ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


“Ồ! được thôi.


Tôn Ngọc Vinh cũng không giả vờ khách sáo nữa, ông ta đặt ly nước sang một bên, sau đó cười híp mắt xoay chuyển chiếc nhẫn ngọc trên tay, nói: “Ông Lâm, tôi biết bây giờ trong lòng ông rất không bằng lòng, nhưng mà ông không còn lựa chọn nào khác.


“Nhưng mà ông yên tâm, Tôn Ngọc Vinh tôi không phải là loại người làm việc thích cạn tàu ráo máng, cho nên ông phải tin, chỉ cần Quỹ Sao Quang của mấy người hợp nhất vào tổ chức từ thiện của tập đoàn Ngọc Tề chúng tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với ông đâu.


“Bớt nhiều lời đi, tôi có thể được bao nhiêu phần!”
Sự thẳng thắn của Phó Văn Lâm khiến Tôn Ngọc Vinh ngơ người, và Uông Trình ở bên cạnh cũng biến đổi sắc mặt.

Phó Văn Lâm là nhà từ thiện lớn có tiếng ở bên Tô Hàng này, ngay cả Uông Trình cũng cho rằng ông thật sự muốn góp một phần cống hiến cho sự nghiệp từ thiện này, nhưng anh ta không ngờ được Phó Văn Lâm có thể thốt ra được những lời như thế.


Cái khoảnh khắc này Uông Trình cảm thấy có chút không đúng lắm.

Thế nhưng Tôn Ngọc Vinh thì không nghĩ như thế, Tôn Ngọc Vinh đã thay đổi quan niệm gần như là trong chớp mắt.

Đây mới là phản ứng và biểu hiện mà Phó Văn Lâm nên có, dù sao thì sự việc cũng phát triển đến bước này rồi, nếu như Phó Văn Lâm vẫn muốn tiếp tục giả vờ khí phách, thế thì ngược lại sẽ khiến cho Tôn Ngọc Vinh cảm thấy không đúng.

Tôn Ngọc Vinh trả lời lại: “Ông Lâm, ông nói những lời này có ý gì thế, tôi nghe không hiểu lắm nha?”
Phó Văn Lâm cười ha ha, nói: “Tôn Ngọc Vinh, tôi đã lật bài rồi, ông cũng không cần thiết phải làm bộ làm tịch nữa đâu, rốt cuộc tôi có thể nhận được bao nhiêu phần?”
“Hai tám, ông hai, tập đoàn Ngọc Tề chúng tôi tám.

”.

||||| Truyện đề cử: Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh |||||
“Ít rồi!”
Phó Văn Lâm quay người chuẩn bị đi thì Uông Trình liền ngăn ông lại.

Tôn Ngọc Vinh cười nói: “Ông Lâm, cái này không thể bàn lại sao, ông xem ông gấp gáp như vậy làm gì, ba bảy thì như thế nào, ông cũng biết trong quá trình vận hành vẫn cần không ít kinh phí đó, cho ông ba phần cũng không phải là ít rồi.


“Hơn nữa nếu như hôm nay ông dám bước ra khỏi cánh cửa này, ông sẽ không có được phần nào cả.

Tôi nhượng bộ như vậy, ông Lâm chắc có thể cảm nhận được thành ý của tôi.



Nói xong những lời này, Tôn Ngọc Vinh quay người, ngồi xuống lại chiếc ghế ông chủ đó của mình, ông ta cười híp mắt ngắm nghía chiếc nhẫn ngọc đó: “Ông Lâm là người thông minh, tôi cũng biết mấy năm nay ông cũng kiếm được không ít, nhưng mà có bánh thì mọi người cùng ăn, như thế mới có thể bền vững lâu dài được, đúng không?”
“Hơn nữa, ông phải tin tưởng vào thực lực của tập đoàn Ngọc Tề chúng tôi, chỉ cần Quỹ Sao Quang các người hợp nhất qua đây, tôi có thể đảm bảo sau này chúng ta có thể kiếm được nhiều hơn.


“Cho nên, ông suy nghĩ cho kĩ đi!”
Phó Văn Lâm đứng yên tại chỗ, trầm tư một hồi lâu, cuối cùng ông hít sâu một hơi, quay người lại, nói: “Tổ chức từ thiện của tập đoàn Ngọc Tề các người có thể đảm bảo không để có bất cứ sai sót gì không?”
“Ha ha ha ha.

” Tôn Ngọc Vinh cười nói: “Ông vậy là đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của chúng tôi sao? Vấn đề này ắt hẳn là ông Lâm không cần phải lo lắng nhỉ, ông yên tâm, sự việc tuyệt đối sẽ không bị bại lộ.


“Nói miệng không bằng chứng, muốn tôi tin tưởng ông, tôi muốn xem thao tác, tư liệu với quy trình cụ thể của tổ chức từ thiện của tập đoàn Ngọc Tề các người, Tôn Ngọc Vinh, tôi không muốn đến lúc đó các người đẩy tôi ra chịu oan ức đâu.



“Phó Văn Lâm tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa, tôi không muốn những ngày tháng cuối đời của mình cũng không bảo vệ được.


“Được thôi, bây giờ tôi sẽ đưa ông đi tìm hiểu.


Tôn Ngọc Vinh không nghĩ ngợi gì mà liền đứng dậy, còn Uông Trình ở bên thì vội vàng đi về phía ông ta, nhỏ tiếng nói: “Giám đốc Vinh, những thứ này là cơ mật của tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề chúng ta đó, lỡ như bị lộ ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó.


“Ha ha, ông ta không có cái gan đó.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi