ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


"Đừng!"
Yến Linh Ngọc hét lên, trán Ngô Quế Anh hằn đầy gân xanh.
"Trần Hùng, dừng lại."
Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, giọng nói hấp tấp của Trần Tôn Long vang lên ở cửa biệt thự, sau đó ông ta dắt theo đám người Bôn Lôi sải bước chạy tới.
"Dừng lại đi Trần Hùng.

Xin con đấy.

Thằng bé là em trai ruột của con."
Vừa dứt lời, Trần Tôn Long liền quỳ phục xuống đất.
"Trần Hùng, cha xin con, van con! Con nể tình cha là cha của con, xin con được không? Năm đó là chúng ta sai, chúng ta không nên đối xử với con như vậy.

Nhưng chuyện cũng đã qua mười năm rồi.

Cha van con, con nể tình cha, tha cho em trai con lần này đi, cầu con."
Trần Tôn Long quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu dập đầu lạy Trần Hùng.
Giờ phút này, cái gì mà mặt mũi, tôn nghiêm, Trần Tôn Long thật sự không cần nữa.

Ông ta cứ quỳ trên đất như vậy, dập đầu lạy Trần Hùng từng cái từng cái một, cầu xin anh tha thứ.

Cho dù ông ta là cha ruột của Trần Hùng, cho dù làm vậy thật sự mất hết danh dự.
Trần Tôn Long không để tâm được nhiều như vậy nữa.
Huống chi chuyện mười năm trước thật sự là do ông ta có lỗi với Trần Hùng.

Vì ông ta yếu đuối, ông ta làm nên chuyện gì nên khiến Trần Hùng phải gánh chịu quá nhiều.

Vì thế lần này khi Trần Hùng trở về, ông ta thật lòng muốn chuộc lỗi với đứa con trai này.
Khi Trần Hùng và Trần Kỳ Lâm đối đầu lúc trước, người khổ sở nhất chính là Trần Tôn Long.

Dù sao lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.
"Trần Hùng, xin lỗi, xin lỗi con!"
Trần Tôn Long không ngừng dập đầu van lạy Trần Hùng, dập đến mức máu chảy ròng ròng đầy mặt.
Trong nháy mắt, dường như toàn bộ trời đất đều trở nên tĩnh lặng.

Ngô Quế Anh, Yến Linh Ngọc, và cả những nhân vật máu mặt của nhà họ Trần như Bôn Lôi, La Vũ Phong đứng sau bọn họ cũng sợ đến ngây ra như phỗng.
Ngay cả đám người Gora và các thành viên còn lại của Thiên Tội đều trợn mắt há hốc mồm.

Người này là cha ruột của Trần Hùng, bây giờ lại quỳ rạp trên đất lạy lục cầu xin sự tha thứ của con trai mình như vậy.

Ai nhìn vào cũng cảm thấy không thỏa đáng.
Trần Hùng cũng ngây ra, kinh ngạc nhìn cha quỳ dập đầu chảy máu.

Máu nóng sôi trào trong tim anh dường như dần dần lắng xuống.
Đao Long Khuyết từ từ rời khỏi cổ Trần Kỳ Lâm, Trần Hùng cuối cùng vẫn không thể làm một kẻ lòng dạ sắt đá.
Dù cho anh đã âm nhắc nhở với lòng mình vô số lần rằng bây giờ anh đã không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Trần nữa rồi.

Vậy mà rốt cuộc anh vẫn mềm lòng.
Có thế nào thì Trần Tôn Long vẫn là cha ruột của anh, hơn nữa anh cũng đã thấy ra sự bất đắc dĩ của ông.

Năm đó, Trần Tôn Long cũng không biết phải làm sao giống như ngày hôm nay.
Trần Hùng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, thời khắc này, giống như là cả thế giới đều đang đợi anh ra quyết định.

Truyện Quân Sự
Cuối cùng, anh chậm rãi mở mắt ra, bảo Thẩm Đại Lực đưa Trần Kỳ Lâm qua bên kia.
"Thầy, cứ bỏ qua như vậy sao?" Thẩm Đại Lực hơi không cam tâm.
"Thả người đi."
"Nhưng mà thầy..."
"Tôi bảo cậu thả người."
Trần Hùng tức giận gầm lên, Thẩm Đại Lực than một tiếng, cuối cùng vẫn xách Trần Kỳ Lâm lên.
Cậu ta lôi Trần Kỳ Lâm đi qua phía hồ bơi, lúc chỉ cách đám người đối diện khoảng sáu, bảy mét thì vung tay quăng mạnh Trần Kỳ Lâm về phía bọn họ như ném rác rưởi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi