ĐIÊN ĐẢO MỘNG TƯỞNG

Sau bao nhiêu vất vả, cuối cùng Khải Luân đã nắm rõ được cách để cứu Đình Trường. Đôi mắt cậu chứa đầy u ám, bàn tay siết chặt, cậu nghĩ phải giết chết tên thần chết đáng nguyền rủa kia thì mới có thể cứu được tình yêu của đời mình.

Càng nghĩ về hắn ta, hai mắt cậu càng tối đi. Chưa bao giờ cậu cảm thấy căm hận ai đến như vậy trong cuộc đời. Đối với một kẻ coi con mình như công cụ, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày một nỗi ghê tởm đến nhường này lại có thể nảy sinh trong lòng mình.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc Đình Trường sẽ bị hắn rút cạn máu nhằm phục vụ cho cái chấp niệm điên cuồng của hắn cũng đủ khiến Khải Luân muốn giết chết hắn ngay tức khắc.

Hai mắt cậu nhoè hẳn, chẳng còn để ý gì đến khung cảnh địa ngục xung quanh. Những tên ác quỷ chẳng hiểu đã đi đâu hết, chỉ còn những linh hồn đáng thương đang vật vờ trong biển lửa đau khổ, tiếng gào thét của họ vẫn văng vẳng bên tai, làm cho đáy lòng đang trĩu nặng của Khải Luân ngày càng nặng hơn.

Máu từ thân thể của những kẻ đang bị đày ải, da bong tróc, thiếu điều bị lột trụi đi. Các linh hồn điếng người, vòm miệng nóng rực bởi thứ than cứ bị bắt nuốt đi nuốt lại nhiều lần. Mắt những linh hồn dần rã ra, cái họng nhức nhối khiến cho nước mắt họ không nhịn được rớt xuống. Khải Luân lướt qua vòng người, bỏ ngoài tai những lời thầm lặng đau đớn đó, cậu cố sức chạy thật nhanh để có thể vượt qua tai mắt của bọn canh gác, và trở về nhân gian.


Thông thường, linh hồn không thể tự thoát khỏi trạm chờ nếu chưa nhận được phán xét. Tuy nhiên, Khải Luân biết rõ cách lách luật, nên cậu đã dọn sẵn đường cho bản thân mình.

Cậu băng qua những linh hồn đang tìm cách bám lấy chân mình, vội vàng chạy thật nhanh về phía cửa. Ngờ đâu trước mắt cậu hiện lên một vạt áo đen dài tới chân, bao trùm toàn bộ bầu không khí u ám xung quanh. Khải Luân có dự cảm không lành, quả nhiên, cậu vừa ngước mắt lên, tầm mắt đã đối diện với con ngươi đỏ như máu thuộc về kẻ không mời mà đến.

Kẻ đó có thân hình cao lớn, tay chân trắng bệch do lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng, mái tóc đỏ rực chói mắt với khung cảnh u ám nơi địa ngục. Gương mặt gã khá trẻ, hay nói đúng hơn là đối với một kẻ đứng đầu địa ngục như gã, thì thời gian đã chẳng còn tồn tại.

Gã đang nâng mắt nhìn chằm chằm Khải Luân, khóe miệng kéo ra một đường cong hững hờ.

“Lâu rồi không gặp... bạn cũ.”

Âm thanh phát ra từ họng gã khá trầm, giống như một nốt nhạc bị lệch tông khỏi dàn đồng ca. Lỗ tai Khải Luân chợt nhói đau, ngay khi cậu nhận ra thì ở vành tai đã xuất hiện một vết thương kéo dài đến phía trong. Cậu sờ nhẹ lên, thấy rõ máu đã thấm đẫm một vùng.

Cậu hơi lùi lại, cũng mỉm cười đáp lại: “Có ai lại đi chào đón bạn của mình bằng một màn sóng âm có thể gây thương tích cho mọi sinh vật không nhỉ?”


Khải Luân kéo dài tông giọng, tựa như lời bỡn cợt dành cho kẻ có địa vị cao quý trước mặt. Kẻ lạ mặt liếc xéo cậu, biểu cảm giả vờ lập tức rút đi.

Gã gầm gừ hỏi: “Ngươi còn dám xuất hiện ở đây cơ à?”

Lúc này đi, lớp mặt nạ ngụy trang trên mặt gã đã bị tháo xuống hoàn toàn, chỉ còn vẻ căm phẫn hằn sâu trong từng đường nét. Khải Luân lập tức bật ra xa, may mắn tránh được một trận sóng âm kéo đến.

Chúa tể địa ngục là một đối thủ đáng gờm, gã mạnh đến nỗi mà mọi thứ trên người gã đều là vũ khí giết người kể cả âm thanh. Và việc gã chán ghét Khải Luân cũng không ngoài dự đoán của cậu, cậu nghĩ, gã đã đoán ra được sự hiện diện của cậu ở đây nên mới để con quỷ chuyên canh gác tại đây đi khuất. Vì những ân oán có từ rất nhiều kiếp trước, nên hiện giờ, việc cả hai cùng nhau có mặt ở đây chỉ dẫn đến một kết quả, chính là đánh nhau đến kẻ chết người sống.

Chúa tể địa ngục nhanh chóng vươn tay, hòng bóp nát linh hồn của Khải Luân trong tay mình. Cậu nhanh nhẹn né đòn, từ sau lưng rút ra một thanh kiếm. Thật ra khi nãy lúc mới vào đây, cậu đã sẵn tiện chôm luôn một thanh kiếm của bọn quỷ nhằm phòng thân, ngờ đâu bây giờ lại cần thiết đến nhường này.

Khải Luân chém mạnh một đường từ trên không trung xuống, đất đá xung quanh lập tức bị ảnh hưởng, bung bét thành hàng ngàn mảnh nhắm thẳng về phía chúa tể. Gã nhích ngón tay, đất đá lập tức gom lại, phóng thẳng về phía cậu như một mũi tên. Cậu bật người, đá mạnh đống đá đó bay sang chỗ khác.


“Vẫn mạnh như vậy nhỉ?” Gã thích chí nhìn cậu đang nhàn nhã phủi bụi, sát ý bỗng chốc nổi lên như bão tố. Cậu dè chừng, chợt thấy gã dùng tốc độ kinh người phóng thẳng về phía mình, trên tay là thanh kiếm chẳng biết lôi từ đâu ra, đang chuẩn bị đâm thẳng vào yết hầu của Khải Luân.

“Đừng mạnh tay vậy chứ.” Cậu cười, đôi mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị. Ngay khi chúa tể địa ngục còn chưa rõ chuyện gì sắp xảy ra thì mặt đất chợt lung lay, khiến gã mất thăng bằng.

Khải Luân nhân cơ hội đâm thẳng kiếm xuống đất, vận sức một chút, mặt đất nứt thành hai nửa, kéo chúa tể địa ngục thẳng xuống hố đen sâu ngòm. Cậu thích chí ngó xuống, tự hỏi đằng sau lớp đá của địa ngục này, sẽ còn là một địa ngục nào nữa.

Chưa để cậu khoái trá được lâu, cơn địa chấn làm rúng động cả địa ngục lay chuyển cả vị trí cậu đang đứng, đem cậu quật thẳng xuống sàn. Linh hồn Khải Luân bị va chạm, cậu có thể thấy rõ cả người nhức nhối, dẫu đang ở trạng thái chẳng khác không khí là bao.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi