ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Trần Hùng cảm thấy thương hại cho sự do dự của bản thân, vậy nên cuối cùng anh vẫn lựa chọn làm rùa đen rút đầu.
Những năm này, Trần Hùng trải qua biết bao đau khổ lẫn trắc trở ở nước ngoài.

Về đến Vạn Hoa, anh lại dồn hết sức lực thu phục phương nam.
Trong lòng anh luôn nghẹn một cơn giận, cơn phẫn hận muốn về phương bắc tìm nhà họ Trần tính sổ.

Vậy mà giờ phút này anh chợt nhận ra cơn giận anh nín nhịn bao năm cứ thế… tan rồi!
“Anh thật sự quyết định như vậy sao thủ lĩnh?” Gora đi đến trước mặt Trần Hùng, nghiêm túc nhìn anh.
“Ừ.”
Trần Hùng gật đầu: “Nếu không thì làm sao bây giờ? Cứ như vậy đi, mọi người giải tán, còn tôi về nhà với vợ và con gái tôi.”
“Nhưng anh biết rõ nhà họ Trần sẽ không bỏ qua mà.”
“Đúng vậy, bọn họ sẽ không từ bỏ.”

Thoáng cái, Trần Hùng lại rơi vào sự hoang mang vô bờ.

Trần Hùng anh có thể chủ động trong chuyện này sao?
Thực tế, bấy giờ Trần Hùng mới hiểu được mọi chuyện không phải do anh chủ động, mà là nhà họ Trần vẫn luôn ép anh.
Khi về tới Vạn Hoa, anh vốn chỉ muốn tìm vợ và con gái sống an ổn mấy năm cuộc đời mà thôi.

Nhưng nhà họ Trần vẫn luôn dồn ép không tha.
Nếu ngay từ đầu bọn họ đừng cho người rút tủy sống của anh, đừng ép người quá đáng, có lẽ Trần Hùng cũng không tự thêm phiền mà đi tìm nhà họ Trần đòi lẽ phải.
Chuyện của anh và nhà họ Trần nên cắt bỏ hoàn toàn từ mười năm trước mới phải.

Mà bây giờ quá mức rắc rối, hoàn toàn không thể chỉnh lý rõ ràng.
“Các anh uống đi, tôi đi lên ngủ.”
Trần Hùng vứt chai rượu trong tay xuống rồi đi thẳng lên lầu, vào phòng của mình.

Nằm trên giường, anh lấy điện thoại muốn gọi Triệu Tài Đô của Ngũ Đại Thiên Vương, tên kia làm cố vấn Thiên Vương điện nên có lẽ sẽ cho anh một quyết định.
Nhưng sau đó Trần Hùng từ bỏ, cái gọi là ‘quan thanh liêm khó xét xử việc nhà’, để Triệu Tài Đô giúp mình đánh trận thì được, nhưng bảo anh ta nghĩ đối sách những chuyện thế này thì vô dụng.
Sau đó Trần Hùng nghĩ tới Viễn Trọng Chi.
Nếu Viễn Trọng Chi gặp chuyện này thì sẽ làm thế nào?
Anh nghĩ một lúc rồi lại bỏ cuộc.
Cuối cùng, anh rất nhớ vợ và con gái nên muốn gọi video với bọn họ để xem cái bụng dần nhô lên của Lâm Ngọc Ngân, cũng muốn nghe Lâm Thanh Thảo gọi “cha ơi” qua điện thoại.
Lúc này Trần Hùng thật sự rất cần tình thân, mà bây giờ mọi tình thân của anh đều chỉ có Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Thảo.
Trần Hùng do dự thật lâu, đến cuối cùng lại không gọi điện cũng chẳng gọi video cho bọn họ.
Anh không muốn vợ và con gái thấy dáng vẻ tiều tụy bây giờ của mình.
Anh không muốn để bọn họ lo lắng, không muốn bọn họ thấy mặt yếu đuối này của anh.
Trần Hùng cầm điện thoại mơ màng thiếp đi.
Trong lúc ngủ, anh mơ thấy bản thân lúc nhỏ, khi đó mẹ của anh vẫn còn sống, một nhà ba người bọn họ ngồi dưới gốc cây già trong sân cười hạnh phúc.
Trần Tôn Long cõng anh trên cổ, chơi trò cưỡi ngựa đi loanh quanh gốc cây già, còn mẹ anh đứng một bên vỗ tay.
Thật sự là một cảnh tượng ấm áp.
Trần Hùng trong giấc mơ hơi cong khóe môi, anh đang cười, một nụ cười ngọt ngào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi