ĐIÊN CUỒNG VÌ EM


Gia Như thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng ngàn cân.

Hắn thấy thế liền hỏi.
-" Có gì khiến em phiền muộn à?"
-" Đàm Phong"
Chỉ hai từ thôi thì hắn cũng đủ hiểu.

Gia Như khó chịu nói tiếp.
-" Tự nhiên anh ta lại xuất hiện trước mặt tôi.

Anh biết không, ánh mắt sắc bén của anh ta kh ủng bố tôi gần một tiếng đấy.

Anh ta muốn đưa tôi về nhà, nhưng còn lâu tôi mới đồng ý"
Một tiếng? Cô chấp nhận đợi hắn một tiếng đồng hồ.

Chợt trên môi hắn nở nụ cười, Gia Như thấy thế liền nhíu mày.
-" Có gì vui mà cười chứ"
Hắn không đáp lời cô.

Nụ cười kéo rộng ra đến mang tai.

Gia Như bực mình quay mặt ra nơi khác.

Lúc sau cô mới chậm rãi lên tiếng.

-" Anh đừng hiểu lầm.

Tôi không muốn ly hôn với anh, chỉ vì không muốn chị tôi được toại nguyện, tôi ghét chị ta"
-" Em giải thích làm gì?"
-" Để không muốn anh hiểu lầm là tôi yêu anh"
Hắn nhíu mày, hoàn toàn không hiểu hết ý nghĩa trong lời nói đó.

Lúc chị hắn còn sống, đã từng nói với hắn rằng, tâm tư con gái rất phức tạp khó đoán.

Nói yêu là ghét, nói ghét là yêu, càng hận nhiều thì càng yêu nhiều.

Đến bây giờ hắn mới hiểu, mới được chứng kiến.

Mà người đó lại là vợ hắn.
Gia Như chống tay lên cằm, ánh mắt dõi theo những hạt mưa.

Chợt cô nở nụ cười hạnh phúc, từ đôi môi xinh đẹp thốt ra ba tiếng.
-" Cảm ơn anh"
-" Tại sao?"
Cô không trả lời hắn, mắt vẫn không rời khỏi những hạt mưa.

Câu sau của cô, cô không can đảm nói hết.

Mà nếu có dũng khí, thì nó sẽ là"Cảm ơn anh vì đã không bỏ rơi tôi"
___________
Khoảng ba ngày sau, Ngụy Khắc nhận được một cuộc điện thoại lạ.

Nói là lạ vì thật ra đã hơn một năm rồi không liên lạc.

Số điện thoại đã từng khiến một người lạnh lùng như hắn nhìn thấy lập tức mỉm cười.
Hắn bất đắc dĩ nhất máy.

Đầu dây bên kia vẫn là giọng nói nhẹ nhàng.
-" Khắc".
-" Có chuyện gì mau nói"- hắn lạnh lùng đáp lại.
-" Em...!nhớ anh".
Tô Hiểu sướt mướt đáp lại.
-" Vậy sao?".
Giọng hắn bỡn cợt vô cùng.

Tôn Hiểu tiếp tục khóc lóc, cầu xin hắn.
-" Anh....!em biết lỗi rồi, anh tha thứ cho em có được không? Dù sao từ trước tới giờ em vẫn chỉ yêu mình anh".
Hắn nghe cô khóc lóc ỉ oi thì bất giác nhíu mày.


Một lúc sau giọng nói trầm thấp của hắn vang bên tai Tôn Hiểu.
-" Anh đồng ý"
Tôn Hiểu mừng thầm trong lòng, Ngụy Khắc quả nhiên vẫn giống như ngày xưa, vẫn mềm lòng với cô ta như thế, chứng tỏ trong lòng hắn vẫn chưa quên được Tôn Hiểu.

Hôm qua vì nhất thời tức giận nên hắn mới lạnh nhạt với cô ta.

Tình cũ, đối với Ngụy Khắc mà nói vẫn còn vương vấn rất nhiều?
"Cô nghĩ tôi sẽ nói như vậy?"
Tôn Hiểu kinh ngạc, không nghĩ đến hắn sẽ trả lời như thế.

Cô ta còn chưa lên tiếng thì đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp pha chút giận dữ của Ngụy Khắc truyền đến.
"Tôi và cô bây giờ không còn bất cứ mối quan hệ nào cả.

Đừng làm phiền tôi, tôi không có thời gian, càng không có thời gian dành cho người như cô!"
Ngay lúc Ngụy Khắc sắp ngắt điện thoại thì cô ta vội lên tiếng.
"Được...!em sẽ không làm phiền anh, nhưng em có chuyện quan trọng muốn nói.

Anh nhất định phải tới...!chỉ lần này nữa thôi..."
Tôn Hiểu vừa nói địa chỉ xong thì hắn lập tức cúp máy.

Đến khi ngước lên đã thấy cô đứng ở cửa, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn.

Cú điện thoại vừa rồi cô nghe không sót một chữ, nếu bọn họ muốn quay lại với nhau, cô cũng không ngăn cản, chỉ là người thay thế, hắn chắc chắn sẽ rời xa cô.

Bắt quá sau này ở một mình, cô cũng không có ý định tái hôn.
"Hôm nay em nghỉ làm sao? Có muốn đi ăn sáng cùng anh không?"
"Tôi ăn rồi, chẳng phải anh có hẹn sao? Tôi cũng có việc bận bên ngoài cần giải quyết."
Gia Như cười nhạt, cứ thế mà xoay người bỏ đi.

Ngụy Khắc túm được bàn tay cô, hắn khó chịu, chân mày nhíu chặt.
"Thái độ của em là sao?"

"Bình thường mà."
Cô chậm rãi gỡ tay hắn ra, nhưng Ngụy Khắc nhất quyết không buông.

Đôi tay này, nếu buông ra, chỉ sợ cả đời không nắm lại được.

Hắn ấn cô vào tường, ánh mắt thâm trầm như nhìn xoáy vào tâm can cô.
"Anh biết em đang nghĩ gì.

Cho anh thời gian, ngày hôm nay, anh sẽ giải quyết mọi chuyện, anh không muốn sự buồn bã cứ mãi đeo bám em, anh không muốn!"
Hắn lưu luyến không buông, nhưng hắn cần gặp Tôn Hiểu để giải quyết mọi chuyện, Ngụy Khắc không muốn day dưa với cô ta.

Trước khi đi, hắn còn búng lên trán cô một cái rõ đau.
" Nhớ đợi anh về.

Em có biết mỗi lần em trốn đi là amh tìm cực khổ lắm đấy, không được trốn, nếu anh bắt được tuyệt đối sẽ không tha cho em!"
Gia Như sững người, tên chồng hợp đồng này luôn phát ngôn nhiều câu bá đạo như vậy.

Cô cười nhếch mép, hai tay ghì chặt cổ áo hắn.
"Được, thuận theo ý anh.

Nhưng bây giờ tôi thực sự có việc bên ngoài, tôi muốn mua đồ."
"Cứ bảo người hầu đi là được."
"Không được!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi