ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


“Viễn Quân Dao, từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn muốn có được trái tim của cô, đã có lúc tôi còn ngây thơ cho rằng một ngày nào đó cô sẽ thích tôi, sẽ bị sự chân thành của tôi làm cho rung động.

“Nhưng hiện giờ xem ra tôi đã hiểu rõ rồi, ha ha “Con mẹ nó tôi chính là một thằng ngu, Cổ Thiệu Sơn nói không sai chút nào, tôi làm nhiều chuyện với cô như vậy, cho dù là cục đá cũng sẽ trở nên ấm áp, nhưng cô thì sao, con mẹ nó cô chính là một khối băng ở nam cực.

“Được rồi, nếu đã không chiếm được trái tim cô thì tôi sẽ chiếm lấy thân thể cô.


Nói tới đây, Đạo Kiệt đã hung hăng lột quần áo của mình ra, anh ta như một con ác quý.

Viễn Quân Dao theo bản năng lui về phía sau một bước, trong lòng tràn dầy sợ hãi.

“Đao Kiệt, anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì?”
“Ha ha ha, hiện giờ thứ tôi muốn chính là cô.

Nói rồi, Đao Kiệt tiến nhanh về phía trước, trực tiếp ném Viễn Quân Dao lên giường.

“Đao Kiệt, anh điên rồi, buông tôi ra.

Viễn Quân Dao kinh hoàng sợ hãi, không ngừng giấy giụa, không ngừng kêu la, nhưng hoàn toàn vô ích.

Lúc này Viễn Quân Dao thống khổ tới cực điểm, cũng hoàn toàn bất lực không thể làm được gì.


Đao Kiệt đã xé rách quần áo của cô ta, điên loạn như một con chó không ngừng cắn xé người cô ta.

Viễn Quân Dao không ngừng giãy dụa và phản kháng.

Nhưng cô ta càng phản kháng thì Đao Kiệt lại càng hưng phấn.

Thấy Đao Kiệt thật sự muốn vấy bẩn Viễn Quân Dao, lúc này ở bên ngoài cửa sổ, đột nhiên có một luồng gió lạnh thổi tới.

Cơn gió lạnh này khiến toàn thêm Đạo Kiệt dâng lên một luồng khí lạnh kỳ lạ.

Anh ta cảm giác cả người không được tự nhiên, vì thế tạm thời buông Viễn Quân Dao ra, đi đóng cửa sổ lại.

Sau đó anh ta lại tiếp tục sấn sổ đến Viễn Quân Dao.

Nhưng mà chỉ hai giây sau, phía sau lưng anh ta lại dâng lên một luồng khí lạnh, hơn nữa cơn gió lạnh đó lại ngày càng lớn hơn.

Không chỉ như vậy, tấm rèm ở cửa sổ cũng không ngừng tung bay, cảm giác quỷ mị như có ai đang giả thần giả quỷ.

Đạo Kiệt nhíu mày.

Sau đó anh ta có cảm giác như có ai đang đứng sau lưng mình.

Anh ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cửa sổ, có một người đứng đó cười hì hì với anh ta như một kẻ điên.


Người này, chính là Tám ngón tay điên.

Kỳ lạ chính là, lúc này ở bên ngoài nhà họ Cổ được bảo vệ nghiêm ngặt, mà cái Tám ngón tay điên này không hiểu sao lại xuất hiện ở cửa sổ trên lầu của biệt thự.

Anh ta rốt cuộc đi lên như thế nào, vì sao bên ngoài nhà họ Cổ không có động tĩnh gì, chẳng lẽ người này có thuật ẩn thân sao.

“Ha ha, anh tiếp tục đi, tôi chỉ nhìn thôi.

Tám ngón tay điên tươi cười nhìn về phía Đao Kiệt, giơ tay làm ra tư thế xin chào.

Đao Kiệt giận tím mặt: “Con mẹ nó anh là ai, vào đây bằng cách nào”
“Xem ra tình cảm của anh rất mãnh liệt, hình như bị tôi quấy rầy rồi.


“Vậy thì cho tôi xin lỗi nhé.


Vừa dứt lời, Tám ngón tay điên trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ, đi về phía Đao Kiệt.

Hơn nữa động tác của anh ta rõ ràng rất mạnh, hơn nữa bước chân thoạt nhìn cũng rất nặng nề, nhưng lại không nghe thấy phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Thật giống như một con ma lả lướt về phía bên này.

“Mẹ nó chứ?”
Đao Kiệt mắng to một tiếng, vẻ mặt hung ác vọt về phía Tám ngón tay điên, trong tay anh ta còn cầm một con dao.

Anh ta muốn trực tiếp dùng con dao này đâm chết Tám ngón tay điên.

Nhưng mà, khi anh ta đâm lưỡi dao sắc bén ra, Tám ngón tay điên lại nhẹ nhàng tránh được.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi