ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


“Ừm, đau chỗ nào thì nói với dì nhé.


“Ừm, dì, cháu không sao.


Lúc này, Lâm Ngọc Ngân mới nhìn về phía Lâm Thanh Thảo bên kia, Trần Hùng chạy tới trước mặt của Lâm Thanh Thảo.

Trần Hùng có chút tức giận, lúc hỏi mặt cũng đen lại: “Thanh Thảo, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao con có thể đánh người khác như vậy chứ?”
Lâm Thanh Thảo vẫn là lần đầu tiên thấy Trần Hùng dùng giọng điệu hung dữ như vậy để hỏi bé, bé cũng bị dọa, một đứa trẻ sáu tuổi thì hiểu được cái gì, tâm trạng không kiềm chế được, oa một tiếng khóc lên.

“Là Bảo Trung nói, nói mẹ sinh em trai rồi, sẽ không cần Thanh Thảo nữa, cha mẹ đã nói sẽ không có chuyện không cần Thanh Thảo, thế nhưng Bảo Trung vẫn cứ muốn nói.


“Oa oa! Thanh Thảo không muốn em trai, bởi vì có em trai, cha mẹ liền không thích Thanh Thảo, bây giời mọi người đều hung dữ với Thanh Thảo như vậy, mọi người không thương Thanh Thảo nữa!”

Lâm Thanh Thảo vừa khóc, lòng của Trần Hùng lập tức mềm nhũn, bầu không khí bên trong phòng bệnh cũng trở nên có chút xấu hổ.

Thì ra, Lâm Thanh Thảo đánh nhau với đứa bé mập kia, là vì nguyên nhân này.

Lại nói tiếp, thật ra chuyện này ccũng trách không được Lâm Thanh Thảo, đứa trẻ đối với những việc như vậy hết sức mẫn cảm, cho nên có thể nói là do đứa bé mập mạp kia đi khiêu khích Lâm Thanh Thảo trước.

Đương nhiên, chuyện này cũng không trách đứa bé mập kia được, đều là mấy đứa trẻ, có thể biết cái gì chứ.

“Thanh Thảo đừng khóc, được rồi, con đừng khóc.


Trần Hùng mềm lòng, không dám nặng nề trách móc Thanh Thảo, anh dùng một tay bế Thanh Thảo lên: “Cha mẹ làm sao có thể không thích Thanh Thảo nữa chứ, coi như là có em trai, thì vẫn thích em giống như Thanh Thảo vậy.


“Thanh Thảo tuyệt đối không được suy nghĩ lung tung nữa nhé.


Lâm Thanh Thảo cảm được độ ấm trong ngực Trần Hùng, lúc này mới dừng tiếng nức nở: “Cha, Thanh Thảo cũng không biết chuyện gì xảy ra, Thanh Thảo không khống chế được.


“Thanh Thảo biết đánh người khác là không đúng, con biết là không nên đánh Bảo Trung, thế nhưng Thanh Thảo không khống chế được.


“Không khống chế được?”
Lòng Trần Hùng lộp bộp, anh vội vàng hỏi: “Thanh Thảo, con nói lời này là có ý gì, vì sao không khống chế được?”
Lâm Thanh Thảo lắc đầu nói: “Cha, con cũng không biết, chính là, khi đó, đầu Thanh Thảo không nhớ gì cả, hơn nữa rất nóng.



Trần Hùng không khống chế được cảm xúc đứng bật dậy, anh còn muốn hỏi nữa, thế nhưng Lâm Thanh Thảo lại khóc lớn lên.

“Cha Thanh Thảo, bây giờ Thanh Thảo có chút kích động, anh vẫn là đừng hỏi bé nữa, bé còn quá nhỏ.

” Thầy Trần đứng một bên vội vàng nói.

“Ừm.


Trần Hùng gật đầu một cái, sau đó nói: “Thầy Trần, thầy đi ra ngoài với tôi một chút được không, tôi có một số việc muốn hỏi thầy.


“Có thể.


Trần Hùng buông Lâm Thanh Thảo xuống, sau đó chào hỏi Lâm Ngọc Ngân, rồi đi ra ngoài phòng bệnh.

Thầy Trần cũng đi theo ra ngoài.


“Cha Thanh Thảo, chuyện này thật sự không thể trách Thanh Thảo, mọi người cũng không cần trách cứ bé nữa, tâm lý của đứa bé vẫn chưa chín chắn, cũng không phân rõ đúng sai.


“Mặt khác, mẹ của Thanh Thảo chắc sắp sinh em bé rồi, tôi từng tiếp xúc qua rất nhiều bạn nhỏ, lúc mẹ gần sinh đứa em thứ hai, đứa trẻ đều sẽ có tâm trạng mâu thuẫn, cho nên mọi người bình thường có thời gian, vẫn phải bên cạnh Thanh Thảo, trao đổi với Thanh Thảo nhiều một chút.


“Loại chuyện này cần phải thấu hiểu và giao lưu, mọi người cũng không nên có gánh nặng trong lòng.


Trần Hùng gật đầu một cái, nói: “Cám ơn thầy, chúng tôi sẽ chú ý, nhưng mà tôi gọi thầy ra, cũng không phải muốn nói cái này.


Thầy Trần ngẩn ra, hỏi: “Vậy chuyện mà cha Thanh Thảo muốn hỏi là gì?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi