ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Lâm Thanh Dũng đứng bên cạnh mặt đã đỏ tới mang tai, nhưng cũng không dám cãi lại câu nào.

Lưu Bảo Lâm nói cũng không sai chút nào, nếu như cả một gia đình mà phải dựa vào một người phụ nữ chèo chống tất cả, vậy thì gia đình đó còn ra hình ra dạng gì nữa chứ?
Sáu năm trước con gái Lâm Ngọc Ngân của ông xảy ra chuyện lớn như thế, nhưng nếu như Lâm Thanh Dũng ông có thể kiên cường hơn một chút, có thể mạnh mẽ hơn một chút thì nhà bọn họ cũng đã không chật vật như vậy.

Sáu năm nay, Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Thảo phải nhận biết bao nhiêu ánh mắt châm chọc, khinh thường của người nhà họ Lâm.

Nhưng tất cả, cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Cho dù là người vợ Lưu Ánh Nguyệt của ông cũng mạnh mẽ hơn Lâm Thanh Dũng ông nhiều lần.

Một người đàn ông, ngay cả vợ và con gái mình cũng bảo vệ không nổi thì sao có thể xem như một người đàn ông chứ.


Cũng không thể trách Lưu Bảo Lâm xem thường người con rể như ông đây, cũng có lúc ngay cả bản thân Lâm Thanh Dũng cũng có hơi xem thường chính mình.

“Tôi đi tới chỗ thuyền hoa bên kia xem đấu võ đài.


Giọng điệu Lưu Bảo Lâm không mấy thân thiện mà nói với Trương Mai Hoa: “Mấy người cứ tự ở đây xem đua thuyền rồng đi, vừa hay là Mạnh Hùng phụ trách công tác bảo vệ thuyền hoa bên này, cũng có thể giúp chúng tôi tranh thủ được mấy tấm vé vào cửa.


Nét mặt Lưu Cường vui vẻ, anh ta nhanh chóng móc điện thoại ra nói: “Ông nội, bây giờ con sẽ gọi điện thoại cho cha con ngay để ông ấy cho người đem vé vào cửa tới cho chúng ta.


“Nói nó chuẩn bị cho chúng ta bốn tấm vé vào cửa đi.

” Lưu Bảo Lâm nhìn Trần Hùng và Lâm Thanh Dũng đang đứng bên cạnh một cái rồi nói: “Hai người các anh cũng phải đi cùng chúng tôi.


“Nhân cơ hội lần cũng có thể để các anh thấu hiểu sự đời, mạnh mẽ thêm một tí!”
Lâm Thanh Dũng và Trần Hùng đều duy trì im lặng, Lâm Thanh Dũng là vì không có lời nào để nói, Trần Hùng lại là vì lười nói nhiều.

Anh vẫn đang nghĩ làm sao để tìm một lý do để rời đi, để tới thuyền hoa bên kia đây này.


Ông ngoại đã lên tiếng, Trần Hùng anh tự nhiên không dám không nghe lời!
Dì cả Lưu Ngọc Lan đang đứng bên cạnh cũng hào hứng phấn khởi nói: “Cha, cha bảo thằng hai lấy thêm một vé nữa đi, con cũng muốn đi thuyền hoa xem đấu võ đài!”
Lúc này Trương Mai Hoa liền tức giận, bà cụ đánh một cái lên ót Lưu Ngọc Lan.

“Một đứa con gái như con tham gia mấy cái đó làm chi? Từ nhỏ tới lớn đều loi nhoi, con có thể dịu dàng hơn một chút được không?”
“Nếu mà con dịu dàng hơn một chút thì cũng không tới nỗi hơn bốn mươi năm nay cũng không gả được ra ngoài.


“Con cứ thành thành thật thật ở lại đây xem thuyền rồng với chúng ta cho mẹ, Thanh Dũng và Trần Hùng nếu không thích thì cũng đừng đi.


Lưu Bảo Lâm cũng nổi cơn, ông cụ bảo: “Không được, Ánh Nguyệt có thể không đi, nhưng Trần Hùng và Lâm Thanh Dũng nhất định phải đi cùng chúng tôi.

“Một người đàn ông cao lớn mà cả ngày ỏng ẹo đi theo sau đuôi phụ nữ thì còn giống cái gì nữa chứ?”
“Một chút mạnh mẽ của đàn ông con trai cũng không có!”
Trương Mai Hoa giận tím mặt, bà cụ tức đến mức hưng hăng đập gậy chống của mình lên mặt đất vài cái.


“Lưu Bảo Lâm, ý của ông là gì? Bây giờ ông xem thường đàn bà con gái chúng tôi có phải không?”
“Năm đó khi ông theo đuổi tôi sao ông không nói những lời này đi?”
“Thế nào, bây giờ ông ghét bỏ bà vợ già tôi đây rồi sao? Khi đó ông vì muốn biểu hiện thật tốt mà ngày nào cũng ôm hoa đứng giữ trước cửa nhà tôi, còn thường rủ rê tôi đi tới vườn bông cải với ông, lúc đó ông vui vẻ lắm mà, sao khi đó không nói ỏng eo gì đó đi?”
Mọi người đều thấy cạn lời, sắc Lưu Bảo Lâm trong nháy mắt cũng trở nên đỏ bừng.

Cái bà già này thật sự là việc gì cũng dám nói ra mà, loại việc như đi vườn hoa cải gì đó vậy mà cũng có thể nói ra một cách trắng trợn như vậy.

Làm cho đám con cháu đang đứng xung quanh đây cũng phải ngượng ngùng một trận.

Lâm Thanh Thảo trừng lớn đôi mắt, trên mặt cô bé đầy vẻ khó hiểu nhìn về phía Trương Mai Hoa, cô bé hỏi: “Bà cố, khi đó tại sao ông cố lại muốn dẫn bà tới vườn bông cải vậy ạ?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi