ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Mà bọn họ cũng đã sớm xem qua vài bộ phim thần tượng.
Nhưng mà sau khi bộ phim này được chiếu xong, mỗi một người ở đó đều cảm thấy chưa thỏa mãn.
Bộ phim này thực sự là được quay quá tốt rồi, quá rung động lòng người, đến nỗi từ già đến trẻ đều thích nó.
“Thật là không nghĩ tới, bộ phim này thế mà lại hay như vậy!”
Lúc này, ngay cả Trần Hùng cũng không nhịn được mà cảm thán.

Đây là bộ phim đầu tiên mà công ty truyền thông Ngọc Thanh của anh đầu tư sau khi thành lập, cho nên nó có vai trò tương đối quan trọng đối với công ty.
Phùng Tuyết và đạo diễn Trình Hữu Đạo, bọn họ cũng không làm cho Trần Hùng phải thất vọng, hoàn thành bộ phim xuất sắc như vậy.
Sau này, khi bộ phim được chiếu, chất lượng của bộ phim cộng thêm giai đoạn tuyên truyền, bộ phim này chắc chắn sẽ nổi tiếng, thành tích không tệ.
Bộ phim được chiếu xong cũng là lúc mà vũ hội chính thức bắt đầu.
Nhà Trần Hùng cũng không có ý định ở lại tham gia vũ hội, một mặt là do Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân không thích tham gia những dịp như thế, mặt khác là vì Lâm Thanh Thảo còn nhỏ, không thích hợp với những chỗ như vậy.
Chính vì vậy, sau khi xem phim xong, Trần Hùng chỉ chào hỏi Phùng Tuyết và Huỳnh Phong một tiếng, sau đó thì trở về nghỉ ngơi.
Mà Phùng Tuyết thì phải tiếp tục ở lại xã giao.


Đây là hoạt động thông thường mà cô phải làm.

Bởi vì hôm nay, có rất nhiều ông lớn ở trong ngành truyền thông và giới giải trí, cùng các doanh nhân thành đạt, đạo diễn nổi danh có mặt ở đây, Phùng Tuyết cần phải đi chào hỏi với bọn họ, thì sau này, con đường sự nghiệp của cô mới có thể phát triển.
Những người có mặt ở đây đều đến Phùng Tuyết và công ty đứng sau cô, nên những tên giảo hoạt ngày thường hôm nay cư xử vô cùng quy củ.
Yến tiệc diễn ra được hơn nửa giờ thì Bành Khôi đi về phía Phùng Tuyết ở bên này.
“Cô Phùng, rất vui được làm quen với cô, cô có thể nể mặt tôi, uống với tôi một ly hay không?”
Phùng Tuyết nhìn thấy Bành Khôi thì có một chút ngạc nhiên.
Bành Khôi vội vàng nói: “À, đúng rồi! Tôi quên tự giới thiệu mình.

Tôi là Bành Khôi, là chủ tịch của tập đoàn Bành Minh, và cũng chính là ông chủ của nhà họ Bành.”
“A.

Xin chào chủ tịch Khôi!”

Lúc này, Phùng Tuyết mới kịp phản ứng lại.

Trước kia, cô đã từng nghe nói qua về nhà họ Bành, dù sao thì trong khoảng thời gian này, danh tiếng của nhà họ Bành ở Tô Hàng cũng không phải là nhỏ.
Buổi tối hôm nay, có ít nhất hai mươi người đã tới tìm Phùng Tuyết cùng uống rượu, đây đều là tình huống bình thường nên Phùng Tuyết cũng không quá để ý tới.

Cô cầm một ly rượu vang đỏ lên, cùng Bành Khôi uống một ly, coi như là cho ông ta mặt mũi.
Sau khi uống xong, Phùng Tuyết bởi vì còn phải gặp nhiều vị khách quan trọng khác nên cô chỉ nói với Bành Khôi một câu rồi rời đi.
Nhưng ngay lúc này, Bành Khôi lại đột nhiên bắt lấy tay của Phùng Tuyết.
“Cô Phùng, cô đừng vội đi.

Tôi còn có chuyện muốn thương lượng với cô.”
Phùng Tuyết khẽ gật đầu, nói: “Ông Bành, ông còn chuyện gì sao?”
Bành Khôi trả lời: “Cô Phùng, cô có thể đi tới bước đường ngày hôm nay, chắc hẳn là cô cũng không còn xa lạ với quy tắc ngầm của giới giải trí, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng với cô nữa.”
“Chốc nữa, sau khi yến tiệc kết thúc, tôi có một người bạn, ông ấy muốn hẹn gặp riêng cô Phùng một lần, không biết cô có thời gian không?”
Lời này vừa nói ra, ấn tượng của Phùng Tuyết về Bành Khôi liền sụp đổ.

Cô đương nhiên là biết về quy tắc ngầm, nhưng Phùng Tuyết cô tuyệt đối sẽ chấp nhận cái gọi là quy tắc ngầm của giới giải trí..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi