ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Căn cứ chủ yếu của Thanh Cảnh Môn tại phía Bắc là ở thành phố Phụng Thiên, mà thành phố Phụng Thiên thuộc về Đông Thành của phía Bắc.

Điều trùng hợp là, hiện giờ bốn gia tộc lớn ở tỉnh Đông Thành của phía Bắc như là mặt trời ban trưa, cũng chính là bốn gia tộc lớn lúc trước đã phản bội nhà họ Nghiêm, ép nhà họ Nghiêm vào đường cùng.

Lần này Trần Hùng đến phía Bắc, mục đích chủ yếu mục là để giải quyết ân oán với nhà họ Trần, nhưng mà lúc trước Viễn Trọng Chi đã từng nói qua với anh, không thể liều lĩnh đối đầu với nhà họ Trần, bởi vì hiện giờ nhà họ Trần đã sớm phát triển thành gia tộc quyền thế nhất phía Bắc rồi.

Trần Hùng cũng cực kỳ đồng tình với quan điểm này của Viễn Trọng Chi, nếu Trần Hùng muốn tiếp xúc trực tiếp thì anh còn phải đứng vững gót chân của mình ở bên phía Bắc đã, mà tỉnh Đông Thành là chỗ tốt nhất để đột phá.

Thành phố Bình Minh có chuyến tàu đi thẳng tới thành phố Phụng Thiên, Trần Hùng ngồi chuyến tàu đó, toàn bộ hành trình mất khoảng mười ba tiếng.

Dọc theo đường đi, Trần Hùng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ rồi nhìn cảnh tượng bên ngoài, dù là ban ngày hay ban đêm đều có thể mang lại cho Trần Hùng một cảm giác cực kỳ đặc biệt.


Năm đó khi Trần Hùng bị nhà họ Trần đuổi ra khỏi nhà, dọc theo đường đi đều có người nhà họ Trần phái tới để đuổi giết, ước chừng lăn lộn khoảng một năm, cuối cùng anh mới lưu lạc tới thành phố Bình Minh.

Trong một năm đó, Trần Hùng đi tới rất nhiều thành phố, bởi vì trên người không có tiền mà anh phải ăn xin để kiếm sống, thậm chí có nhiều lần suýt chết đói ở trên đường.

Sáng sớm ngày hôm sau, xe dừng ở một nhà ga nhỏ tại một thành phố giáp thành phố Phụng Thiên, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vô số suy nghĩ lại hiện lên trong lòng anh một lần nữa.

Mười năm này, hiện giờ nhà ga nhỏ cũng đã sớm thay đổi.

Nhớ năm đó khi Trần Hùng lưu lạc tới đây, nơi này thoạt nhìn chỉ là một nơi dơ dáy, hỗn loạn, mỗi khi xe lửa dừng lại ở ga thì có thể nhìn thấy đủ người gánh hàng rong bán cơm hộp chen qua hướng bên này.

Đồng thời xung quanh đường sắt, còn có rất nhiều người nhặt rác.

Mà năm đó khi Trần Hùng lưu lạc tới đây, cũng là một trong những người nhặt rác đó.

Những người nhặt rác ở tầng lớp thấp nhất này, mặc dù bình thường thoạt nhìn họ ăn mặc rách tung rách toé, nhưng có rất nhiều người phân chia bang phái và địa bàn của mình ở khu vực đường sắt này, thậm chí còn có không ít thành viên thế giới ngầm cũng khống chế được vùng này.

Bởi vì năm đó Trần Hùng còn nhỏ tuổi, cũng không có võ công gì nên phải trải qua một thời gian cực kỳ gian nan khủng hoảng ở chỗ này, thậm chí thiếu chút nữa anh đã bị những phần tử bất hợp pháp ở đây đánh gãy hai tay hai chân để bắt đi ăn xin.

Sau đó là Bôn Lôi đã âm thầm trợ giúp Trần Hùng, giúp anh thoát khỏi nơi này, cuối cùng tránh được một kiếp nạn.


Đây cũng là lí do vì sao lần trước Trần Hùng lại giúp Bôn Lôi, lại nói tiếp, Bôn Lôi có ơn rất lớn đối với Trần Hùng.

Hiện giờ nhìn lại ga tàu hỏa đã sớm không phải cảnh tượng như năm đó nữa, mà những người nhặt rác sống ở gần ga năm đó không biết đã sớm lưu lạc tới nơi nào, nhà ga bây giờ rất sạch sẽ, đồng thời cũng an toàn hơn.

Chỉ có một số kiến trúc mang tính biểu tượng là vẫn còn được giữ lại.

Nhìn qua cửa sổ, cách đó không xa có một loạt nhà trệt vẫn giống y như cũ, chưa có bị dỡ xuống, ở phía trước nhà trệt có một cây cổ thụ to, đến nay nó vẫn còn ở đó.

Năm đó ở dưới tán cây cổ thụ, Trần Hùng đoạt một thùng mì gói được người ta ném từ trên xe xuống với một đám người nhặt rác, sau đó bị đánh gần một tiếng.

Nghĩ vậy, trong lòng Trần Hùng càng thêm cảm khái, thực sự có một loại cảm giác bừng tỉnh như đã cách cả một thế hệ vậy.

Xe bắt đầu chạy, từ dưới nhà ga nhỏ có một nam một nữ đi lên tàu, người nam kia đầu trọc, trên cổ đeo một sợi dây chuyền xích vàng rất lớn, vừa nhìn đã biết chính là xã hội đen ngầm.

Mà ngưởi nữ lại lịch sự văn nhã, đeo mắt kính, làn da cũng trắng nõn, thoạt nhìn như là một sinh viên.


Xã hội này thật sự có chút dị dạng, những tên xã hội đen ngầm cũng có thể yêu đương được với nữ sinh viên.

Hai người này liền ngồi đối diện Trần Hùng.

Tàu khởi động, tiếp tục chạy tới thành phố Phụng Thiên, ga dừng này cách thành phố Phụng Thiên cũng không tính là xa, chỉ khoảng một tiếng nữa là tới nơi rồi.

Ngay từ đầu Trần Hùng cũng không có để ý nhiều tới hai người này, anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhớ lại một số chuyện cũ trong quá khứ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi