ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng Mục Hàn chẳng qua cũng chỉ giả vờ tỏ ra cố gắng phấn đấu mà thôi.

Suy cho cùng, chưa nói đến chuyện Mục Hàn với thân phận là Điện Chủ của Điện Long Vương, nắm trong tay hơn một nửa tài sản và quyền thế trên toàn thế giới, chỉ như vậy thôi cũng đủ sức nghiền nát nhà họ Mục ở thủ đô.

Vì vậy, sự “cố gắng” của Mục Hàn xem ra chẳng có hiệu quả gì.

Tập đoàn Phi Long vẫn bị hạn chế trong mấy mẫu đất ở tỉnh.

Không cách nào mở rộng việc kinh doanh ra bên ngoài được.

Mà hành vi hăm dọa ép bức của Thịnh Uy Khống Cổ là một tín hiệu khiến cho những người bên ngoài cho rằng tập đoàn Phi Long không thể chống đỡ, còn Mục Hàn thì bó tay không có đối sách.

Tập đoàn Phi Long đang từng bước bị Thịnh Uy Khống Cổ xâm chiếm.

Sự việc này đồng thời cũng khiến cho dư luận sôi sục.

Hầu như tất cả mọi người đều tin rằng, trong vòng chưa đầy nửa năm nữa thôi, tập đoàn Phi Long chắc chắn sẽ bị Thịnh Uy Khống Cổ thôn tính.

...!

Tại thủ đô.

Hoa Hạ từ xa xưa đã có một câu nói, rằng: Dưới chân thiên tử là thủ đô.

Bất kể ở địa phương giữ chức quan lớn đến thế nào đi nữa, một khi đã đến thủ đô, bạn sẽ đột nhiên cảm thấy bản thân chỉ nhỏ bé như một con kiến, hoàn toàn không có gì đáng để nhắc đến.

Bởi vì quan lớn ở thủ đô thật sự quá nhiều.

Thậm chí ngay cả một vị trưởng ban nho nho cũng có thể ra uy trước mặt tướng soái một phương.

Chẳng có cách nào khác, ai bảo nơi này là thủ đô kia chứ.

Tương tự, thủ đô cũng là nơi đầy rẫy những gia tộc giàu có.

Dựa vào đẳng cấp có thể chia thành năm tầng lớp.

Tầng lớp thứ nhất, chính là thế gia ngàn năm, căn cơ vững chắc, thuộc tầng lớp đứng đầu.

Tầng lớp thứ hai là hoàng tộc thủ đô.

Mặc dù chỉ thấp hơn một bậc so với thế gia ngàn năm, nhưng khoảng cách này là không thể nào vượt qua được.

Tầng lớp thứ ba là vương tộc thủ đô.

Vương tộc thủ đô so với vương tộc Đông Hải lại cao hơn một bậc.

Vương tộc Đông Hải là gia tộc có lịch sử trăm năm, còn vương tộc ở thủ đô ngoài việc có lịch sử trăm năm ra, còn từng là thành viên của vương thất.

Bất luận về phương diện thân phận hay tài nguyên đều cao quý nổi bật hơn.

Đây chính là điểm mà vương tộc Đông Hải không thể nào so sánh được.

Tiếp theo chính là gia tộc giàu có ở thủ đô.

Tất nhiên, gia tộc giàu có ở thủ đô cũng phân thành nhiều cấp bậc.

Giống như những gia tộc giàu có thuộc phạm vi thế lực của hoàng tộc hay vương tộc ở thủ đô, họ càng vững mạnh hơn nhiều so với những gia tộc giàu có thông thường.

Nếu có thể có được tấm vé của thế gia ngàn năm, thì lại càng oai phong lẫm liệt hơn.


Giống như nhà họ Ngô ở thủ đô của Ngô Giang Hào, bởi vì thuộc vào hàng ngũ một vương tộc thủ đô nào đó nên có địa vị cao hơn những gia tộc giàu có thông thường.

Lúc này.

Nhà họ Dương ở thủ đô.

Rất nhiều người đang ngồi bên trong phòng nghị sự.

Những người này đều là thành viên quyền lực chủ yếu của nhà họ Dương ở thủ đô.

Trong đó có một cô gái mặc một chiếc áo trắng bồng bềnh, trông vừa thanh nhã vừa diễm lệ với một nhan sắc tuyệt thế.

Nhìn từ xa cô ta giống như một nàng tiên lạc xuống cõi phàm.

Cô ta chính là Dương Yêu Nguyệt – con gái cưng của nhà họ Dương ở thủ đô.

Từ năm mười tám tuổi, với nhan sắc tuyệt thế của mình, Dương Yêu Nguyệt đã được xếp vào tứ đại mỹ nhân ở thủ đô, hơn nữa cô ta còn là người đứng đầu trong bốn người, khiến cho ba cô gái còn lại trong tứ đại mỹ nhân ở thủ đô thật lòng khâm phục, như vậy cũng đủ thấy nhan sắc Dương Yêu Nguyệt xinh đẹp đến nhường nào.

Dù thời gian trôi qua, vị trí đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô của Dương Yêu Nguyệt vẫn không có ai có thể thay thế được.

Dương Yêu Nguyệt đã chiếm vị trí đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở kinh đô được mười năm nay.

Mặc dù Dương Yêu Nguyệt sắp ba mươi tuổi, nhưng đến nay vẫn chưa có cô gái trẻ nào có tư cách trở thành người kế vị có thể làm lung lay địa vị của Dương Yêu Nguyệt.

“Thật không ngờ, đứa con riêng này chưa bắt đầu đã run sợ như vậy, cậu ta còn mơ mộng một năm sau tiến đánh nhà họ Mục ở thủ đô, khiến cho bọn họ chấp nhận cậu ta, đúng là mơ mộng hão huyền!”
Người đầu tiên lên tiếng là Dương Đỉnh Thiên – gia chủ nhà họ Dương ở thủ đô.

Vụ cá cược giữa Mục Hàn và Mục Thịnh Uy xôn xao ầm ĩ như vậy, Dương Đỉnh Thiên đương nhiên cũng biết.

Là một gia tộc thuộc tầng lớp vương tộc ở thủ đô, nhà họ Dương vốn dĩ không có tư cách bàn luận chuyện của nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng vào ba mươi năm trước, Mục Thịnh Uy vì muốn khống chế Sở Vân Lệ, nên đã đặc biệt sắp xếp cho Mục Hàn một hôn ước ngay từ khi anh còn nhỏ.

Người được hứa hôn với anh chính là Dương Yêu Nguyệt của nhà họ Dương ở thủ đô.

Mặc dù Mục Hàn chỉ là một đứa con riêng, nhưng suy cho cùng cũng là giọt máu của Mục Thịnh Uy, chính vì vậy hôn ước này đối với nhà họ Dương mà nói, là một cơ hội để kết thân với nhà họ Mục ở thủ đô.

Hơn nữa, với danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Mục ở thủ đô, nhà họ Dương cũng không dám từ chối hôn ước này.

Sau khi hôn ước đã được định, nhà họ Dương ở thủ đô chỉ chờ Dương Yêu Nguyệt trưởng thành, khi cô ta đủ mười tám tuổi, sẽ để cô ta kết hôn với Mục Hàn.

Tuy nhiên, chưa đợi được đến khi Dương Yêu Nguyệt trưởng thành, Mục Hàn đã bị Phụng Cầu Hoàng hãm hại, bị nhà họ Mục ở thủ đô đuổi giết, cuối cùng biến mất trong giới nhà giàu ở thủ đô.


Mặc dù không có tin tức gì của Mục Hàn, nhưng Mục Thịnh Uy không mở miệng nói gì, nhà họ Dương ở thủ đô cũng không dám đưa ra đề xuất hủy bỏ hôn ước.

Trên thực tế, Mục Thịnh Uy đã quên chuyện này từ lâu.

Cho nên người chịu khổ chính là Dương Yêu Nguyệt, nay đã ba mươi tuổi, mà chỉ vì bị trói buộc bởi hôn ước với nhà họ Mục ở thủ đô nên mãi vẫn không dám yêu ai.

Mà con gái ở cái độ tuổi như cô ta hầu hết đều đã kết hôn cả rồi.

Chỉ một mình Dương Yêu Nguyệt phải chịu đựng cái danh hiệu gái ế.

Cho dù có vô số cậu ấm theo đuổi nhưng Dương Yêu Nguyệt vẫn không dám đồng ý.

Nhận được tin Mục Hàn – đương sự thứ hai trên tờ giấy hôn ước vẫn còn sống, nhà họ Dương ở thủ đô lập tức xôn xao.

Dương Đỉnh Thiên lập tức tổ chức một cuộc họp gia đình để bàn bàn đối sách.

Suy cho cùng, Dương Yêu Nguyệt cũng là viên ngọc minh châu cành vàng lá ngọc của Dương Đỉnh Thiên.

“Gia chủ, theo con thấy, đứa con riêng này hoàn toàn không xứng với Yêu Nguyệt”, bố của Dương Yêu Nguyệt là Dương Dương nói: “Nghe nói cậu ta đã thành lập tập đoàn Phi Long ở một miền quê thuộc tỉnh, ngạo mạn với ảo tưởng chống lại nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Cậu ta đâu hề biết rằng, với thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô, thì một kẻ quê mùa như cậu ta sao có thể đấu lại được sao?”
“Bây giờ, đứa con riêng này quả nhiên đã bị nhà họ Mục ở thủ đô vứt bỏ, lại còn trở thành cái gai trong mắt của Mục Sảng, như vậy cậu ta lại càng không có tư cách bước chân vào nhà họ Mục ở thủ đô nữa”.

“Cho nên, đây chính là cơ hội rất tốt để Yêu Nguyệt hủy bỏ hôn ước này!”
Đôi mắt Dương Yêu Nguyệt không khỏi sáng lên khi nghe những lời này của Dương Dương.

Bởi vì cô ta đã chờ đợi giây phút này rất nhiều năm rồi.

“Con nói đúng lắm”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu: “Chuyện lớn một đời của Yêu Nguyệt nhà chúng ta không thể bị ràng buộc bởi một tờ giấy hôn ước với đứa con riêng này được”.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi