ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


“Năm mươi năm trong cuộc đời, tao chưa từng biết hai chữ hối hận viết như thế nào.”
Vừa dứt lời, Phó Nghị chém một phát, mũi kiếm rơi xuống đất tạo thành một vết chém thật dài trên đất.
Giờ phút này Phó Nghị, không dám có chút hành động dư thừa.
Sức mạnh của đối phương khiến cho thần kinh ông ta căng cứng, thậm chí vừa nãy khi ngồi trên xe ông ta cũng cảm nhận được một cỗ sức lực kiến ông ta bất an phát ra từ trên người Trần Hùng.
“Vút, vút, vút.”
Kiểm pháp như nước chảy mây trôi, sát khí vô song.
Trong nháy mắt, Phó Nghị đã vung mười mấy kiếm về Trần Hùng.
Mỗi kiểm đều vô cùng sắc bén, như muốn lấy mạng của Trần Hùng.

Nhưng mà Trần Hùng lại có thể tránh khỏi các nhát kiểm của ông ta một cách vô cùng dễ dàng, nhìn như không tốn chút sức lực nào.
Sau hơn mười mấy kiếm, Phó Nghị có loại cảm giác hết biện pháp.
Mỗi một kiếm của ông ta đều dùng hết tất cả sức lực, nhưng mà ông ta vẫn không thể giết được Trần Hùng, vậy cũng không có cách nào.
“Chơi đủ chưa?”
“Đến lượt tôi.”

Trần Hùng khẽ nói một tiếng, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị.
Cái đường cong này lập tức khiến cho Phó Nghị rùng mình một phát.
Chỉ thấy Trần Hùng lập tức nghiêng người, lại lần nữa dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm của Trần Hùng.

Hai ngón tay chấn động: “Cạch.”
Kiểm trong tay Phó Nghị lập tức gãy làm hai đoạn, mà mũi kiếm thì bay ra ngoài, cắm vào tấm bia đá.
Trần Hùng đánh một quyền vào ngực Phó Nghị, ông ta lập tức cảm thấy lồng ngực như nổ tung, phun ra một ngụm máu.
Sau đó, chiếc kiếm gãy trong tay ông ta bị Trần Hùng cướp lấy, đâm một phát xuyên qua lồng ngực của Phó Nghị.
Tất cả xảy ra quá nhanh, khi Phó Nghị kịp phản ứng, ông ta cảm thấy sinh mạng của mình đang trôi qua nhanh chóng.

Cả đời này ông ta chưa từng gặp qua cao thủ nào ở cấp bậc này cả.
Trần Hùng lại bắt lấy tay của ông ta, kéo ông ta đến tâm bia cột mốc.
Bên trên bia đá biên giới có một mũi kiếm gãy đang cắm ở đó.
Trần Hùng dùng một tay đè Phó Nghị lên trên bia đá, một tay khác chỉ vào một dòng chữ vừa mới khắc lên trên bia đá: “Đọc đi!”
Phó Nghị nhìn mấy chữ được khắc trên bia đá, đầu óc trống rỗng.

Đọc Đốt ngón tay của Trần Hùng gõ lên tấm bia đá, phát ra từng tiếng cạch cạch.
“Cấm khu của Thượng Đế Dù cho là cao thủ như Phó Nghị cũng không cách nào chịu được cỗ khí thế mạnh mẽ phát ra từ người Trần Hùng.

Dưới loại sức ép uy nghiêm này, Phó Nghị theo bản năng đọc lên mấy chữ “Cấm khu của Thượng Đế.
Giờ phút này, ông ta như lập tức đã hiểu Vẻ mặt ông ta trắng bạch.

ra.
Phó Nghị đột nhiên quay đầu, hét to với Phó Xuân Hiện đang ngồi ở trong xe.
“Cậu ba, chay mau “Rời khỏi chỗ này, về tỉnh thành, mãi mãi đừng bao giờ xuống dưới nữa.”
Nói xong câu đó, Phó Nghị cắn răng một cái, “Rầm” một tiếng đâm đầu vào trên bia đá.
Đầu của ông ta vừa vặn đâm vào mấy chữ ‘cấm khu của Thượng Đế, máu tươi nhuộm đỏ mấy chữ đó.

Cao thủ hàng đầu, vị thần bảo hộ của nhà họ Phó, cuối cùng đã dùng cách thức này để kết thúc tính mạng của mình.

Trần Hùng buông lỏng Phó Nghị ra, lại lần nữa châm một điếu thuốc lá, đây đã là điều thuốc lá thứ hai trong hôm nay, bình thường anh chưa từng hút nhiều như vậy.
Anh rít một hơi thuốc lá thật sâu, sau đó không chớp mắt nhìn chằm chằm năm chữ ‘Cấm khu của Thượng Để đến ngày ngẩn.
Ai cũng không biết bây giờ Trần Hùng đang suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu, một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú của Trần Hùng.
Anh dùng tay vỗ nhẹ lên tấm bia đá, tự lẩm bẩm: “Từ nay về sau, khối đất này sẽ do mình bảo vệ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi