ĐIÊN CUỒNG VÌ EM


Ánh bình minh nhẹ nhàng hé những tia nắng qua khung cửa sổ lớn khiến hắn nheo mắt.

Nhìn sang kế bên thì không thấy người đâu hết.

Sớm như vậy mà cô đã đi đâu rồi.

Hắn hỏi người hầu thì biết là cô đi tập thể dục từ sớm rồi.
Gia Như chạy bộ quanh công viên gần ngôi biệt thự.

Không khí mát mẻ vô cùng, không gian cũng rất yên tĩnh, được hòa mình vào thiên nhiên thật là làm cho tâm trạng thoải mái hơn hẳn.

Nhưng tâm trạng tốt đẹp của cô nhanh chóng bị phá tan bở giọng nói bỡn cợt phía sau.
"Người đẹp, tập thể dục một mình không buồn sao?"
Tên cô không phải là "Người đẹp" thì việc gì phải ngoảnh đầu lại.

Cô không để ý đến hắn nữa mà cố tăng tốc.
Hắn cũng mau chóng tăng tốc để đuổi kịp cô.

Ngụy Khắc thân mật lại gần sát vào cổ cô, giọng nói lưu manh chưa từng thấy.
"Em đây là tập thể dục để cơ thể khỏe mạnh, sau này để dễ sinh con cho anh à?".

Hắn còn ngậm vành tai của cô.

" Anh muốn có con thì tự tìm người mà sinh hộ".

Cô né tránh hành động thân mật đó của hắn.
Cô lạnh lùng đáp lại.

Không biết hắn nghĩ như thế nào nhưng sắc mặt hắn bỗng tối sầm lại đi có thể thấy.

Ngụy Khắc trên khuôn mặt đầy tức giận liền vác cô lên vai.

Gia Như thấy vậy liền tức giận hét lên.
" Anh là cái gì vậy? Mau thả tôi xuống" Cô vùng vẫy muốn tránh thoát.
" Im ngay".

Hắn gằn từng chữ, sắc mặt u ám tựa như quỷ môn quan.

Gia Như bất giác rùng mình, nuốt nước bọt thôi đã thấy nghẹn rồi.
Biết là cô đã chọc tức hắn.

Gia Như đánh liều muốn thoát ra bằng mọi cách.

Cô dùng một chân trụ lên người hắn, chân còn lại định tung một cú đá vào mặt hắn.

Nhưng Ngụy Khắc nhận ra ý đồ của cô.

Một giây xoay chuyển tình thế, thoáng cái cô đã nằm gọn trong vòng tay hắn.
Gia Như hơi run sợ ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt đỏ ngầu khiến thân thể cô bất giác run nhẹ.

Hắn thấy biểu cảm của cô liền nở nụ cười thâm độc.
" Sao, có giỏi làm loạn nữa đi, sợ rồi à"
Cô không nhìn hắn mà quay sang nơi khác.

Thật sự đó chỉ là một câu nói thôi mà, có cần phải tức giận như vậy không?
Hắn bế cô trở về Ngụy Gia, suốt một đường đi cô không dám chống đối hắn chỉ là đang nghĩ cách đối phó với hắn.
Vừa về đến phòng.

Hắn không chút thương tiếc ném cô xuống giường, đè lên người cô hôn tới tấp lên đôi môi anh đào đang hé mở kia của cô.
"Ngụy Khắc...!ưm".

Cô định nói nhưng bị hắn chặn lại, cô dùng tay mình đập mạnh vào ngực hắn.


Ngụy Khắc tức giận khóa hai cổ tay cô ra sau gáy.

Hắn tham lam dùng lưỡi chiếm hữu trong miệng cô.
Hai người dây dưa không dứt, hắn không ngừng dùng lưỡi của mình để khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô.
Bất chợt một mùi máu tanh ập đến, khóe môi hắn đã rướm máu.

Gia Như tức giận nhìn hắn.
Môi hắn xưng đỏ và rướm máu.

Cô vùng vẫy cố thoát tay mình ra đẩy hắn.
" Anh bị cái quái gì vậy? Tôi đã làm gì trái ý anh đâu chứ".
" Em dám cự tuyệt anh" Hắn không để ý vết thương ở môi mình vẫn muốn tiếp tục hôn cô.
" Sao cơ?"
Thấy cô không hiểu nên anh đã nói lại lần nữa.
" Anh nói, em đáng bị phạt vì dám cự tuyệt anh".

Mắt hắn hơi đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Gia Như lập tức hiểu chuyện.

Chính là lúc nãy, cô bảo không muốn sinh con cho hắn.

Cũng đúng, vì cô không hề yêu hắn.
Bầu ng ực Gia Như phập phồng vì cơn tức giận, cô hét lớn trước mặt hắn:
"Ngụy Khắc, anh tỉnh lại đi.

Tôi không phải là Tôn Hiểu, người anh yêu là chị tôi, chứ không phải là tôi!"

Thấy hắn có phản ứng, cô tin lời nói của mình đã tác động đến hắn.

Nhưng, cô đã lầm.

Ngụy Khắc một tay che đi khuôn mặt, cười đến điên loạn.
"Tôn Hiểu? Ả đàn bà đó là ai thế?"
Gia Như sững người, trong đáy mắt lóe lên tia kinh sợ.

Bàn tay hắn vuốt v e mái tóc cô, nhưng Gia Như cảm thấy một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
" Em đừng lấy quá khứ ra để áp đặt anh.

Nói cho em biết, dù em có hóa thành tro cốt cũng không thoát khỏi anh"
Gia Như cảm thấy toàn thân run bần bật.

Nhận thấy hắn thay đổi, tính chiếm hữu của hắn rất cao.

Khó khăn lắm mới thốt ra được một câu.
" Anh...!anh muốn bức tôi đến điên sao?"
" Em yên tâm.

Khẩu vị của anh rất mặn, anh không ngại yêu người điên".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi