ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên đi trên cây cầu này, rất nhiều ký ức xưa hiện lên, xâm chiếm tâm trí họ.
Từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, làm rối tung mái tóc dài của Triệu Hiền Quyên.

Cô ấy gác tay lên trên lan can cây cầu, ngắm nhìn phong cảnh phía xa xa, tâm trạng cũng có chút rối loạn, hệt như mái tóc của cô ấy.
“Hiền Quyên, tớ cứ có cảm giác cậu có chỗ nào đó lạ lạ, có phải cậu vẫn chưa giải quyết xong chuyện trong nhà không?” Trần Hùng hỏi.
Triệu Hiền Quyên vội lắc đầu giải thích: “Giải quyết xong rồi, mười bảy tỷ năm trăm triệu mà cậu đưa cho tớ đã giúp gia tộc nhà tớ thoát khỏi khủng hoảng.

Hiện giờ, mọi chuyện đều đã đi vào quỹ đạo rồi, Trần Hùng, cảm ơn cậu, đợi thêm một thời gian nữa tớ nhất định sẽ trả tiền lại cho cậu.”
Trần Hùng lắc đầu nói: “Không vội, sau này hãy nói.”
Triệu Hiền Quyên tiếp lời: “Trần Hùng, lần này cậu quay lại phía Bắc là vì chuyện gia tộc mình à?”

“Đúng.” Trần Hùng gật đầu: “Không chỉ vì chuyện nhà họ Trần mà còn vì chuyện nhà họ Nghiêm nữa.” 
Nói đến đây, Triệu Hiền Quyên có thể cảm nhận rõ ràng sự thù địch, căm hận tỏa ra từ người Trần Hùng, ngay đến bản thân Triệu Hiền Quyên cũng cảm thấy lạnh sống lưng đối với sự thù địch, căm hận này.
“Trần Hùng, dù tớ không biết cậu rốt cuộc đã phải trải qua những chuyện gì ở nước ngoài trong những năm này, nhưng tớ cảm thấy tốt nhất cậu nên rời khỏi phía Bắc.”
Triệu Hiền Quyên nói vậy hoàn toàn không phải vì xem thường Trần Hùng mà cô ấy đang lo lắng cho anh.
Dù sao, chỉ với bốn gia tộc lớn trước mắt ở tỉnh Đông Thành cũng đã làm Triệu Hiền Quyên cảm thấy rất kinh khủng rồi chứ đừng nói tới nhà họ Trần ở thành phố Cửu Long.
“Hiền Quyên, cậu hiểu rõ tớ mà.

Trần Hùng tớ sẽ không làm bất cứ chuyện gì mà mình không nắm chắc, cậu không cần lo lắng cho tớ đâu.” 
“Ngoài ra, nếu cậu gặp phải bất kỳ chuyện gì khó khăn thì có thể gọi điện cho tớ, tớ đều có thể giúp cậu giải quyết.”
Quả thực, Triệu Hiền Quyên hiểu rất rõ Trần Hùng, vì thế nên nếu Trần Hùng đã nói như vậy thì cô ấy cũng không cần phải nói gì thêm.
Dù sao Trần Hùng chính là một người như thế, một khi anh đã đưa ra quyết định thì không một có ai có thể thay đổi được quyết định hiện tại của anh.

Hai người đi dạo trên cầu một hồi, sau đó Triệu Hiền Quyên nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong cô ấy vội vội vàng vàng muốn về nhà.
Trần Hùng đã nhìn ra được, chắc chắn Triệu Hiền Quyên có tâm sự, nhưng nếu đối phương không muốn nói với anh, vậy anh cũng không ép đối phương phải giải thích cái gì.
Vì thế, hai người chào tạm biệt nhau rồi lái xe, ai về nhà nấy.
Trên đường trở về, Triệu Hiền Quyên cố tình mở nhạc lên mức to nhất, bài mà cô ấy mở chính là một bài nhạc trẻ vừa nghe được ở trường học.
Suốt hai giờ lái xe, Triệu Hiền Quyên cứ phát đi phát lại bài hát này không ngừng, phát tới mấy chục lần.
Lúc mới bắt đầu, Triệu Hiền Quyên còn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng dần dần, cô bắt đầu khóc, lúc đầu chỉ là nức nở, sau đó gào khóc.

Cuối cùng, đến lúc về đến nhà, nước mắt đã ướt nhòe lớp trang điểm của cô ấy.
Cô ấy dừng xe trong gara, sau đó trở lại biệt thự của nhà mình.

Vừa bước tới cửa, cô ấy đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chói tai và tiếng mắng chửi của một người từ bên trong truyền tới.
Trong đại sảnh của biệt thự, một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, trong tay cầm một cái roi da đang vụt mạnh lên người một thiếu nữ mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi.
Quần áo trên người thiếu nữ kia đều đã bị đánh rách, cả người toàn là vết thương còn đang rỉ máu do bị roi đánh, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi