hẹn quyết đấu với đại thống soái, lan truyền ra tận nước ngoài, còn được lan truyền rộng rãi hơn trong dân chúng ở Hoa Hạ.

Đặc biệt là đại tướng quân Đường Chiến, vì sự cố ý áp chế của phía chính phủ nên ông ta gần như không có mấy tiếng tăm trong lòng dân chúng.

Sau khi tin tức về cuộc hẹn quyết đấu được tung ra, giới truyền thông nhạy bén đã nhanh chóng đào bới mọi tin tức về đại tướng quân Đường Chiến.

Điều này lập tức khiến cho danh tiếng của đại tướng quân Đường Chiến tăng lên một cách nhanh chóng.

Mặc dù thông tin cá nhân của đại tướng quân Đường Chiến được xếp vào loại bí mật cấp SSSSS của Hoa Hạ, người thường không thể nào tiếp cận được, nhưng những biểu hiện dũng mãnh như thần của ông ta trong các cuộc chiến lịch sử của Hoa Hạ vẫn được truyền bá đến dân chúng thông qua một số thế lực có bối cảnh vững chắc.

Từ đó, dư luận mới biết được Hoa Hạ có một người không khác gì Diêm Vương địa ngục là đại tướng quân Đường Chiến.

Đặc biệt trong những lời đồn đại truyền miệng của mọi người, đại tướng quân Đường Chiến thậm chí còn được miêu tả thành một con quỷ giết người không chớp mắt, mỗi ngày đều ăn thịt người, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Nếu trẻ con trong nhà không chịu nghe lời, người lớn liền nói đại tướng quân Đường Chiến đến rồi, đứa trẻ sẽ lập tức nín khóc.

Điều đó cho thấy hình tượng Diêm Vương địa ngục của đại tướng quân Đường Chiến đã khắc sâu vào lòng người.

Dư luận đồn đại sinh động cứ như thể họ đã từng tận mắt nhìn thấy đại tướng quân Đường Chiến.

Những lời đồn đại như vậy đương nhiên cũng lan truyền đến nhà họ Lâm ở thủ đô.

Lâm Nhã Hiên vừa khéo nghe thấy hai cô nhóc vừa làm việc, vừa bán tán về đại tướng quân Đường Chiến.

“Không phải chứ?”, Lâm Nhã Hiên không khỏi ngờ vực khi nghe hai cô nhóc miêu tả về đại tướng quân Đường Chiến: “Đại tướng quân Đường Chiến là một ác quỷ giết người điên cuồng sao?”

“Không thể nào, ông ấy không tàn bạo như vậy!”

Dù sao thì Lâm Nhã Hiên cũng từng nhìn thấy đại tướng quân Đường Chiến. Mặc dù đại tướng quân Đường Chiến vô cùng lạnh lùng, nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn có ấn tượng rất tốt về ông ta. Cô cảm thấy ông ta không hề tàn nhẫn và bất nhân như những gì mà người ta vẫn nói.

“Nhã Hiên, chị không biết về con người của đại tướng quân Đường Chiến này đâu, thực ra ông ta cực kỳ lạnh lùng vô tình và say mê võ thuật. Vì muốn đánh bại đối thủ, ông ta thậm chí có thể bế quan rất nhiều năm”.

“Hơn nữa, phong cách làm việc của ông ta không hề có bất kỳ tình cảm nào. Chỉ cần là những người không liên quan gì đến ông ta, cho dù họ có chết ở ngay trước mặt ông ta, ông ta thậm chí không chớp mắt lấy một cái”.

Nghe thấy đánh giá của Lâm Nhã Hiên về đại tướng quân Đường Chiến, Lâm Thiệu Dương hết sức kinh ngạc: “Trước khi thay chồng ứng chiến, con chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, càng không có bối cảnh gì ghê gớm, không hề có chút liên quan gì đến đại tướng quân Đường Chiến cả”.

“Bố rất tò mò, tại sao ông ta lại cứu con?”

Lâm Thiệu Dương là gia chủ của thế gia hạng ba của Hoa Hạ, ông ta hiểu rõ về đại tướng quân Đường Chiến hơn những người bình thường khác.

“Đúng vậy!”, lúc này, Lâm Đại Tiêu mới gật đầu nói: “Nghe nói khi đó cả Nhã Hiên và cô Sở đều sắp bị Mục Thịnh Uy giết ngay tại chỗ, nhưng đại tướng quân Đường Chiến đã kịp thời xuất hiện để ra mặt giúp hai người”.

“Ngoài ra, có một điều rất đáng kinh ngạc là mặc dù nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia số một của Hoa Hạ, nhưng lại có một vụ cá cá cược kéo dài một năm với một đứa con ngoài giá thú. Ông ta đường đường là một đại tướng quân, tại sao lại có hứng thú đến mức đích thân xuất hiện ở hiện trường như vậy chứ?”

“Về lý mà nói, vụ cá cược ở cấp độ này không thể thu hút được sự chú ý của đại tướng quân Đường Chiến!”

“Vậy thì, chỉ có một khả năng”, Lâm Thiệu Dương phân tích: “Đại tướng quân Đường Chiến hình như cố ý muốn bảo vệ Nhã Hiên và Sở Vân Lệ”.

“Thật sự không biết ai mà lại có thể khiến cho đại tướng quân Đường Chiến nể mặt đến mức ra mặt bảo vệ hai người phụ nữ bình thường như vậy!”

“Chuyện này…”, nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lâm Thiệu Dương và con trai ông ta, Lâm Nhã Hiên cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Nếu đại tướng quân Đường Chiến thực sự đang âm thầm bảo vệ cô, vậy thì rốt cuộc ai là người đã khiến đại tướng quân Đường Chiến làm việc này?

Lẽ nào là Mục Hàn sao?

Nghĩ đến chuyện Mục Hàn đột nhiên biến mất, hơn nữa đã nửa năm không thấy bóng dáng đâu.

Theo như cách làm từ trước đến nay của anh, việc anh nhờ một người âm thầm bảo vệ cô và Sở Vân Lệ không phải là không có khả năng.

Nhưng đại tướng quân Đường Chiến thật sự là một nhân vật lớn mạnh ngoài sức tưởng tượng.

Suy cho cùng, đây là một người mà ngay cả đại thống soái, ông ta cũng không phục, thì một người bình thường như Mục Hàn, sao có thể mời được đại tướng quân Đường Chiến?

Lâm Nhã Hiên nghĩ điều đó là không thể.

Ở một diễn biến khác.

Mục Hàn và tứ đại chiến thần không biết tin tức về cuộc hẹn quyết chiến của anh với đại tướng quân Đường Chiến đã lan truyền khắp thủ đô.

Đạo trưởng Cửu Dương sau khi biết tin đã chủ động gọi điện thoại cho Mục Hàn: “Cậu bạn, nghe nói cậu đã đến thủ đô!”

“Đúng vậy!”, Mục Hàn gật đầu, rồi nói với vẻ hơi ngạc nhiên: “Tôi mới vừa tới thủ đô, mà cụ đã biết ngay, tin tức cũng nhạy bén quá nhỉ?”

“Ha ha! Không phải là tin tức của tôi nhạy bén đâu”, đạo trưởng Cửu Dương cười ha ha rồi nói: “Mà là chuyện về cuộc hẹn quyết chiến giữa cậu và đại tướng quân Đường Chiến đã lan truyền khắp thủ đô rồi!”

“Hóa ra là như vậy”, Mục Hàn ung dung đáp: “Dù gì cũng đã đến thủ đô rồi, tôi đương nhiên phải đến thăm lão tiền bối một chuyến mới được!”

Trước khi đến nhà họ Mục ở thủ đô, Mục Hàn quyết định đến thăm đạo trưởng Cửu Dương – vị danh thủ quốc gia này trước.

“Vậy thì tốt quá!”, đạo trưởng Cửu Dương cực kỳ vui vẻ: “Cậu đến vào buổi tối nhé, nhất định sẽ có niềm vui bất ngờ dành cho cậu!”

“Vậy sao?”, Mục Hàn bật cười: “Tôi vô cùng mong đợi đấy!”

Sau khi kết thúc cuộc gọi với đạo trưởng Cửu Dương, Mục Hàn lập tức chuẩn bị đi đến nhà cụ ấy.

“Đại ca, tôi không đến nhà đạo trưởng Cửu Dương có được không?”, lúc này, Chúc Long mới nói: “Mặc dù tôi đã quyết định ngày mai mới đến nhà họ Long ở thủ đô, nhưng tôi vẫn muốn đi xem trước xem nhà họ Long ở thủ đô sẽ có thái độ như thế nào sau khi biết tin tôi đã trở về?”

“Ồ, cậu đi xem trước như vậy cũng tốt”, Mục Hàn ngẫm nghĩ, rồi đồng ý với yêu cầu của Chúc Long: “Hãy tạo cho họ một sự bất ngờ, xem thử vẻ mặt của họ sẽ như thế nào”.

Tuy trước đây họ từng là những người máu lạnh vô tình, nhưng dù sao họ vẫn là người nhà của Chúc Long.

Nếu họ còn nghĩ đến quan hệ huyết thống, vậy thì hãy cứ bỏ qua chuyện cũ.

Nhưng nếu họ vẫn đối xử với Chúc Long giống như mười năm trước, vậy thì…

Sau khi chào Mục Hàn và ba chiến thần còn lại, Chúc Long một mình đến nhà họ Long ở thủ đô.

Nằm trên một con phố nào đó ở thủ đô, cổng lớn của nhà họ Long trông vẫn vô cùng nguy nga tráng lệ.

Hai con sư tử đá ở trước cửa cũng dũng mãnh khác thường.

Cánh cửa cổ kính được đóng chặt.

Trên biển số nhà có ba chữ lớn rồng bay phượng múa: Nhà họ Long!

Đứng trước cổng lớn nhà họ Long, Chúc Long không kìm được cảm xúc dâng trào.

Những cảnh tượng trong quá khứ hiện ra trước mắt anh ta như một cuốn phim được tua lại.

Vào đêm tân hôn mười năm trước, Chúc Long bị chuốc cho say khướt.

Khi tỉnh dậy và trở lại phòng tân hôn, anh ta đã nhìn thấy cảnh cô dâu của mình và Long Phi Thiên đang mây mưa với nhau!

Trong cơn tức giận, Chúc Long đã lao đến ra tay đánh người vợ mới cưới của mình.

Long Phi Thiên còn đánh trả, rồi triệu tập tất cả các thành viên trong gia đình, tống Chúc Long vào tù với một tội danh không rõ ràng. Từ đó anh ta bắt đầu một cuộc đời dài đằng đẵng ở trong tù.

Điều khiến Chúc Long hoàn toàn hết hy vọng là trong những năm tháng anh ta ở trong tù, nhà họ Long ở thủ đô không có bất kỳ người nào từng đến thăm anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi