ĐIÊN ĐẢO MỘNG TƯỞNG

Mũi kiếm bóng loáng còn dính máu đang sắp sửa đâm thủng yết hầu Khải Luân. Tên cầm kiếm, tức chúa tể địa ngục thì vui vẻ mỉm cười, hai mắt sáng rực.

Đình Trường mau chóng lao vào hỗn chiến, dùng cùi chỏ thúc mạnh tên kia. Chúa tể địa ngục không biết mình bị đánh lén nên không cách nào đánh trả được, gã khó khăn ôm bụng, bực mình đón xem tên khốn nào dám đánh lén mình. Chỉ biết tên đó có thân mình cao lớn, tóc dài mắt đỏ, cả thân thể đen đúa nom gớm ghiếc vô cùng. Nhưng quan niệm sống của chúa tể địa ngục là sống không bao giờ để phần thiệt về mình. Ngay khi bên hông đón nhận cú đấm đến từ phía Đình Trường thì gã cũng kịp dùng kiếm chém xuống phần cánh tay của anh.

Tuy sức lực không đến nỗi có thể chém đứt lìa cánh tay, nhưng đủ để khiến nó thương tổn sắp gãy. Anh ôm tay, máu trào ra, mang theo hương thơm ngào ngạt.

Tuy bị thương là thế, ấy mà Đình Trường vẫn ôm chặt Khải Luân vào lòng, không để cho cậu gặp thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa.

Cậu ngỡ ngàng, đỡ lấy cánh tay của anh, xót xa hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Đình Trường cười gượng: “Nếu anh đến đây thì em sẽ ra sao?”

“Nhưng...” Mắt Khải Luân đã ngân ngấn nước.

Vết thương thoạt nhìn rất ghê rợn, có thể thấy rõ xương trắng ở phía trong. Một kiếm của chúa tể địa ngục tạo ra rất độc, ngay cả một con quỷ có khả năng phục hồi siêu việt như Đình Trường cũng không thể nào giải quyết triệt để hậu quả do vết thương gây ra.

“Không sao cả, anh không sao.”


Anh vuốt đầu cậu, đôi mắt lúc nào cũng lăm le theo dõi tên chúa tể đang ngồi dựa tường ở đằng xa. Gã đang nhìn anh đầy phán xét, làm lòng anh bồn chồn không yên.

Chúa tể địa ngục nhìn sâu vào mắt anh mấy cái, môi mấp máy như muốn nói gì đó.

“Dòng máu trong người ngươi có phải là...”

Chưa kịp nói hết câu, một luồng suy nghĩ xẹt qua đại não của chúa tể địa ngục. Dường như gã đã có thể từ những mảnh ghép mơ hồ để tổng hợp thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Hai mắt gã híp lại thành hình sợi chỉ, rồi âm điệu trong cổ họng từ từ phát ra. Gã đang cười, đúng vậy, một nụ cười của kẻ đã nắm rõ mọi thứ trong tay. Gã còn khoái trá vỗ tay mấy cái, giống như một nghệ sĩ đang tự khen thưởng cho chính bài nhạc mình tự biên soạn ra. Khải Luân khó hiểu nhìn gã như nhìn thằng điên trốn trại, nhăn nhó mặt.

“Ngươi bị gì vậy?”

“Ha ha, ai biết được nhỉ.”

Gã vuốt tóc, để lộ khuôn mặt bệch bạc. Dứt lời gã liền biến mất, bỏ lại Đình Trường và Khải Luân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh lo lắng sờ mặt cậu, hỏi han đủ đường.


“Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

Nỗi lo lắng cho người yêu cùng nỗi sợ dâng trào ngay tức khắc. Nhìn gương mặt chất chứa đầy ưu tư của anh, Khải Luân biết, bản thân mình đã làm anh lo đến nhường nào. Cậu ôm lấy mặt anh, đặt trán mình kề trán anh, dịu dàng thỏ thẻ.

“Em xin lỗi.”

Từ tận đáy lòng mình, cậu thành thật xin lỗi anh vì đã làm anh phải lo lắng, vì anh đã không ngại nguy hiểm để cứu cậu, và vì tình yêu này mà anh đã cởi bỏ phong ấn và khiến bản thân không còn đường quay lại.

Trong cơn xúc động đó, hoặc việc vừa mới trải qua thời khắc sinh tử đã tác động sâu sắc lên cậu, làm cậu thấy yêu anh nhiều hơn bao giờ hết. Cậu bưng mặt anh lên, mặc kệ bề ngoài đã bị biến đổi gần hết, cậu cúi đầu, đặt môi mình lên môi anh.

Một nụ hôn ngập tràn sự lưu luyến, môi chạm môi, hơi ấm giao nhau, không khí xung quanh cũng vì nụ hôn này mà trở nên ngọt ngào. Khải Luân luồn lưỡi vào trong, Đình Trường bị sự chủ động này của cậu làm cho luống cuống, không biết nên nói gì cho phải.

Mãi một lúc sau, anh mới ngại ngùng che miệng mình, lúng túng nói.

“Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải mau chóng quay lại thôi.”


Đình Trường đỏ mặt, nhờ đó mà dù đang ở trong trạng thái ác quỷ, trông anh vẫn hiền lành hơn rất nhiều.

“Ừm.” Khải Luân đan tay mình vào tay anh. Cả hai cùng nhau quay về, thời gian vừa đủ, nên cậu đã thoát khỏi cái chết trong gang tất.

Ngay khi cả hai định chuẩn bị cùng nhau đi tìm sứ giả địa ngục thì một trận vỗ tay đã lôi kéo sự chú ý của cả hai. Người đến, mặt mũi lẫn vào trong bóng đêm, chỉ có gương mặt lờ mờ hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo càng khẳng định thêm suy đoán của hai người. Đình Trường xông lên trước bảo hộ Khải Luân sau lưng, anh cảnh giác nhìn người đang chậm rãi bước đến.

“Ngươi làm gì ở đây, tên thần chết mạo danh sứ giả địa ngục kia?”

Giờ đây khi sự thật bị phanh phui, Khải Luân cũng chả kiêng nể gì mà hét vào mặt hắn toàn bộ sự thật.

Tên thần chết cười ngạo nghễ: “Bị lộ thân phận rồi. Tiếc thật, còn định chơi cùng bọn ngươi thêm một thời gian. Nhưng chuyện đã thế này, ta đành kết thúc nhanh vậy.”

Đình Trường bất ngờ, chưa kịp hỏi gì thêm thì hàng vạn thứ giống như kim châm đã phóng tới, có vẻ muốn tạo ra trên người cả hai thêm mấy lỗ thủng.

Đình Trường vội bế xốc Khải Luân lên, còn chính bản thân mình thì bật nhảy thật cao để tránh sát thương diện rộng. Thần chết khẽ cười, tay hơi ngoắc lên, đám kim châm đó theo quán tính vòng ngược lại, truy đuổi Đình Trường sát xao.

Tường nhà bị đâm thủng tan nát, Khải Luân ngó ngang, âm thầm tính lực sát thương do luồng khí này gây ra. Đình Trường vẫn ôm chặt người thương, đạp gió để chạy trốn.

Hiện tại sức lực của anh không đủ để nghênh đón thêm một cuộc chiến nào nữa, vết thương do chúa tể địa ngục gây ra vẫn còn đó, thịt đỏ lòm đang dần bị mục rữa. Cậu lo lắng nhìn khí đen đang bốc ra từ phía vết thương, khóe mắt cay xè.


“Anh bỏ em xuống đi!”

Cậu thiết tha cầu xin, mong anh có thể thả cậu ra, để cho vết thương của anh đừng trở nặng thêm nữa. Nhưng anh không nghe, vẫn cứ ôm cậu tránh thoát khỏi mấy cái kim châm được làm từ khí đen kia. Cậu ngó sườn mặt góc cạnh của anh, lại nhìn xuống tay mình, chợt nhớ đến việc máu của người dẫn dắt linh hồn có khả năng loại bỏ độc tố do chúa tể địa ngục gây ra. Nhờ khả năng đó mà dù cho có ăn mấy nhát kiếm của gã, cậu vẫn không hề hấn gì.

Nghĩ ra cách, cậu nhanh chóng bóp chặt vết thương ở tay, dùng máu của mình tưới lên vết thương của anh. Chất độc mau chống bay hơi, chỉ còn vết cắt sâu đến tận xương. Đình Trường hoảng hốt, lại chẳng thể làm gì khác ngoài trừng mắt cảnh cáo cậu.

Thần chết cũng đã bắt đầu xuất chiêu, hắn nhảy lên không trung, phất tay tạo ra một cơn lốc đen. Cơn lốc đó mang theo kình lực kinh người, dễ dàng quất bay cậu với Đình Trường ra xa mấy trăm mét.

Chưa kịp để cả hai ngơi nghỉ, hắn tiếp dùng kim châm đâm vào tứ chi của cả hai, làm cả hai trong thời gian ngắn không thể cử động được. Thật ra, Đình Trường và Khải Luân sẽ không yếu đến vậy, nhưng cả hai vừa trải qua hai cuộc chiến sinh tử, sức lực quả thật không thể hồi phục ngay được. Huống hồn tên thần chết này lại chẳng phải dạng vừa gì cho cam, nên cả hai lâm vào thế bí, không biết phải làm gì hơn.

Khải Luân và Đình Trường bị hắn xoay vòng vòng cả buổi, cuối cùng có phần hơi kiệt sức. Đình Trường bấm bụng, quyết đánh thêm một trận sinh tử nữa.

Trải qua hai cuộc chiến vừa rồi, sức mạnh phép thuật của cả hai đã được đẩy lên một tầm mới. Khải Luân và Đình Trường cùng tụ khí rồi tạo ra thứ vũ khí thuận tay của mình, kẻ cầm kiếm, kẻ cầm đao, mỗi người một phía xông vào hắn, cùng nhau đánh trận lớn cuối cùng.

Thần chết nhàn nhã đỡ đòn, dùng tay không bẻ nát mũi kiếm của Khải Luân. Hắn đẩy mạnh một cái, chuôi kiếm thụt lại, đập vào ngực cậu. Về phía Đình Trường, nhân lúc Khải Luân đang cố thu hút sự chú ý của hắn, vũ khí của anh chém gió thành hai, mạnh mẽ tìm kiếm điểm yếu trên người đối thủ. Ấy nhưng thần chết đã kịp thời tránh đi, còn không quên cười chế giễu anh.

“Đồ yếu ớt.”

Hắn cười gằn đầy giễu cợt. Đình Trường điên tiết lên, không quản gì nữa, cứ vung đao chém hết chướng ngại vật trước mặt. Sứ giả nắm bắt thời cơ, lợi dụng sơ hở lúc anh đang không kiềm chế được âm thầm đánh lén, giành được đao về phía mình. Và cuối cùng, một trường hợp mà ai cũng lường trước được, hắn giơ đao lên, ánh sáng lập loè, lưỡi đao sắc bén. Tiếng gió rít bên tai, tiếng ai la hét vang vọng góc trời, Khải Luân trợn mắt rồi rơi vào hôn mê.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi