ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Sau khi Thanh Long dẫn Trần Hùng đi vào thì chắp tay đối với mấy người ngồi trên đó, sau đó đi lên ngồi xuống vào vị trí của riêng mình.

“Bắt đầu đi.


Long Anh Quang sớm đã gấp gáp không thể đợi kịp để báo thù cho con của mình, cho nên ông ta không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa.

Hai mắt ông ta trợn trừng, nhìn chòng chọc vào Trần Hùng đang đứng dưới sảnh, nhìn thấy mặt mũi Trần Hùng lúc này tràn đầy vẻ hờ hững thì ông ta lập tức hận không thể đâm cho anh một dao.

“Trần Hùng, cậu có biết tội của mình chưa?”
Một tiếng rống hung hăng vang vọng toàn bộ sảnh xét xử, một tiếng rống này đến từ tam trưởng lão của hội trưởng lão, Mục Hoàng, ông ta là thẩm phán cho vụ xét xử lần này!
“Tội gì chứ?”
Trần Hùng nhìn về phía Mục Hoàng ở bên kia, trong giọng nói mang theo vài ngữ khí khinh miệt.


Mục Hoàng nói: “Cậu đã sát hại Long Anh Khoa, người đó là con trai của đại trưởng lão Thanh Cảnh Môn chúng ta, cậu có biết đây là tội chết không?”
“Tội chết sao?”
Trần Hùng cười nhạo một tiếng: “Tên Long Anh Khoa kia trắng trợn cướp đoạt cô gái nhà lành, làm điều phi pháp, cho dù tôi có giết ông ta thì đó cũng là thay dân trừ hại.

Huống chi, con mắt nào của nấy người thấy là tôi đã giết Long Anh Khoa, tôi còn nghe nói ông ta là do tự mình uống rượu say rồi rớt xuống trong hồ nước mà chết đuối.


“Mày nói láo.


Long Anh Quang ngồi ở bên cạnh nhịn không được đập một tay trên mặt bàn trước mặt, giận tím mặt: “Con trai ta nếu như thật sự ngã sấp xuống trong hồ mà chết đuối thì xương cốt toàn thân nó sẽ bị ngã đến đút thành đoạn sao, mày đang nói trò đùa gì đây?”
Trần Hùng nói: “Chuyện đó đâu có liên quan gì đến tôi? Bởi vì thời tiết của Tô Hàng rét lạnh, mặt hồ đã đông thành băng từ sớm, con của ông có bị ngã thành như thế cũng không phải là không có khả năng.


“Nói hươu nói vượn.


Long Anh Quang tức giận đến dựng cả râu trừng mắt, sau đó ông ta nhìn về phía Mục Hoàng ở một bên, nói: “Tam trưởng lão, thằng nhãi này chính là thủ phạm cầm đầu sát hại con trai tôi, kính mời ông lập tức phán cậu ta tội chết.


“Điều này! ”
Mục Hoàng có chút do dự, dù sao chuyện này nhìn qua thì có chút quá mức đột ngột, dù sao bây giờ bọn họ vẫn chưa có chứng cớ xác thực chứng minh Long Anh Khoa là bị Trần Hùng giết.


Nhưng mà chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì lắm, bởi vì trước đó Long Anh Quang đã đặc biệt phái người đi điều tra ở phía Tô Hàng kia từ sớm, bây giờ chứng cứ chắc hẳn đã đang trên đường tới.

Mà ở trong buổi họp xét xử này, Thanh Long vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, tựa như vốn dĩ cũng không để chuyện này vào trong lòng vậy.

Hoặc là ông ta vốn đã có niềm tin tuyệt đối.

Ngay lúc này ở ngoài cửa có một người đàn ông bị hai thành viên của Thanh Cảnh Môn dẫn vào, người này lại là Tô Quang Huy.

“Tô Quang Huy, sao cậu lại tới đây?”
Thời điểm nhìn thấy Tô Quang Huy bị người dẫn vào sảnh xét xử, Trần Hùng cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng Tô Quang Huy cũng không trả lời Trần Hùng, mà trực tiếp đi thẳng về phía Mục Hoàng bên kia: “Tô Quang Huy của nhà họ Tô ở Tô Hàng, kính chào các vị đại nhân của Thanh Cảnh Môn.


Nhìn thấy Tô Quang Huy tiến đến, Long Anh Quang híp mắt lại, bên trong ánh mắt biểu lộ tinh quang, phảng phất giống như mọi chuyện đã sớm nằm trong sự sắp xếp của ông ta vậy.

“Tô Quang Huy, cậu có quen biết người đang đứng ở dưới sảnh kia không?” Mục Hoàng hỏi.


Tô Quang Huy quay người nhìn về phía Trần Hùng, đồng thời phát hiện Trần Hùng đang ý vị thâm trường nhìn qua mình.

Trong lúc lơ đãng, sau lưng Tô Quang Huy có cảm giác ớn lạnh, nhưng mà rất nhanh sau đó anh ta đã khôi phục lại sự trấn định: “Có biết, người đó tên là Trần Hùng, tôi là thuộc hạ của anh ta.


“Ừ, rất tốt.


Lập tức Mục Hoàng lại nhìn về phía Trần Hùng, nói: “Vậy cậu có nhận ra anh ta không?”
“Có biết.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi